CÂU CHUYỆN GIẢI CỨU MỘT CHÀNG TRAI SA NGÃ

Trans: Ying Yang

Người bên cạnh cử động một chút khiến chiếc giường gỗ phát ra tiếng vang khe khẽ.

Trần Triều Dao hé mở đôi mắt, gắng gượng thoát ra khỏi sự choáng váng lâng lâng, cơ thể vẫn còn lưu lại dư vị tê dại râm ran sau cơn triền miên, khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp áp sát da thịt, cô quay đầu lại, Lý Hành đang nằm bò trên giường, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, mê man chìm vào giấc ngủ.

Lần ân ái này gần như đã hao sạch thể lực của hai người, đến cuối cùng cả hai đều mê muội, ôm chặt lấy nhau không muốn rời xa. Cô ôm chặt lấy cậu như muốn ăn luôn cậu vào bụng, khi lên đỉnh, thậm chí cô còn không biết xấu hổ mà gọi tên cậu một cách bừa bãi.

Những lời đó…

Đột nhiên cô mở mắt ra, mặt lại nóng bừng bừng.

Cảm giác này rất lạ, cô đã từng nghĩ rằng mình không có ham muốn. Dù sao cô cũng được sống trong cuộc sống quá đủ đầy, lại được nuông chiều từ nhỏ, gia đình luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cô cũng chưa bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì. Thứ cô muốn đều dễ dàng có được, nhưng nó lại khiến cô cảm thấy gò bó một cách nhàm chán, cho nên cô đã sống trong một khoảng thời gian rất dài mà không hề có khát vọng.

Cho đến khi cô gặp Lý Hành, cho đến khi cô không kìm lòng được bị cậu thu hút, cho đến khi cô bị kích thích rồi đắm chìm vào trong. Mọi thứ về cậu đều khiến cô mê mẩn.

Trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, cô nhìn giọt mồ hôi đã ngưng tụ trên thái dương của cậu, hơi thở bỗng chốc rối loạn.

Đây là khoảnh khắc mà cô đã từng nghĩ đến vô số lần, được thiếp đi trong lòng cậu, lúc tỉnh lại trong lòng, trong mắt đều là cậu, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cô thấy hạnh phúc. Vậy nên giờ đây nó đã ở ngay trước mắt khiến cô hoảng hốt nảy sinh cảm giác không chân thực.

Cô nhẹ nhàng tiến lại gần, hơi thở cũng bất giác đè nén lại.

Cầm lấy các ngón tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt.

Mặt cậu vùi sâu trong gối, âm thanh khò khè khe khẽ phát ra từ trong lồng ngực.

Cô cong môi cười rất dịu dàng.

“Em là của chị.”

Rèm cửa bị gió thổi cuộn vào một góc, ánh nắng vàng sẫm hắt vào, chia thành hai vùng sáng tối, một vài tia nắng chiếu lên tóc cậu như phủ thêm một lớp nhung mềm mại.

Trần Triều Dao chống tay, chiếc giường khẽ rung chuyển, cô đưa tay nâng cằm Lý Hành lên.

Lý Hành quay đầu lại theo lực tay cô, ngơ ngác mở hé đôi mắt, tầm nhìn từ dưới hàng mi rậm rạp lướt qua, nhẹ nhàng dừng trên mặt cô.

“Chị.”

Cậu thì thầm một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Trên mặt cậu vẫn còn hơi nước ẩm ướt, đuôi mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn khiến cô không kìm được mà nghiêng người hôn lướt lên môi cậu.

Cậu mơ màng, vô thức lầm bầm vài tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Trần Triều Dao bật cười, nhẹ nhàng gắng gượng đứng dậy. Khi vừa đặt chân xuống đất, eo và chân cô vừa đau vừa nhũn, dưới chân chảy ra một chất lỏng nhớp nháp khiến cô đỏ mặt, nhặt quần áo vương vãi bừa bộn trên đất lên rồi cẩn thận gập lại quần áo của Lý Hành, đặt bên cạnh giường.

Cảm giác đau đớn khác thường vẫn còn ở giữa hai chân, cô khó khăn mặc lại quần áo, vừa đi ra ngoài vừa vuốt lại mái tóc, khi tới đầu cầu thang, cô đã trở lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Vẫn là cầu thang mờ tối ấy, bước đi trên đó tưởng như không chân thực, nhưng lần này cô lại đi rất vững vàng. Đầu hành lang bên kia ánh sáng lờ mờ, người cô tìm vừa khéo đang ngồi hút thuốc ở ngưỡng cửa.

Trần Triều Dao hít sâu một hơi rồi bước tới.

Giày cao gót giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng lộp cộp, người phụ nữ đang hút thuốc ở cửa quay đầu lại, vẻ mặt sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng nở nụ cười mập mờ.

“Bà chủ, lại tới lo chuyện làm ăn của Tiểu Hành à?!”



Trần Triều Dao lạnh lùng nhìn ả: “Lý Sa, chúng ta nói chuyện đi.”

Người phụ nữ ở cửa rõ ràng ngơ ra một lát, ả ta rít một hơi, khuôn mặt ẩn hiện trong làn khói thuốc, khi nhìn thấy rõ nét khuôn mặt lần nữa thì nụ cười lại xuất hiện: “Bà chủ muốn nói gì với tôi?”

Trần Triều Dao lùi lại một bước: “Vào đi, nói chuyện ở cửa không thích hợp.”

Lý Sa cau mày, phấn trắng trên mặt nhăn lại thành những đường nhỏ.

“Có gì không thích hợp chứ?” Ả ta nhếch môi cười mỉa mai: “Ở đây không có người ngoài, cô cũng không cần sợ bị người khác nhìn thấy mình nói chuyện với loại người như tôi mà xấu hổ.”

Nhưng ngay sau đó ả ta lại tát lên mặt mình một cái không nặng không nhẹ, đôi mắt cười híp lại thành hình trăng lưỡi liềm: “Cái miệng thối này của tôi hỏng rồi, bà chủ đừng nóng giận, là tự tôi không biết xấu hổ, không thể làm bẩn cô.”

Trần Triều Dao không nói gì, xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn trong nhà.

Lý Sa uốn éo chiếc hông rồi đứng dậy, theo thói quen đưa tay ra cửa muốn dập tắt điếu thuốc, nhưng nhìn thấy vẫn còn gần nửa điếu thuốc còn sót lại thì thu tay về.

Ả bước vào, đôi tất ren màu đen lộ ra ngoài, ngả ngớn ngồi trước mặt Trần Triều Dao. Quần áo hở một nửa, lộ ra bờ vai hẹp, ả cũng không quan tâm, chỉ hút điếu thuốc trên tay.

Trần Triều Dao nói: “Tôi muốn đưa Lý Hành đi.”

Lý Sa dừng một chút, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn cô.

“Cô nói gì?”

Vẻ mặt Trần Triều Dao vẫn không thay đổi, cô lặp lại từng chữ: “Tôi muốn đưa Lý Hành đi.”

Lý Sa đặt hai chân xuống, hơi ngồi thẳng người dậy: “Cô muốn bao nuôi cậu ấy?”

“Không.” Trần Triều Dao lắc đầu, đôi bông tai màu bạc vẽ một vòng tròn nhỏ trong không trung: “Tôi sẽ nuôi cậu ấy, nhưng không phải bao nuôi. Tôi sẽ lo tất cả những gì cậu ấy cần trong cuộc sống, cậu ấy không cần làm bất cứ việc gì, giữa tôi và cậu ấy không phải quan hệ lợi ích.”

Cô duỗi một cánh tay ra đặt trên bàn: “Hoặc có thể nói là, tôi muốn làm người giám hộ của cậu ấy.”

Lý Sa chậm rãi hút một điếu thuốc: “Cô nghiêm túc chứ?”

Trần Triều Dao: “Đương nhiên.”

Bàn tay phải kẹp điếu thuốc của Lý Sa cũng đặt trên bàn, híp đôi mắt hẹp dài nhìn cô, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa chua xót nhưng lại không giấu được vẻ nghi hoặc.

“Cô có ý gì?” Ả hỏi một cách thờ ơ.

Trần Triều Dao nhanh chóng nhếch môi, trong mắt như có gợn sóng: “Tôi thích cậu ấy.”

Lý Sa cười khẩy, gạt tàn thuốc.

“Có phải những người có tiền thì đầu óc đều hơi dị thường không? Đúng là Tiểu Hành của chúng tôi rất đáng yêu, nhưng cô mới chỉ gặp cậu ấy vài lần đã nói thích cậu ấy, còn muốn làm người giám hộ gì đó cho cậu ấy. Tôi không đoán được tâm tư của những người giàu các cô, nhưng cái mà các cô thích ấy đều là vì thích thứ mới mẻ, nếu cô thật sự thích được Tiểu Hành tiếp đón thì tới vài lần nữa là được. Vài ba câu của cô đã muốn đưa người đi, nằm mơ à.”

“Tôi biết bây giờ cô rất khó chấp nhận.” Trần Triều Dao vẫn cười rất dịu dàng, nhưng giọng điệu lại không cho người khác thương lượng: “Nhưng để tôi đưa cậu ấy đi thì đều tốt cho cả cô và cậu ấy.”

Sắc mặt Lý Sa lạnh đi, đôi môi đỏ mấp máy nhưng Trần Triều Dao lại ngắt lời ả: “Cô không thể cho được thứ mà cậu ấy muốn.”

Cô để lộ ra cổ tay trắng nõn, móng tay dài nạm kim cương gõ nhẹ lên mặt bàn: “Rất rõ ràng bây giờ cô cũng không quá coi trọng những gì mình đang làm, tôi không biết vì sao cô lại để cậu ấy… làm chuyện này, nhưng thật ra cậu ấy rất không thích, cậu ấy mới mười lăm tuổi nhưng đến hộ khẩu cô cũng không thể cho cậu ấy. Cô có điều bất đắc dĩ của cô, tôi hiểu rất rõ, cho nên hãy để tôi đưa cậu ấy đi, tôi có thể cho cậu ấy thứ cậu ấy muốn.”

Điếu thuốc cháy dở bị bóp nát giữa các ngón tay, Lý Sa ngây người nhìn cô, sắc mặt tái nhợt. Dường như ả bị bỏng, đột nhiên vứt điếu thuốc đi, ánh sáng lửa lập loè màu cam bị ném vào góc tưởng rồi dập tắt.

“Cô thật sự sẽ cho cậu ấy thứ cậu ấy muốn?” Ả nhẹ nhàng chậm rãi nói, giọng khàn khàn.



“Tôi sẽ.” Trần Triều Dao nghiêng người về phía trước rồi gật đầu thật mạnh: “Tôi sẽ cho bất cứ thứ gì cậu ấy muốn. Tôi sẽ cho cậu ấy những gì tốt nhất mà tôi có. Nói như vậy có thể hơi già mồm nhưng cậu ấy là bé cưng của tôi, dù dùng cách gì tôi cũng sẽ đưa cậu ấy đi. Bây giờ tôi chỉ đang dùng cách thức ôn hoà nhất, hy vọng cô có thể chấp nhận.”

Lý Sa đứng thẳng dậy, kéo mạnh vạt áo sơ mi đang tụt xuống lên vai.

“Tôi còn không biết cô là ai.” Ả nhìn chằm chằm vào Trần Triều Dao: “Làm sao tin được lời nói vớ vẩn của cô?”

Trần Triều Dao lục tìm chứng minh thư và danh thiếp từ trong chiếc túi nhỏ mình mang theo ra rồi đặt lên bàn, đẩy qua.

“Tôi là Trần Triều Dao.” Cô vén lọn tóc xoã xuống ra sau tai, chắp hai tay trước người: “Có lẽ cô đã nghe đến y dược Áo Minh rồi nhỉ? Cổ đông lớn nhất của công ty này là nhà họ Trần. Bản thân tôi cũng có công ty riêng, đã được in trên danh thiếp này, nếu thắc mắc gì cô có thể tìm kiếm trên mạng, tuy công ty tôi không lớn nhưng cũng có tiếng tăm trong ngành. Tất nhiên đây đều là những lời lạc đề, tôi nói nhiều như vậy chỉ để chứng minh mình có khả năng chăm sóc Hành Hành rất tốt.”

Lý Sa cụp mắt xuống, liếc qua liếc lại hai tấm danh thiếp trên bàn, rồi nhìn đến đường viền mạ vàng dọc theo tấm danh thiếp, cuối cùng lại nhìn Trần Triều Dao.

“Hoàn cảnh gia đình cô phức tạp như vậy, cô có thể đảm bảo rằng Tiểu Hành sẽ không chịu uất ức chứ?”

“Phức tạp?” Trần Triều Dao chớp mắt vài lần rồi mỉm cười: “Thật ra hoàn cảnh gia đình tôi rất đơn giản, ba tôi là con một mấy đời, mẹ tôi là người Ukraine. Hai người rất tình cảm, tôi đứng thứ ba trong nhà, trên còn có hai người anh trai, dưới có một cô em gái, không có quan hệ gì phức tạp ngoài xã hội.”

Cô đan mười ngón tay vào nhau, đặt trên bàn: “Vốn dĩ tôi định sống một mình đến hết đời, ba mẹ cũng tôn trọng quyết định của tôi. Nhưng bây giờ tôi đã thay đổi ý định, tôi muốn đợi Hành Hành trưởng thành rồi gả cho cậu ấy.”

Cô cong mi, lông mày và khoé mắt tràn đầy ý cười: “Cho nên cô không cần lo lắng gia đình tôi sẽ gây phiền phức gì, ba mẹ rất tôn trọng tôi, họ cũng sẽ tôn trọng Hành Hành.”

Lý Sa nhắm mắt lại, giống như đang cố gắng kìm nén một cảm xúc nào đó, ả lấy hộp thuốc lá đã bị vò nát trong túi ra, châm điếu khác rồi lại hút mạnh vài hơi.

“Bây giờ cô nói rất hay.” Ả nhả ra một làn khói, cất giọng khàn khàn: “Nếu một ngày nào đó cô chơi chán trò chơi coi tiền như rác này rồi, vậy Tiểu Hành phải làm sao?”

“Tôi không coi đây là một trò vui tiêu khiển với tấm lòng tốt.” Trần Triều Dao nhìn ả, nhấn mạnh hơn: “Cho dù trên phương diện tình cảm hay trên pháp luật, tôi đều hy vọng được ở bên cậu ấy mãi mãi. Có lẽ cô cảm thấy quyết định này của tôi là hoang đường, nhưng tôi lại vô cùng nghiêm túc. Tôi muốn cho cậu ấy một mái ấm thực sự trọn vẹn, cậu ấy có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn chứ không phải như ở đây…”

“Được rồi!” Lý Sa lên giọng, thô bạo ngắt lời cô, tay trái dưới gầm bàn nắm thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt.

“Cô nói muốn nuôi nó.” Ả ngước mắt lên, vành mắt đã đỏ hoe: “Được. Nhưng bà đây coi nó là con trai, nuôi nó được mười ba năm, đưa tôi một trăm vạn rồi cô đưa nó đi.”

Trần Triều Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ lấy một tấm séc từ trong túi ra đưa cho ả.

“Một nghìn vạn, cô thu xếp đi, trong vòng mười ngày tới ngân hàng đổi. Đương nhiên số tiền này không có nghĩa là tôi mua cậu ấy từ cô, cô là chị, chị cả cũng như mẹ, số tiền này coi như chữ hiếu của cậu ấy với cô.”

Lý Sa rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm tay cô nhưng lại mãi không nhận lấy.

Những tia lửa sáng lên trong chốc lát, một chút muội than tụ lại rơi trên đầu ngón tay mảnh mai của ả.

Dường như ả bị choáng, bỗng nhiên nhào về phía trước nắm lấy tấm séc trong tay Trần Triều Dao. Chiếc bàn bị rung chuyển bởi động tác của ả, ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Ả gục đầu xuống, ngón tay run run nắm chặt, cẩn thận nhìn kỹ từng chữ in trên đó, mái tóc bù xù, vài sợi loà xoà trên mặt che đi nửa đôi mắt.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Trần Triều Dao kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết con sâu trên cành cây nào đang kêu, giọng điệu nặng nề mà kéo dài,

Đột nhiên Lý Sa giơ tay lên ấn tàn thuốc đang cháy vào một góc tấm séc, nơi đó nhanh chóng bị lửa bén cháy xém, vết cháy lan ra nhưng cũng nhanh chóng bị dập tắt.

Trần Triều Dao ngạc nhiên nhìn ả.

Ả thở gấp, tay run rẩy thử thêm vài lần nữa, các góc tấm séc đã cháy đen, sau đó ả lại xé vụn nó một cách mạnh mẽ, đầy quyết liệt.

Tàn thuốc rơi vào lòng bàn tay rồi bị bóp nát, ả co các ngón tay lại, từ từ trượt ngã xuống ghế.

“Đưa nó đi đi…” Ả quay đầu lại, giấu mặt vào góc tối của ánh đèn nền, nhẹ nhàng vẫy tay, như thể đã cố gắng hết sức.

“Đưa đi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi