CÂU CHUYỆN Ở NÚI PHỤNG VÕ

Hoa Phụng Tường vốn muốn cùng Lôi Thanh ăn một bữa trên trấn xong, sẽ xâm nhập vào núi Long Sơn trộm lại hành lý của mình, lúc này nhị đương gia của họ đã chết, trên núi chắc hẳn rất loạn, họ càng không ngờ được hai người đã chạy đi còn trở về, hơn nữa địa thế đã quen, đây chính là cơ hội tuyệt vời.

Lôi Thanh dù sao cũng hiểu gia của mình, Hoa Phụng Tường làm sao có thể để mình chịu thiệt như thế, đây không phải là vấn đề chỉ có mấy lượng bạc nữa! Đại đương gia đó đụng phải Hoa Phụng Tường, chỉ sợ cũng đành buồn bực.

Nhưng Hoa Phụng Tường không ngờ được sẽ gặp Mã Võ ở đây, nói thật, nếu không phải đám thổ phỉ dám cướp sạch hành lý của hắn, có lẽ họ đã trở về rồi, đúng là oan nghiệt không thể cởi bỏ, xem ra ông trời cũng giúp Hoa Phụng Tường hắn!

Mã Võ cũng nhận ra Hoa Phụng Tường, thoáng cái, y ngẩn ra, y quả thật cho là mình nhìn nhầm, sao người này lại xuất hiện ở đây? Phải biết, nơi này là quan ngoại cách thành Thái Nguyên hơn ngàn dặm!

“Mã Võ, ngươi còn không nhanh lên, đứng ngơ ra đó làm gì!” Quản sự đứng trên bệ cao cách đó mấy bước nhìn sang bên này, bất mãn nói, hắn đánh giá Hoa Phụng Tường dang đứng cạnh Mã Võ, nam nhân này từ đâu chui ra?

Mã Võ hoàn hồn lại, lời quản sự vừa nói y căn bản nghe không rõ, y cũng không có lòng để nghe rõ, trong đầu hỗn loạn trống không, y kinh hoảng khó nén né tránh tầm mắt, lát sau, Mã Võ như chạy trốn vùi đầu vội vàng đi vào cửa tiệm Hồ gia.

Phía sau, Hoa Phụng Tường sắc mặt không rõ nhìn bóng lưng Mã Võ, rồi quay sang lạnh lùng liếc quản sự kia, quản sự giật mình, nam nhân này có ý gì, lẽ nào muốn kiếm chuyện?

Trong kho hàng, Mã Võ thở dốc chất hàng, cho tới lúc này, y mới cảm giác được hai tay run rẩy mềm nhũn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, y chống lên đống hàng cố đứng vững.

“Võ tử ca, ngươi sao vậy?” Đột nhiên, tiếng một đứa trẻ vang lên sau lưng, Mã Võ giật mình quay lại, “A… tiểu thiếu gia.”

Sau lưng y là một nam hài cỡ tám chín tuổi ăn mặc theo kiểu thiếu gia, chính là tiểu thiếu gia Hồ Hựu An của Hồ gia, “Này, ta hỏi ngươi đấy, ngươi ngẩn người cái gì?”

Mã Võ ngập ngừng, y có thể nói gì đây, lòng y rất rối rắm, yên lặng nhìn tiểu thiếu gia, rồi lại không yên lòng nhìn ra ngoài.

Tiểu thiếu gia cũng nhìn theo, “Sao vậy?”

“Không… tiểu thiếu gia, hôm nay tôi muốn về nhà sớm, được không?” Mã Võ chỉ cần nghĩ tới Hoa Phụng Tường đang ở bên ngoài, thì bất kể ra sao y cũng không thể nhấc đôi chân nặng nề lên, những chuyện trước kia, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã ùa về trong đầu.

“Ta cũng muốn tới nhà ngươi, ta nhớ Đông Mai tỷ rồi.” Tiểu thiếu gia Hựu An nói.

Nhưng tại sao tiểu thiếu gia Hồ gia này lại chạy tới kho hàng nói những chuyện này cùng Mã Võ? Tại sao nó lại nói tới Đông Mai?

Hóa ra, gia đình hai nhà Mã Võ và Đông Mai trên đường chạy nạn đã vô tình cứu được nó.

Chuyện này, phải kể lại từ lúc Mã Võ và cha Mã cùng thôn dân trong Lưu trang của thôn nhà Đông Mai chạy khỏi nạn phỉ, hôm đó họ ra khỏi thôn chưa lâu, đoàn người dần chạy tán đi, Đông Mai nhanh chóng nhìn thấy Mã Võ và cha Mã đi theo tít đằng sau, cô lập tức bảo lão Lý dừng xe lại chở họ, trên đường đi, hai bên gia đình bầu bạn, trải qua rất nhiều chuyện, sau đó lão Lý không chịu được nữa chạy mất, lại gặp phải kẻ xấu cướp xe ngựa, đúng là cửu tử nhất sinh, trong lúc vô tình, họ đến quan ngoại.

Hôm nay, cũng chính là chuyện hai tháng trước đang nói bây giờ, khi họ sắp đến trấn Tẩu Mãu, thì gặp Hồ gia thiếu nãi nãi và tiểu thiếu gia này đã sắp bị đóng băng trong trời tuyết lạnh giá, hai ngày trước hai người này từ một trấn khác về nhà mẹ đẻ, không ngờ gặp phải thổ phỉ, đồ đạc và xe ngựa đều bị cướp, đã phái một người về nhà trước để báo, người còn lại thì đi suốt một ngày một đêm không dám chợp mắt, đến bây giờ, họ đã toàn thân đông cứng mệt mỏi kiệt quệ.

Kỳ thật, trải qua gian khổ và trắc trở lâu như vậy, nhóm Mã Võ cũng đã mỏi mệt cực điểm, nhưng nhìn thấy thiếu nãi nãi và tiểu thiếu gia Hồ gia sắp không được, Mã Võ vẫn xuống xe, dìu họ lên. Rồi cứ thế chống đỡ đưa thiếu nãi nãi cùng tiểu thiếu gia Hồ gia về nhà. Cũng vì thế, tiểu thiếu gia này cứ luôn thích dính lấy y, dưới yêu cầu mãnh liệt của nó, Hồ gia giữ lại Mã Võ, còn giúp y tìm nhà ở, cuối cùng giúp họ có một nơi đặt chân ở trấn Tẩu Mã.

Đây cũng xem như người tốt cuối cùng cũng có hảo báo.

Mã Võ nhìn tiểu thiếu gia, nếu là bình thường, Mã Võ sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của tiểu thiếu gia, nhưng hôm nay, y quả thật không còn tâm trạng nào, y nóng ruột muốn thoát khỏi Hoa Phụng Tường đột nhiên xuất hiện kia, ánh mắt của nam nhân đó vừa rồi, còn cả lời hắn nói, thần sắc hắn, xa xôi lại quen thuộc. Hình như hắn không thay đổi chút nào, toàn thân mang theo uy áp và hơi lạnh khiến Mã Võ có gắng gượng thế nào cũng không khỏi sợ hãi, khiến Mã Võ nhớ lại toàn bộ mọi chuyện ngay lập tức, tất cả những đau khổ và bất an mà y nằm mơ cũng muốn quên đi, y cũng cho rằng mình đã quên hết từ lâu.

“Để hôm khác được không, tiểu thiếu gia, hôm nay tôi có việc.” Mã Võ hít sâu một hơi, gian nan ấp úng.

Thấy y như vậy, tiểu thiếu gia nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi vô cùng không tình nguyện nói, “Vậy được rồi, ngày mai ta đi!” Nói xong, tiểu thiếu gia nhún nhảy chạy đi.

Mã Võ sau lưng mơ hồ đáp một tiếng, đợi tiểu thiếu gia đi mất, y vội vàng lặng lẽ chuồn đi từ cửa sau Hồ gia.

Trong một khu nhà ở góc tây bắc thôn Tẩu Mã, hai gia đình Mã Võ và Đông Mai đều được sắp xếp trong cùng một viện tử. Mã Võ vào trong, thì thấy Đông Mai đang lau tay bước ra từ phòng bếp, thấy y, trên mặt Đông Mai xuất hiện ý cười xấu hổ, “Trở về rồi? Hôm nay sớm vậy.”

Mã Võ gật đầu coi như trả lời, Đông Mai lại nói, “Tôi đã nấu cơm cao lương, anh và đại gia qua ăn đi, tôi không cần phải đặc biệt qua nói nữa.”

Nhìn Đông Mai vẫn dáng vẻ như trước giờ, lại nghe cô nói thế, Mã Võ bước chân nặng nề tâm sự chồng chất đột nhiên cảm thấy chua xót khổ sở không nén được, đứng ngẩn người tại chỗ.

Y không biết nếu Đông Mai biết nam nhân đó cũng đã đến trấn Tẩu Mã, sẽ có suy nghĩ và cảm giác gì, sẽ hoàn toàn khác y đúng không, cô sẽ vui mừng phải không? Dù sao đó là chủ của cô, cô lần này chạy nạn thuần túy là do bất đắc dĩ ngoài ý muốn, trên đường chịu bao nhiêu khổ sở bao nhiêu sợ hãi, đối với một nữ tử yếu đuối như cô là quá khó khăn.

Kỳ thật Mã Võ còn chịu khổ nhiều hơn, nhưng y chưa từng nghĩ tới.

Đông Mai tâm tư tinh tế cảm giác được gì đó, cẩn thận đánh giá y, “… Sao vậy?”

Âm thanh của Mã Võ nghẹn lại trong ngực, y nên nói thế nào đây? Y có thể nói gì đây? Y chết cũng không muốn gặp lại người đó, nhưng có lẽ đối với Đông Mai, thì đang tràn đầy hy vọng được gặp lại hắn đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi