CÂU CHUYỆN PHÙ SINH 2 - SA LA SONG THỤ

[Hố mới] Câu chuyện phù sinh 2

Tác giả: Sa La Song Thọ

Tiết Tử

Tôi là một Thụ Yêu, sinh ra cùng bầu trời đầy tuyết của tháng mười hai trên đỉnh núi Phù Lung, đã kết hôn.

Tòa trạch viện có hoa có cỏ trước mắt chính là một cửa hàng nhỏ mà tôi dùng để mưu sinh trên thế gian này, nó có cái tên rất kỳ lại, gọi là "Bất Đình"[*]

[*]Bất Đình(不停)nghĩa là không dừng lại.

Toạ lạc ở một con hẻm thanh tĩnh, cách đường chính mấy phút đi bộ chính, phía bên ngoài kia là một con phố vô cùng náo nhiệt, nguyên nhân tôi nhìn trúng nơi này là vì tôi thích sự tĩnh lặng nằm gọn trong sự huyên náo. Như thế cuộc sống của một thụ yêu như tôi có thể không ngừng thay đổi từ tĩnh sang động tự động về tĩnh, đủ loại sắc màu. Nếu như thời tiết đẹp, nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy những ráng mây chiều hoặc là những vì sao lấp lánh, còn có nhưng con người đi qua đi lại, hoặc là những loài sinh vật khác, muôn màu muôn vẻ, tôi thích vừa uống trà vừa nhìn ngắm mỗi gương mặt của họ, trong những gương mặt đó ít nhiều đều ẩn giấu sự thú vị hoặc cố ý hoặc vô tình.

Bất Đình đã từng là một cửa hàng bánh ngọt. Nhưng những vị khách đến cửa hàng đều không vì những thứ đồ ngọt đáng yêu kia mà là muốn cùng tôi uống một tách trà, tên gọi là Phù Sinh.

Trà này rất đắng, hiếm có người chịu được, những người từng nếm qua vị đắng này đều luôn cau mày, nhưng họ lại rất thích trà này, bởi vì đến cuối cùng, họ sẽ giải trừ được khúc mắt trong lòng mình thông qua tách nó.

Bất Đình của tôi, đã làm ăn hơn một trăm năm nay, nhưng mùa đông năm đó chúng tôi đã đóng cửa, trịnh trọng tuyên bố, cửa hàng đồ ngọt Bất Đình mãi mãi đóng cửa, bởi vì tôi muốn kết hôn rồi, tôi gả cho một con rồng phản nghịch đến từ Đông Hải Long Tộc. Tôi muốn rửa tay gác kiếm, tôi muốn đi hưởng tuần trăng mật khắp thế giới, tôi không còn nghe câu chuyện của người khác nữa, tôi chỉ muốn hoàn thành câu chuyện thuộc về mình.

Thời gian lúc nào cũng trôi đi vừa nhanh vừa chậm như thế, mới hưởng tuần trăng mật một năm, kinh hỷ có ngọt ngào cũng có, còn có kinh tâm động phách, chỉ là không không ngờ được, tôi lại cảm thấy nhớ nhà.

Bất Đình, là nhà của tôi, trong thế giới hồng trần này, là nơi tôi luôn không tự chủ được mà cảm thấy vấn vương.

Vì thế, tôi liền trở về.

Năm rộng tháng dài, có quá nhiều ân oán thị phi, khiến cho cửa hàng nhỏ của tôi trở nên tang thương cũ kỹ, tôi phải dùng rất nhiều thời gian mới dọn dẹp sạch sẽ, rồi sửa chữa lại mọi thứ. Đương nhiên, là tôi còn bắt thêm mấy tên khổ sai miễn phí đến giúp đỡ nữa.

Con hắc mao tên Huyền kia giúp tôi đuổi hết lũ chuột gián; Hồ ly A Thấu giúp tôi sửa sang lại vườn hoa, còn có lòng trồng thêm cho một vườn rau (trồng hành); Cốt Vô Danh thân là Cốt yêu có sức mạnh nhất, cho nên những việc nặng như sửa ngói đắp lỗ hổng đều để cho hắn làm hết. Còn về cái tên đồng đảng trứ danh của ta, chính là vị tiên quân đã từng làm tiên quan cất rượu trên thiên giới, Cửu Quyết, vô cùng hưng phấn đi sửa sang phòng trống, sắp xếp đồ dùng trong nhà. Hắn chẳng những đem màn lụa đầy không khí văn nghệ treo lên khắp nơi, còn đem quầy tiếp đón bố trí thành một quầy bar, và mà hắn cũng vì thế đắc chí đắc ý vạn phần. Nếu như không phải nể tình hắn phục vụ miễn phí, ta quả thật muốn dùng những cái kia màn lụa đem hắn làm thành xác ướp, gửi đến bưu điện, một đi không trở lại.

Ta từng nói, cửa hàng đồ ngọt Bất Đình đã mãi mãi đóng cửa rồi nhỉ, ta đứng ở cửa cầm một cây chổi lông gà nhẹ nhàng đi quét những cây đen lồng treo trước nhà. Tia sáng cuối cùng của mùa đông, xuyên qua người, nhìn xa giống một mảnh mông lung mờ ảo, giống như những đám khói mờ mịt tản ra giữa không khí; nhìn gần, giống như tầng vải sa mỏng phủ lên trên tấm chiếu trúc, hệt như tia sáng được cắt xén trên không trung từ sau trận mưa, dịu dàng ôm trọn lấy, biến thành một đường con lung linh huyền ảo, quả thực là một thứ đồ tinh xảo.Loại thanh sa này tôi biết, nó tên là "Nhuyễn Yên La", là loại vải dệt vô cùng trân quý, thời cổ đại những nhà phú quý thường dùng nó làm y phục, nhưng chưa từng nghe nói có người nào dùng nó để làm đèn lồng cả. Nguyên nhân rất đơn giản, quá dễ bị cháy.

Nhưng tôi thế mà lại nhận được một món quà như vậy, đó là một cái đèn lông được làm bằng Nhuyễn Yên La, trừ một lớp vải sa tinh xảo cộng thêm trình độ thủ công tinh mỹ thượng thừa, bên trên nó còn được người khác dùng mực đên để đề chữ, nét chữ tiêu sái đẹp đẽ, một mặt là hai chữ "Bất Đình" to tướng, một mặt khác, viết bốn hàng chữ.

Lưu bộ ẩm quân trà,Nhất tịch phù sinh mộngĐản khứ mạc phục vấn,Bạch vân vô tận thời [*]

[*]Dịch nghĩa:

Dừng chân uống chung tràMột đêm mộng phù sinhĐi đây đừng có hỏi hanMây kia trắng xóa chẳng tan bao giờ

Cho đến nay tôi cũng không thể đoán ra được ai lại có nhã hứng như thế, cải biên thơ của Vương Duy, đến sự xuất hiện của đèn lồng cũng vô cùng kỳ quặc. Vào cái này Bất Đình đã dọn dẹp xong xuôi, tôi đi ra ngoài vứt rác, liền thấy nó nằm trước cửa nhà, đến một cái hộp để đựng cũng không có, chỉ có mấy chữ xấu tệ lậu dán bên trên "Chúc mừng ngày Bất Đình kinh doanh trở lại", không ký tên. Món quà vô duyên vô cớ được tặng, hà cớ gì lại không nhận, huống hồ, tôi rất thích những câu chữ đề trên đó, mới đọc một lần liền thích.

Thực ra, trước khi chiếc đèn lồng này xuất hiện, tôi còn chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm kinh doanh thứ gì, trong lúc vui vẻ treo chiếc đèn lồng lên trên mái hiên nhà, tôi đột nhiên quyết định, tiệm bánh ngọt Bất Đình từ hôm nay trở đi chính thức đổi thành "quán trọ Bất Đình".

Trước đây tôi từng nói, tôi cứ chạy mãi không ngừng, vẫn luôn tìm kiếm một nơi mà tôi muốn dừng chân lại, bây giờ tôi tìm thấy rồi, dừng lại rồi, nhưng trên đời này có rất nhiều người cũng giống như tôi, vẫn đang bôn ba chạy xuôi chạy ngược tìm kiếm, có thể họ sẽ cảm thấy vội vàng, sẽ mệt mỏi, có thể sẽ bị thương, có thể đều phải chịu đựng những điều trên, không chốn dung thân.

Vì thế, trước khi họ bằng lòng dừng chân lại, hoặc có thể nghỉ ngơi nơi quán trọ của tôi trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục xuất phát.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tiền ở trọ một xu cũng không được thiếu, vả lại, quy tắc cũ, tôi chỉ nhận vàng, vàng bốn số chín!

Thế là, thụ yêu tôi đây lại trở thành bà chủ của quán trọ Bất Đình, cứ như thế, ở cuối còn hẻm vắng ngắt, trong mùa đông lạnh lẽo mù mịt, âm thầm khai trương...

6.4.2021

Đến nghe kể chuyện với bà chủ Bất Đình thôi. Hố mới để đây ai có nhã hứng thì nhảy... (Cảm thấy mình đang tự tạo nghiệp😫😫😫)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi