CÂU CHUYỆN Ở NÚI PHỤNG VÕ

Đầu óc mù mờ dần tỉnh táo lại, muốn thoát đi dưới mí mắt nam nhân đó sao? Mã Võ ngẩn ngơ nhìn Đông Mai, tất cả chuyện quá khứ giờ phút nào đều ùa tới, những chuyện cũ không thể chịu nổi kia, cho dù y không suy nghĩ, cũng chưa từng biểu hiện trước mặt Đông Mai, nhưng nó vẫn như dòi trong xương dính chặt lấy y, không biết khi nào sẽ hiện lên trong đầu, khiến y bất lực tuyệt vọng lạnh lẽo, cho dù Mã Võ sẽ không thừa nhận, y cũng tuyệt không muốn khuất phục, nhưng kỳ thật y sợ hãi, luận tâm cơ, thủ đoạn, võ lực, có cái nào y là đối thủ của nam nhân kia? Mà mỗi một lần Hoa Phụng Tường xuất hiện, cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Mã Võ trước giờ không biết tại sao Hoa Phụng Tường không chịu bỏ qua cho mình, trước kia, y hận hắn sợ hắn không muốn suy nghĩ, y chỉ muốn giãy thoát nhưng giãy không được, hiện tại, y bôn ba trong cuộc sống, căn bản không cho bản thân thời gian suy nghĩ.

“… Tôi…” Mã Võ ấp úng, đúng, y không thể không do dự, rất nhiều vấn đề, y cần phải suy nghĩ nhiều hơn Đông Mai, lần này chạy tới quan ngoại, ai mà ngờ được Hoa Phụng Tường sẽ đuổi tới, mấy hôm nay, trước mắt Mã Võ không chỉ một lần hiện lên tình cảnh Hoa Phụng Tường bỗng nhiên lao ra chắn trước mặt mình, Hoa Phụng Tường đó khiến Mã Võ cảm thấy xa lạ, y không hiểu rồi lại có chút sợ hãi, y chưa từng thấy vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc đó của Hoa Phụng Tường, tại sao hắn muốn chạy ra cứu y? Hiện tại chân y bị thương, lại đang ở trên núi của bọn thổ phỉ, làm sao họ chạy được, nếu Đông Mai theo y, sẽ bị liên lụy, “Chúng ta chạy không thoát…”

Đông Mai cõi lòng thê lương, sự do dự của Mã Võ khiến cô hiểu rõ, gia của cô là người thế nào, trải qua thời gian này, cô nghĩ cô cũng hiểu rồi, muốn chạy thoát rất khó, bị bắt được rất thảm, nhưng nếu cứ chùn chân như vậy, tức là ngay cả một chút hy vọng cũng không cho nam nhân này sao? “Nhưng…”

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Nhưng cái gì?” Mã Võ và Đông Mai giật mình, nhất tề hoảng loạn quay đầu nhìn, chỉ thấy Lôi Thanh đứng bên cửa, lạnh lùng nhìn họ, Mã Võ cắn răng, Đông Mai sắc mặt tái nhợt, Lôi Thanh trừng họ một lúc, chậm rãi bước vào, “Đông Mai, đừng mãi làm chuyện ngu ngốc.” Lôi Thanh thâm ý nói.

Đông Mai không nói nên lời, sau lưng Lôi Thanh đi theo hai thổ phỉ, Lôi Thanh quay lại ra hiệu cho họ cùng vào, “Gia tỉnh rồi, cần người hầu hạ, bắt đầu từ tối nay, xin mời Mã gia qua đó!”

Trong phòng Hoa Phụng Tường, Mã Võ bị mấy thổ phỉ nâng vào ném lên giường đất cạnh cửa, động tác thô lỗ không bận tâm của họ khiến Mã Võ đau đổ mồ hôi lạnh, Hoa Phụng Tường vẫn luôn lặng lẽ nhìn.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người họ, ánh mắt Mã Võ vô thức tránh né Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường trừng y, lát sau, cuối cùng thu hồi tầm mắt, hắn cười, “Lại ở cùng nhau rồi.” Vẻ mặt hắn vui đùa, “Hồ gia đáng thương.”

Mặt Mã Võ dần đỏ lên, “… Ngươi sẽ gặp báo ứng.”

Hoa Phụng Tường không ngờ Mã Võ lại phun ra câu này, nghiêng đầu sang nhìn y lần nữa, “Gặp báo ứng gì?”

“… Thiếu nãi nãi Hồ gia đối đãi ngươi như vậy, ngươi lại câu kết thổ phỉ hại người ta…” Mã Võ trước giờ trên cơ bản chưa từng nói nhiều với Hoa Phụng Tường, nhưng những lời này y thật sự nhịn không được, mặc dù y có nói hay không, nam nhân này muốn làm gì cũng vẫn sẽ làm theo ý bản thân, “Ngươi sẽ gặp báo ứng!”

“Vậy thì.” Hoa Phụng Tường chớp mắt, “Đối đãi tốt với người thì nhất định sẽ có hảo báo sao? Ngươi tốt với người, cho nên gặp phải ta, ta chẳng qua chỉ ngẫu nhiên cứu ngươi một lần, liền bị ăn đạn, đây chính là tốt với người.”

Mã Võ nghẹn lời.

“Còn nữa.” Sắc mặt Hoa Phụng Tường hơi ngưng lại, bình tĩnh chăm chú nhìn Mã Võ, “Ta nghĩ ngươi, và cả Đông Mai, nên nhìn cho rõ ai mới là chủ của các ngươi đi!”

Ánh mắt giao nhau, đáy mắt Hoa Phụng Tường hiện lên tia sáng lạnh, hô hấp của Mã Võ nghẹn lại.

“… Ta không có chủ.” Mã Võ gian nan nói.

Hoa Phụng Tường thản nhiên, “Vậy sao? Vậy ta động phòng với ai thế? Không sao hết, dù sao không phải ngươi chính là muội muội của ngươi.”

“Ngươi đừng có ý đồ với nó!” Nghe thấy Hoa Phụng Tường lại nói mấy lời này, Mã Võ buột miệng thốt lên, “Ngươi không phải đã đồng ý sẽ không động tới nó sao?”

Hoa Phụng Tường nhìn y nửa ngày không nói gì, lát sau hắn nhếch môi, “Ta chỉ đồng ý đêm tân hôn sẽ không động vào cô ta.” Hoa Phụng Tường ngừng lại, “Hơn nữa, ngươi cảm thấy ta không động vào cô ta cô ta sẽ sống tốt hay sao?”

Hoa Phụng Tường nhìn chằm chằm Mã Võ, cho nên, mỗi sự thay đổi dù nhỏ nhặt trong biểu cảm của Mã Võ Hoa Phụng Tường đều thấy rõ, câu này nói xong, hắn liền thấy cả người Mã Võ cứng lại, đây là một ca ca tốt, bỏ lại muội muội ruột chạy trốn lâu như vậy, y làm sao có thể chưa từng nhớ tới cô chưa từng suy nghĩ những chuyện này. Chắc chắn y cũng biết nha đầu kia từ lúc gả vào nhà đêm đầu tiên đã cô đơn lẻ loi, vậy cuộc sống về sau sẽ như thế nào, nha đầu đơn thuần non nớt đó sẽ sợ hãi bất an khó chịu ra sao. Ánh mắt Hoa Phụng Tường sâu thẳm, nam nhân chưa từng được sống một ngày an bình này, chắc chắn cả ngày suy nghĩ bận lòng đều là những thứ này!

Đêm khuya, Mã Võ nhắm mắt nằm trên giường, y không ngủ, Hoa Phụng Tường ở giường lò đối diện luôn phát ra mấy âm thanh vụn vặt, hô hấp hơi nặng nề, lát sau, Mã Võ cuối cùng mở mắt nhìn sang bên đó.

Hoa Phụng Tường đang muốn ngồi dậy, lúc này, cuối cùng hắn cũng nghiêng được người trên giường, lúc Mã Võ nhìn sang hắn, hắn cũng đang nhìn sang bên này, Mã Võ mất tự nhiên dời mắt, “… Thì ra ta cũng có lúc thảm thế này.” Hoa Phụng Tường cười.

Mã Võ yên lặng, tình cảnh này khiến Mã Võ lại nhớ tới sự thật nam nhân này bị thương, cũng nhớ tới hắn tại sao bị thương, trong lòng y là tư vị không thể nói rõ.

“Muốn uống miếng nước cũng khó khăn như vậy.” Hoa Phụng Tường cảm thán, Mã Võ vẫn bất động, Hoa Phụng Tường đảo mắt qua y, gọi ra ngoài cửa, “Lôi Thanh?” Không có hồi âm, Hoa Phụng Tường lại gọi, “Đông Mai?” Vẫn không có một chút âm thanh, thế là Hoa Phụng Tường mặt lộ vẻ tức giận không biết làm sao, hắn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vừa động một chút, đã lớn tiếng rên rỉ.

Tình huống này Mã Võ thật sự không nghĩ tới, y không khỏi nhìn qua, Hoa Phụng Tường đau đến mức mặt cũng thay đổi, chau mày ngã lại giường, Mã Võ động đậy một chút.

“… Đáng chết!” Hoa Phụng Tường rên rỉ.

Nam nhân luôn cường hãn đáng căm thù thế mà lại lộ ra vẻ mặt phẫn hận bất lực này, người trong phòng nhất thời trầm mặc, lát sau, Mã Võ đột nhiên cố sức gian nan ngồi dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi