CÂU CHUYỆN Ở NÚI PHỤNG VÕ

Trong mấy căn phòng hạ nhân để trống ở viện đông Hoa phủ, Mã Võ được Hoa lão thái thái thả ra khỏi nhà kho cho an trí ở đây.

Theo ý Hoa lão thái thái, nếu đã không truy cứu nữa thì nhanh chóng thả nam nhân này đi, nhưng Hoa Phụng Tường nói nên cho y dưỡng thương trước, vết thương đó mà về thì không có tiền chữa, Hoa lão thái thái nghĩ nghĩ cũng tùy hắn.

Mã Võ không biết tại sao lại thế này, chuyện lần này y không dự định còn đường lui, y cũng không cách nào quay đầu, người đó không định buông tha cho y, cho nên bị bắt, bị treo lên đánh, lại bị trói trong nhà kho, mấy chuyện đó Mã Võ đều đã liệu trước được, nhưng sau đó sẽ bị thế nào đây, sẽ bị đưa đi gặp quan sao? Bọn họ sẽ không bỏ qua cho y. Mã Võ khổ sở trong lòng, nhưng y không thể hối hận, vì y cũng không còn lựa chọn nào khác.

Trong cuộc đời gần ba mươi năm của y, Mã Võ luôn là trụ cột của Mã gia, y thành thật an phận, ổn trọng mạnh mẽ, y chỉ muốn chăm sóc muội muội thật tốt, và cả cha Mã, cho dù ông chưa từng lo nghĩ cho họ, nhưng Mã Võ không thể nhẫn tâm với ông, Mã Võ chưa từng suy nghĩ cho bản thân.

Nhưng y chỉ muốn sống bình yên như vậy tại sao lại gặp phải chuyện này chứ?

Hoa Phụng Tường kia bỗng nhiên xuất hiện rồi làm ra chuyện đó với y, chẳng lẽ người có tiền thì có thể tùy ý chà đạp người nghèo như họ sao?

Mã Võ hận, nhưng y có thể chia sẻ được với ai chứ, từ trước đến nay chỉ nghe nói cô nương nhà nào bị gì đó, rồi còn bị nhốt lồng heo, chứ y chưa từng biết nam nhân cũng sẽ gặp chuyện này.

Mã Võ quả thật không thể tưởng tượng được nếu bị người biết, y còn mặt mũi nào sống trên thế gian này. Mã Võ đáng thương không hề biết rằng, chỉ mới tính cho tới lúc này, đã có rất nhiều người biết rõ chuyện.

Cho nên Mã Võ thậm chí nguyện ý bị đưa đi gặp quan, ít nhất như vậy sẽ không rơi vào tay nam nhân đó, nam nhân đó bị y đâm thành như vậy, làm sao sẽ bỏ qua cho y.

Nhưng y lại bị đưa tới chỗ này, không biết là sợ y chạy lung tung hay sao, sớm tối luôn có người canh chừng y, có người tới đưa cơm, còn có một đại phu mỗi ngày tới kiểm tra thay thuốc cho y. Mà Hoa Phụng Tường vẫn chưa từng xuất hiện.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Mã Võ thật sự sợ hãi cuộc sống mà nói không chừng chỉ một giây sau sẽ phải nhìn thấy nam nhân kia.

Qua vài ngày, tại một sương phòng xinh xắn không xa đó bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, từ sáng tới tối người qua người lại, nâng đồ, dọn dẹp phòng ốc đình viện, dán lại cửa sổ, đến cuối, đèn lồng đỏ lớn mới toanh cùng chữ hỉ được treo lên, Mã Võ lúc này mới hiểu, đây là sắp làm hỉ sự.

Mấy hôm nay Mã Võ càng lúc càng đứng ngồi không yên, trải qua một thời gian điều dưỡng, vết thương của y đã lành gần hết, nhưng y dường như đã bị quên lãng ở đây, không ai tới nói khi nào mới thả y ra, mỗi ngày chỉ mấy người đó, mà họ cũng không nói chuyện với y, Mã Võ mỗi ngày càng thêm lo âu, y nhớ nhà, chủ yếu hơn, sống ở đây khiến y căng thẳng hốt hoảng, cho dù không hề gặp lại người đó.

Một nam nhân canh chừng Mã Võ tên Đại Lý nhàm chán đứng ở cửa viện, đang cùng một nha đầu đi ngang tán dóc, nói về tân di nãi nãi sắp được cưới về.

“Xuyên Hạnh tỷ, các người bận rộn mấy ngày nay chắc cũng đã sắp xong rồi nhỉ?”

Nha đầu tên Xuyên Hạnh nói, “Sắp xong rồi, do lão thái thái cao hứng muốn nhanh chóng đón tân di nãi nãi về, muốn đổi hết sang đồ mới nên có hơi rối.”

“Cũng đúng, lão thái thái vui là phải thôi, thiếu gia rốt cuộc đồng ý nạp thêm vợ nhỏ… nghe nói tân di nãi nãi được thiếu gia nhìn trúng lúc đi thôn Tây Phụng lần trước à?”

“Phải… Đại Lý, ta còn chưa hỏi ngươi, cả ngày ở đây làm gì vậy?”

“Chẳng làm gì cả, chính là trông chừng tên nhà quê kia.”

Xuyên Hạnh nhìn vói vào trong, đột nhiên nhớ ra, “Là người lần trước làm thiếu gia bị thương? Y còn ở trong phủ sao?”

Đại Lý nói, “Phài, cũng không biết thiếu gia nghĩ sao, còn không đuổi y đi, ta canh phát chán lên rồi.”

Thời điểm này, tính ra gia đã quên chuyện của nam nhân nhà quê này rồi, bắt hắn ở đây nghẹn sắp hỏng, muốn tìm thú vui cũng không được, may mà tân di nãi nãi sắp đến ở Tử Hoa viện bên này, khiến cái xó vắng người này cũng náo nhiệt không ít.

Xuyên Hạnh nói thêm vài câu thì đi làm việc, Đại Lý chỉ đành trở vào trong viện, nhìn cái tên đờ đẫn ngây dại bên trong, hắn liền thấy bực. Nghĩ tới nghĩ lui toàn bộ là do tên nam nhân chết tiệt này mà ra.

Nhưng vào một buổi tối khi mà Đại Lý và Mã Võ đều cho rằng họ đã bị quên lãng, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh đột nhiên xuất hiện.

Đại Lý vội đón, trong lòng hồ nghi không thôi, lúc này thiếu gia tại sao lại tới đây?

Hoa Phụng Tường không nói gì, Lôi Thanh làm như bâng quơ đảo mắt nhìn khắp nơi, “Đại Lý, mấy hôm nay thế nào?”

Đại Lý vội nói, “Rất tốt.”

“… Cái gì là rất tốt.” Lôi Thanh nhíu mày, ánh mắt khẽ liếc qua Hoa Phụng Tường, “… Nam nhân đó thế nào rồi? Trương đại phu vẫn tới mỗi ngày chứ.”

“Tới mỗi ngày, Trương đại phu hôm nay có nói căn bản đã không còn trở ngại.”

Hoa Phụng Tường vẫn đứng một bên không lên tiếng, nghe tới đây, hắn đột nhiên bỏ lại họ đi vào trong, Đại Lý muốn đi theo, Lôi Thanh nhanh tay cản lại, “Đi đi, ở đây không có việc của ngươi.”

Đại Lý sửng sốt, lát sau, mới mù mờ tỉnh ngộ ra gì đó, vội cong lưng rời đi.

Lôi Thanh đợi hắn đi rồi mới vào trong, trong phòng chỉ có một cái bàn mấy cái ghế và một chiếc giường lò được đắp từ lâu đã hơi nứt, nam nhân kia đang nằm bất động trên giường mặt xoay vào trong, Hoa Phụng Tường đã đứng một lát cạnh giường, nhưng nam nhân không biết đang ngủ hay sao mà không có chút động tĩnh nào.

Hoa Phụng Tường nhẹ khụ một tiếng, “Này.” Hắn gọi.

Nam nhân hơi cử động một chút.

Ngủ rồi ư! Lôi Thanh thầm hừ một tiếng, bây giờ là lúc nào, mẹ nó còn ngủ được nữa chứ!

Nói thật, tối nay Lôi Thanh đến đây hết sức miễn cưỡng khó chịu, hơn nữa hắn rất căng thẳng, hắn không biết thiếu gia bị gì, nói là đến xem tân phòng, nhưng nửa đường lại quẹo sang chỗ quỷ này, Lôi Thanh vốn đã sắp quên mất sự tồn tại của nam nhân này rồi.

Lần này nếu bị lão thái thái biết, còn có trái ngọt cho Lôi Thanh hắn sao?

Hắn nhìn Hoa Phụng Tường rất có kiên nhẫn đứng ở đó chờ, sau đó thấy nam nhân kia mơ mơ màng màng quay đầu qua.

Thế là, ngay khi nhìn thấy mặt, cả hai người đều sửng sốt.

Lôi Thanh trợn mắt nghẹn họng nhìn gương mặt giống như có nguyên một con giun thịt đỏ tươi bắt chéo qua, hồi sau, hắn len lén liếc nhìn Hoa Phụng Tường.

Trên mặt Hoa Phụng Tường không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Lôi Thanh khụ một tiếng, “… Gia, cái này chắc là do mới lành, vài ngày nữa sẽ đỡ hơn.”

Chết tiệt! Lôi Thanh không biết mình còn nói cái này làm chi, cho dù lần này gia tới vốn còn có suy nghĩ gì đó, hiện tại nhìn thấy gương mặt thế này, làm sao còn nhớ nhung chi nữa, hắn còn nói qua vài ngày sẽ đỡ hơn!

Hoa Phụng Tường liếc hắn một cái.

Mã Võ nằm trên giường đờ đẫn nửa ngày chưa làm rõ được tình huống, lát sau y cuối cùng phản ứng lại, lập tức, nỗi sợ hãi hiện lên trong đôi mắt hơi sưng do vừa ngủ dậy, vẻ mặt trở nên tái nhợt.

Toàn thân y căng chặt ngồi dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi