Tôi cầm chổi quét ban công rồi gọi người đến sửa.
Nhà tôi ở một tiểu khu cổ nhưng vị trí rất tốt. Hôm nay khi đang phơi quần áo, tôi thấy hai dì đang cãi nhau, với bản tính hóng drama thì tôi không thể nào bỏ qua được, tôi xem đến thích thú mà không nhận ra rằng đầu tôi kẹt ở cửa an toàn từ lúc nào. Đến khi nhận ra thì tôi không thể đưa đầu vào bên trong được nữa.
Vì vậy mới có cảnh tượng như vừa rồi. Và vì thế đã gặp lại người yêu cũ trong bộ dạng vô cùng xấu hổ. Tôi nhớ hồi học đại học tôi gặp vô số trai đẹp nhưng rồi tôi chẳng có hứng thú với ai cả. Tôi nghĩ đó là do tôi đã gặp Hứa Chu Hòa quá sớm. Thật ra tôi vẫn hỏi thăm tình hình của anh ấy qua bạn học và nhiều lần tưởng tượng lại nếu gặp lại và anh vẫn còn độc thân thì tôi sẽ bất chấp theo đuổi anh một lần nữa. Nhưng rồi đến khi gặp lại tôi thì tôi lại chùn bước khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, anh đã coi tôi như một người lạ rồi. Đúng vậy ai có thể chờ đợi 1 người trong bảy năm cơ chứ? Biết là vậy nhưng tôi vẫn không cam lòng.
Tôi đặt bữa tối rồi quay lại làm việc. Tôi là một họa sĩ tranh minh họa, những năm qua tôi rất biết ơn mẹ mình nhờ bà kiên quyết không cho tôi từ bỏ ước mơ nghệ thuật của mình. Nhưng thật đáng buồn bà không thể sống đến lúc tôi trưởng thành. Nhưng cuộc sống mà, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống vượt qua những nỗi đau.
Khi tôi đang hoàn thành bản vẽ để trả cho khách hàng thì chợt nhận ra ngày mai mình còn có công việc part-time. Từng ngày buồn tẻ trôi qua, tôi tưởng rằng tôi và Hứa Chu Hòa sẽ không còn liên hệ nào nữa nhưng cuộc sống mà luôn có bất ngờ diễn ra mà.