CẦU CHU TƯỚC

Bầu trời vốn dĩ còn thấy chút ánh mặt trời cuối cùng cũng tối hẳn đi, tựa như có người phất tay áo làm đổ nghiên mực, mây đen dày đặc, mưa gió nổi lên.

Phòng trong của viện Phúc Thọ lớn như vậy, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vang nhỏ bé của vải vóc ma sát vào nhau.

Lão thái thái dựa vào gối mềm thở hổn hển, Trần Loan vội vàng đến gần vỗ ngực cho bà, cúi đầu dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Tổ mẫu bớt giận, thân thể người không tốt, không thể tức giận.”

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, xưa nay đụng vào phần nào cũng đau, huống chi hiện tại phải miễn cưỡng khoét đi miếng thịt này. Lão thái thái chỉ cảm thấy huyết dịch trong cơ thể vọt tới mi tâm, căng chướng đau đớn vô cùng.

“Thật sự… thật sự không còn cách nào khác sao?” Bờ môi thâm đen của lão thái thái run rẩy mấy cái, cả người tựa như nến tàn trong gió, chút ánh sáng lờ mờ ấy có thể tắt đi bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Trần Loan phức tạp, trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh đeo một chiếc vòng ngọc dương chi nhẵn nhụi, còn là thứ hôm nàng xuất giá lão thái thái đã ngậm nước mắt nhét cho nàng.

Ánh mắt nàng phức tạp, nàng ngoảnh mặt đi không nhìn vẻ mặt xám tro của lão thái thái.

Trước đây Trần Diên từng tính kế khiêu khích năm lần bảy lượt, cộng thêm thù mới hận cũ từ kiếp trước. Giờ phút này, cho dù Trần Diên có dập đầu nhận lỗi quỳ chết trước mặt nàng, nàng cũng không thể sinh ra một chút lòng trắc ẩn nào.

Nếu như Trần Diên thật sự vào Đông Cung như ước nguyện thì người đầu tiên nàng ta phải đối phó chính là nàng.

Nếu đã như thế, vậy cứ để nàng ta hoàn toàn ngừng nghỉ đi.

Thật sự ứng nghiệm với câu nói trước đó nàng ta nói với Trần Loan, mặc dù cuộc sống không quá thái bình, nhưng tốt xấu gì cũng áo cơm không lo.

Giờ phút này, không phải lời đó đã bắn ngược lên người nàng ta hay sao?

Trần Loan đưa tay v.uốt ve hoa văn trên khăn, ngước mắt lên, khó tránh khỏi có chút mất hứng, nàng nhàn nhạt hỏi lại: “Nếu không như vậy, thật sự mặc cho Trần Diên vào Đông Cung, tổ mẫu có thể đảm bảo nàng ta sẽ không làm ra sự cố giống ngày ấy sao?”

Dù là ai thì cũng không có cách nào cam đoan được.

Còn chưa vào Đông Cung mà đã to gan như vậy rồi, tự tử uy hiếp Thái Tử Đông Cung, đáng sợ hơn chính là còn có một người cha hồ đồ không hiểu chuyện làm chỗ dựa sau lưng.

Ngày sau không chắc sẽ còn làm ra chuyện gì, gây họa cho cả Hầu phủ.

Trần Loan nâng mí mắt, nói tiếp: “Còn nữa, chẳng lẽ tổ mẫu thật sự cho rằng điện hạ vẫn là điện hạ trước kia sao?”

“Có thể mặc cho triều thần chi phối, giống như con rối, mặc cho phụ thân nhúng tay nhét thứ nữ to gan lớn mật suốt ngày phạm tội vào Đông Cung?”

Tựa như có chút kiêng kỵ, giọng nói của nàng ép xuống cực thấp, trong từng câu từng chữ đều bí mật mang theo sự sắc sảo.

Ngọn gió không biết từ nơi nào thổi tới cuốn bay góc màn, lão thái thái hít vào một hơi, run lên vì lạnh, gần như cầm không vững vòng Phật châu trong tay.

“Có lẽ tổ mẫu cũng nghe nói đến những lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài, hôn sự của Loan Nhi và Thái Tử điện hạ chẳng hề thuận buồm xuôi gió nước chảy thành dòng, sự khó khăn trắc trở trong đó tổ mẫu cũng rõ ràng hơn ai hết.”

“Loan Nhi và điện hạ có tình nghĩa bạn bè thời niên thiếu, là điện hạ nhớ đến tình cũ nên phá lệ buông thả, nhưng đó cũng không phải lợi thế để phủ Quốc Công được đằng chân lân đằng đầu.”

Lão thái thái là người có trí tuệ ra sao? Trần Loan không nói những lời này thì trong lòng bà cũng hiểu rõ, chỉ là dù sao vẫn tồn tại chút hy vọng ăn may, muốn bảo vệ thứ tôn nữ nhất thời mê muội kia.

Lão thái thái thở dài nặng nề một hơi, nói: “Tổ mẫu biết con cũng không dễ dàng.”

Bước vào cánh cửa cung đó, làm gì có ai mà dễ dàng?

Có điều đều phải bất đắc dĩ chôn ở trong lòng, có khổ cũng tự nếm trải mà thôi.

“Nếu con đã quyết định như vậy, việc này cứ xử lý theo lời con nói đi.” Lão thái thái không thể không thỏa hiệp mà đồng ý.

Thân thể Trần Loan lặng lẽ thả lỏng, sau đó nàng đứng dậy, tự mình rót chén trà nóng cho lão thái thái, lá mẫu đơn trên tay áo rộng lướt qua chữ “Thọ” có ngụ ý cực tốt trên chén trà, vừa chạm vào là tách ra.

Nàng đưa chén trà đến tay lão thái thái, mí mắt cụp xuống, nói: “Việc này vẫn phải làm phiền tổ mẫu.”

Đến cùng nàng cũng là cô nương đã gả đi, dù là Thái Tử Phi thì cũng không tiện nhúng tay lo liệu việc hôn sự của thứ muội, nếu không khó tránh khỏi bị người ta lên án chỉ trích.

Lão thái thái hiểu rõ ý nàng, bà nhận lấy chén trà được đưa tới, có chút mệt mỏi mở mắt đồng ý: “Chờ hôm nay con trở về, ta sẽ nói chuyện với nhị nha đầu.”

“Sau này dù có thế nào thì cũng là tạo hóa của riêng các con.”

Trần Loan nghiêng mặt nhu hòa kính cẩn nghe theo, lại nói thêm rất nhiều lời cùng lão thái thái, mãi đến khi chén thuốc lão thái thái uống phát huy tác dụng, cả người có chút buồn ngủ thì nàng mới dịch góc chăn cho bà, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.

Cùng lúc đó, trong thư phòng của chính viện, bầu không khí gần như ngưng kết thành băng.

Kỷ Hoán mạnh mẽ quyết đoán ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ đàn hương màu đen, mày kiếm hẹp dài hơi nhíu lại, khí thế nghiêm nghị, trước bàn bày ra một phần tấu chương, giấy trắng mực đen, đầy một trang lớn, tất cả đều là vạch tội Thái Tử Kỷ Tiêu.

Trần Thân đứng bên cạnh, khuôn mặt chữ quốc căng cứng, thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt của người đàn ông ngồi trên ghế.

Người đàn ông tuấn mỹ vô song, nhưng trên khuôn mặt luôn chứa ẩn sự lạnh lùng hung ác nham hiểm, không khỏi khiến người ta sợ hãi, kính trọng nhưng không gần gũi.

Sắc mặt Trần Thân không khỏi nghiêm nghị thêm mấy phần.

Con thuồng luồng thuở nhỏ ẩn náu trong vũng bùn, bày mưu nghĩ kế nhiều năm, cuối cùng cũng bộc lộ tài năng, bất cứ ai cũng không thể khinh thường tâm kế ẩn nhẫn như vậy.

Trong thư phòng đốt hương bội lan do điều hương quán điều chế, khói trắng bay lượn lờ, mùi hương thanh nhã như hoa lan, lại có tác dụng thanh lọc đầu óc, cho nên được đặt rất nhiều ở thư phòng và chính viện.

Ánh mắt Kỷ Hoán không chút để ý liếc qua phần tấu chương còn chưa trình tới trước mặt Hoàng Đế lần nữa, trên mặt vẫn không có lấy một gợn sóng, chỉ là lông mày nhíu lại sâu hơn một chút.

Trần Thân luôn giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lúc này lại không nhịn được mà thấp giọng nói: “Nếu như điện hạ cảm thấy có thể được thì tối nay thần sẽ chỉnh sửa sơ qua, ngày mai trình lên điện Dưỡng Tâm cho Hoàng Thượng xem qua.”

Kỷ Hoán đứng dậy, ngón tay thô ráp mang theo vài vết chai mỏng lướt qua những ký tự mạnh mẽ kia, cuối cùng cũng mở miệng, nói: “Việc này không ổn.”

Nụ cười trên mặt Trần Thân nhạt đi mấy phần, ông trầm ngâm một lát, có chút ý tứ sâu xa mở miệng: “Điện hạ nhân hậu, không chịu làm chuyện bỏ đá xuống giếng nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn còn giãy giụa. Lúc trước phe phái Dung Vương đông vây cánh, vì ngăn ngừa đêm dài lắm mộng, dù sao chúng ta cũng nên ra tay trước để chiếm được lợi thế.”

Dung Vương phạm tội lớn như vậy, Hoàng Thượng lại chỉ nhốt hắn ta trong vương phủ tĩnh mịch, có thể thấy được chút ít địa vị của hắn ta ở trong lòng Hoàng Thượng.

Chưa chắc hắn đã không sử dụng biện pháp khiến người trên long ỷ kia mềm lòng, để được trọng dụng một lần nữa.

Kỷ Hoán nâng mí mắt, lạnh nhạt nói: “Quốc công gia cũng nói rồi, đó là lúc trước.”

Vụn cát vì lợi ích mà tập hợp lại với nhau, mỗi người đều lòng mang kế hoạch khôn quá mức. Kỷ Tiêu bị giam cầm trong vương phủ, ngoại trừ mấy người kiên định theo đảng Thái Tử cũ thì không có ai thượng tấu cầu tình.

Đám ô hợp đó, không gợn nổi sóng gió.

Thân thể của vị trên long ỷ kia đang bệnh nặng nhưng đầu óc ông vẫn chưa hồ đồ, trước đó hắn vừa đón tiểu cô nương vào Đông Cung, Trấn Quốc Công đã lập tức trình sổ con lên vạch tội Kỷ Tiêu, cho dù là ai thì cũng có thể cảm nhận được chút gì đó.

Đến lúc ấy chỉ sợ thực sự mất nhiều hơn được.

“Trong lòng Cô tự có tính toán, Quốc Công làm tốt bổn phận của mình là được.” Giọng Kỷ Hoán lạnh lùng, tựa như đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn bất chợt mỉm cười nhìn qua Trần Thân, nói: “Cô nhớ rõ tháng trước, khi Quốc Công và Dung Vương ở Thính Tuyết Lâu nâng chén say sưa, hắn ta còn từng gọi ngươi một tiếng nhạc phụ?”

Lời nói đùa phát ra từ miệng người đàn ông nhưng lại không hề ý tứ vui đùa nào, trên trán Trần Thân nhất thời xuất hiện mấy giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu. Ông ta xoa tay, nuốt ngụm nước bọt, ngượng ngùng nói: “Điện hạ nói đùa.”

Kỷ Hoán làm như không nghe thấy, cong khóe môi nói: “Cô và Thái Tử Phi quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, nàng gả vào Đông Cung, tất nhiên Cô sẽ che chở trăm bề. Quốc Công cũng nên chỉnh đốn quý phủ cho tốt, nha hoàn ma ma suồng sã, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều phải có chừng mực.”

Điều ám chỉ trong đó rất rõ ràng, ẩn chứa sự cảnh cáo, trong lời nói đều có ý bảo vệ đích nữ của ông.

Gió thổi từ ngoài cửa sổ vào thư phòng, thổi tan hương khói nhẹ nhàng bay lả lướt, cũng thổi khiến sau lưng Trần Thân lạnh buốt.

Không biết từ lúc nào, người ông đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, cửa thư phòng bị gõ nhẹ, Trần Diên và nha hoàn bưng hai chén trà nóng tỏa hương thơm tiến vào.

Hôm nay nàng ta ăn mặc vô cùng dụng tâm, trên đầu cài trâm bướm mạ vàng tinh xảo, bộ váy gấm hoa nhiều màu, hai má hồng hồng, đôi mắt ẩn tình, chén trà sứ trắng cùng bàn tay ngọc ngà như gốc hành đặt cạnh nhau, ý vị phong lưu không nói nên lời.

Thân thể nàng ta nở nang hơn Trần Loan một chút, hai người mỗi người một vẻ đẹp.

“Mời điện hạ dùng trà.” Trần Diên nhẹ nhàng đặt chén trà lên chiếc bàn bên cạnh Kỷ Hoán, giọng nói yêu kiều mềm mại, đôi mắt quyến rũ đến mức có thể chảy ra nước.

Mỹ nhân chân thành, ánh mắt và sự quyến rũ thẳng thắn như vậy, đã là đàn ông thì đều không thể thờ ơ, mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn được.

Nhưng thậm chí Kỷ Hoán còn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, hắn nhíu mày có chút mất kiên nhẫn.

Trên người nữ nhân này bôi loại hương gì vậy?

Khó ngửi quá.

Trần Thân đưa mắt ra hiệu cho Trần Diên, sau đó khẽ ho hai tiếng, đi đến bên cạnh Kỷ Hoán nói: “Lá thư hôm trước thần viết cho điện hạ…”

Kỷ Hoán thân dài như ngọc, sắc mặt u ám, hắn xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, im lặng không nói lời nào, ngay khi Trần Diên đỏ mặt tim đập rộn ràng, lại nghe được một tiếng xì khẽ của người đàn ông.

“Nhị tiểu thư phủ Quốc Công?”

Trần Diên ngước mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ nũng nịu nhát gan, nàng ta khẽ cúi đầu, khom người nói: “Bẩm điện hạ, chính là thần nữ.”

Trong mắt Kỷ Hoán đột nhiên phủ kín một tầng sương mù không tan, vẻ mặt hung ác nham hiểm đến mức không tưởng tượng nổi, trong giọng nói ẩn chứa sự uy nghiêm và không vui nồng đậm: “Vào ngày đại hôn của Cô và Thái Tử Phi, ngươi đã làm gì?”

Lời này vừa hỏi ra, sắc mặt của Trần Thân và Trần Diên nhất thời đều trở nên trắng bệch, nàng ta lập tức quỳ rạp xuống đất không dám thở mạnh.

Nàng ta chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự tìm cái chết, nàng ta đang độ trẻ trung xinh đẹp, nếu như chết thật thì quả thực đáng tiếc.

Nàng ta chỉ muốn cho Trần Thân nhìn thấy quyết tâm của mình, từ đó mà tính toán chuyện vào Đông Cung cho nàng ta, thế nên mới dùng cách đó để ông phải thỏa hiệp.

Sau khi sự việc qua đi, phủ Quốc Công chắc chắn sẽ chọn cách diệt khẩu, nàng ta không cần lo lắng việc này sẽ truyền ra ngoài.

Nhưng trên đời, nào có bức tường không lọt gió?

Dù sao Trần Thân cũng là người từng gặp qua sóng to gió lớn, sau khi sững sờ ông nhanh chóng tỉnh táo lại, vỗ ống tay áo quỳ một chân trên mặt đất, giải thích: “Bẩm báo điện hạ, tiểu nữ còn trẻ không hiểu chuyện. Toàn bộ việc ngày ấy đều do trái tim mê muội dành cho điện hạ, tình cảm thật lòng. Mong điện hạ minh xét, tha thứ cho tiểu nữ.”

Trần Thân vừa dứt lời, trên gương mặt trắng nõn của Trần Diên đã xuất hiện hai hàng nước mắt chảy xuống, nàng ta khóc trong im lặng, khiến người ta trìu mến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi