CÂU CHUYỆN GIỮA HẮN VÀ TÔI


Chap 8: Người quan trọng nhất
Đến buổi tối, ai cũng đều ngủ cả nhưng tôi thì không. Đơn giản vì tôi không muốn vào cái căn phòng đang có 1 kẻ dối trá ở đó. Tôi bước ra ngoài bãi biển vắng tanh, ngồi xuống đó và ngẫm nghĩ về những điều mà tôi không thể nào hiểu.
- Thì ra cô ở đây à? - Tuấn bất ngờ xuất hiện và tiến gần đến chỗ tôi.
- Cậu đến đây làm gì?
- Đã có chuyện gì xảy ra với cô thế - hắn ngồi xuống bên cạnh tôi - Cả ngày nay không hề thấy cô nói chuyện với Dung, 2 cô cãi nhau sao?
- Ko liên quan đến cậu.
- thôi được, nếu cô không muốn nói thì thôi. Nhưng..quả thật bộ mặt rầu rĩ đó chẳng hợp với cô chút nào.
- Ưmm, vậy..vậy sao. À.., Có thể cho tôi hỏi 1 câu chứ?
- Sao?
- Có phải..tất cả mọi người trên thế giới đều đang lừa dối lẫn nhau không?
- ????
- Tôi thật sự không thể hiểu nổi nữa. Tôi không hiểu tại sao ai cũng lừa gạt tôi. Phải chăng trên đời không có 1 ai mà tôi có thể tin tưởng được.

- Nhi, cô...
- a, xin lỗi, tự nhiên lại nói với cậu những điều nhàm chán đó.
- Ưm, không sao. Thật ra..chính tôi cũng muốn biết câu trả lời đấy. Đúng là lòng người khó đoán trước được. Chúng ta không thể biết được họ đang nghĩ gì và muốn gì. Có thể..người mà cô tin tưởng nhất lại là người làm tổn thương cô nhất.
- Tôi biết.., cho nên..có lẽ từ đây tôi không nên tin 1 ai thì tốt hơn.
- Không. đừng làm vậy
- Hả? - tôi ngạc nhiên trước phản ứng của Tuấn
- Cô..à..ý tôi là...Ưm..phải nói sao nhỉ?
- Cậu đang muốn nói điều gì đây?
- Tôi..tôi thích cô
Câu nói của Tuấn khiến tôi im lặng. Cả không gian bao la bây giờ như ngừng trôi. Tôi và Tuấn cả 2 cùng nhìn nhau. Tôi không ngờ là 1 con người như hắn có ngày sẽ nói với tôi câu đó...
- Cậu ..cậu đang nói đùa gì thế.
- Tôi không nói đùa. cho dù..cho dù cả thế gian đều dối gạt cô đi chăng nữa nhưng..nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ. Không biết cô...có tin tôi không
- Ơ.., tôi..
- Có không cần phải trả lời ngay đâu, tôi sẽ cho cô thời gian.
- Ơ..uhh..Tuấn à..cám ơn cậu nhiều lắm. Có lẽ..giải pháp tốt nhất là tôi nên thử tin cậu xem.
- Vậy là..
- Ưmm.. nè, cậu nhìn xem, Những ngôi sao trên bầu trời thật đẹp
- Umm, đúng vậy
Tôi và Tuấn cùng ngước lên bầu trời. Mỗi người cùng đeo đuổi 1 ý nghĩ riêng. Tôi tự hỏi liệu hắn có phải là đang lừa dối tôi như Dung đã từng làm. Và liệu hắn đối với tôi có phải là chân thật.
Sáng hôm sau

Hôm nay là ngày lớp tôi sẽ kết thúc chuyến tham quan để trở về thành phố. Ngồi trong xe, tôi lặng lẽ cầm chiếc bánh chocolate ra ăn. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn sang chiếc ghế trống rỗng bên cạnh tôi. Và rồi dường như tôi đã nhận ra 1 điều.Tôi nhận ra là hóa ra bấy lâu nay ngoài Dung ra, tôi không hề có lấy 1 người bạn nào. Trước đây, do lúc nào cũng chơi với Dung nên tôi không hề để ý đến chuyện này. Nhưng bây giờ..tôi mới thấy thì ra mình lại cô độc đến thế. Tôi biết là họ không thích chới với tôi, vì tôi nghèo, thô lỗ, dữ dằn. Nhất là sau chuyện xảy ra với tôi và Minh, khoảng cách giữa họ và tôi dường như càng xa cách hơn. Ngồi ở gần cuối xe mà tôi còn nghe rõ những lời xầm xì bàn tán của họ về tôi...
- Nè, cậu bít chưa. Con nhỏ Nhi đó ghê lắm. Dám lén lút hẹn Minh vào buổi tối cơ đấy.
- Lúc trước tưởng cô ta chỉ dữ thôi, ai dè..
- Sao lớp ta lại có 1 người tệ hại như cô ta nhỉ.
- Cầu mong cô ta bị đuổỉ học đi cho rồi
- Người đâu mà thấy ghét quá. Cô ta tưởng mình có chút nhan sắc là muốn làm gì thì làm chắc.
Tôi nghe rất rõ những lời đáng cay độc địa của họ. Nhưng tôi không thèm để ý. Vì nếu tôi mà lên tiếng thì chỉ tổ làm họ thêm ghét tôi mà thôi.
Dù rất buồn, tuy nhiên 1 lát sau đó có 1 người đã làm thay đổi tâm trạng của tôi. Đúng, đó là Tuấn..
- Tôi ngồi đây được chứ?
- Ưm - tôi khẽ gật đầu
- Xem ra lớp này có nhiều người ác cảm với cô nhỉ.
- Kệ họ, hơi đâu cậu để ý chi ệt
- Mẫn Nhi à, cô đúng là mạnh mẽ hơn tôi tưởng đấy
- Mạnh mẽ ư, tôi thật sự không biết có phải tôi rất mạnh mẽ không nữa. Ưm.., cậu có biết tên thật của tôi là gì không?
- Tên thật của cô?

- Ừm.., thật ra tôi không phải tên vương Mẫn Nhi, tên thật của tôi là Hoàng Linh Chi. Đó là tên do ông bố đáng ghét của tôi đặt ra. Về sau, ông ấy đã bỏ đi, mẹ tôi cũng mất. Lúc đó, tôi không muốn nhớ lại cái quá khứ đau buồn này nên đã quyết định đổi tên...Ưmm...,Cậu thử nói xem, 1 người không dám đối mặt với quá khứ như tôi thì có thể xem là mạnh mẽ được không chứ.
-Tôi nghĩ điều đó không quan trọng...à, thôi, đừng nói chuyện đó nữa, đúng rồi, cô sẽ thôi học thật hả?
- Ừ..không học trường này thì học trường khác, có gì đâu
- Nhưng để kiếm trường thì cũng phải mất 1 thời gian đấy. Hay là thế này, mỗi bữa trưa cô đến nhà tôi được chứ?
- Đến nhà cậu, chi vậy?
- thì giảng bài cho cô chứ gì nữa.
- Ư..ưm.., Sao cậu lại tốt với tôi như vậy.
- Vì..vì..vì tôi thích cô mờ
- Hihi, mặt cậu trông tức cười quá ..Ưm, mình..thật ra mình cũng muốn nói rằng..mình -cũng- thích- cậu, thật đấy. - tôi nhìn hắn cười mỉm
Vậy là từ giây phút này, tình cảm của tôi và Tuấn càng gần nhau hơn. Quả thật tôi cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi quên cả những chuyện phiền muộn giữa tôi và Dung. Tôi lặng lẽ an tâm dựa đầu lên vai Tuấn, bất chấp những lời chỉ trỏ từ những người khác. Bới tôi đã biết rằng, người quan trọng nhất đối với tôi là ai. Tôi có thể mất đi tất cả nhưng mà lại tuyệt đối không thể mất đi Tuấn được...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi