10.
Hứa Chu Hòa hẹn tôi đến công viên. Hôm nay, anh mặc một cái áo sơ mi giản dị, nhưng không cài cúc ngực để lộ làn da trắng nõn nhìn qua có chút hư hỏng. Người anh tỏa ra hương chanh nhạt nhạt khiến tôi thoải mái. Nghĩ đến việc anh chủ động mời tôi đi chơi khiến tôi tự tin hẳn tuy nhiên cả hai vẫn còn hơi ngượng ngùng dọc đường, không ai nói chuyện. Tôi không kìm lòng được bèn nói:”Hôm nay thời tiết đẹp thật.”
“Chà, công viên này thật nhiều hoa.”
Hai chúng tôi đúng kiểu ông nói gà bà nói vịt, đi vài vòng câu chuyện vẫn chưa đi vào trọng tâm. Khung cảnh lãng mạn như này mà không nói chuyện tình yêu thì thật phí phạm! Đi dạo lâu tôi cảm thấy hơi đói bụng nên đề nghị anh dẫn mình đi ăn tối. Chúng tôi đến quán phở, chủ quán là một người đàn ông ngoài 50, cửa quán có một con mèo quýt đang tắm nắng. Hồi còn đi học, hai đứa cũng tới ăn quán này, ông chủ quán rất tốt bụng, không giống như những quán mì khác, ở đây mì được cho rất nhiều thịt bò. Nhìn bát mì đầy ụ trước mặt tôi sợ mình không ăn hết. Tôi lén nhìn Hứa Chu Hòa không ngờ anh đã ăn xong, ngồi nhìn tôi chằm chằm từ lúc nào.
“Anh đừng nhìn em như thế.”
Hứa Chu Hòa mỉm cười rồi lấy điện thoại ra nghịch.
Ăn uống xong chúng tôi đi siêu thị. Không hiểu sao nhìn hai chúng tôi có cảm giác giống một gia đình nhỏ
cùng nhau đẩy xe chở hàng đi dạo.
“Em muốn mua gì thì lấy đi.”
Tôi hơi ngại nên tay cầm lấy hai gói khoai tây chiên bỏ vào giỏ.
“Em lấy thêm đi, như thế thì sao béo lên được?” Hứa Chu Hòa nói: ”Em gầy quá, nhẹ đến mức anh dùng một tay cũng có thể nhấc em lên được.”
Một lúc sau, xe đẩy hàng đầy úp đồ ăn vặt thêm sữa và một ít trái cây. Anh đưa tôi đi tính tiền rồi dặn dò tôi: ”Em nên ăn uống đủ 3 bữa một ngày ngoài ra còn ăn thêm bữa phụ nữa, biết chưa?”
Tôi gật gật đầu.
Lúc ra tủ để đồ đột nhiên anh nói: “Hôm trước, anh để quên cái ô ở đây, em lấy giúp anh với. Chìa khóa ở túi quần.”
“Đâu để em lấy giúp anh.”
Cánh tủ bật mở nhưng cái ô đâu? Rõ ràng là một bó hoa hướng dương mà.
Tôi liếc xéo Hứa Chu Hòa lúc này đang mỉm cười đợi tôi.
Hoa hướng dương ngụ ý là lòng trung thành, nó sinh ra luôn hướng về mặt trời, kiên định bền bỉ mãi mãi không thay đổi cũng giống như chúng tôi trải qua nhiều chuyện vẫn về bên nhau.
Có một tấm thiếp nhỏ trên bé hoa, tôi mở ra: ”Tiểu Tư, chúng ta xa nhau nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ anh quên em. Anh luôn nỗ lực để một lần nữa bên cạnh em, ông trời có mắt cho chúng ta gặp lại bắt đầu một lần nữa. Chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn, Tiểu Tư, luôn bên anh nhé.”
Nước mắt tôi chảy dài, tôi chạy
về phía anh, Hứa Chu Hòa vội dang tay đón lấy tôi. Thật tốt, cuối cùng chúng tôi cũng ở bên nhau rồi.
(còn tiếp)