4.
"Cô đi thử lòng gan dạ như thế cũng đâu có ý nghĩa gì." Bạch Ngọc Đường ngồi ở trên sô-pha lắc đầu: "Ít nhất tôi cũng nên để cô trèo vào cửa sổ giống như một tên trộm, chứ không vui mừng phấn phởi chạy ra đón cô thế này."
Chương Tam Phong bây giờ chỉ lo đánh giá "Bạch phủ" tráng lệ trước mắt, nhìn rất có phong cách hoàng gia phương Tây, tên này quả thật đã khắc hai chữ "Bạch phủ" lớn bằng tiếng Trung Quốc, hoàn toàn không hợp với tòa kiến trúc phong cách phương Tây. Nhưng dù sao, khi cô nhìn thấy nhà anh ta ở cuối con đường này thì thực sự rất ngạc nhiên, không phải là tiền lương của giáo viên làm ở Rose Cross đã giàu đến mức này rồi chứ?!
Cầm trên tay ly trà sữa thơm nồng, Chương Tam Phong đánh giá mỗi một góc trong căn phòng này, phát hiện nơi này ngoại trừ bài trí hàng ngày ra thì phía đông phòng khách còn có một cái tủ kính khổng lồ, bên trong có đá núi nhân tạo và cây cối, mấy con nhện lớn chân có lông tơ bò tới bò lui giữa các núi đá, một con rắn nhỏ màu trắng nền đỏ không nhúc nhích quấn quanh thân cây, cô thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng quay mặt lại.
"Đừng để ý, mỗi người đều có sở thích nuôi thú cưng khác nhau mà." Anh ta nhìn ra sự bất ổn của cô, cười đùa an ủi.
Cô lườm anh một cái, chuyển ánh mắt đến một nơi khác, trong phòng này còn có rất nhiều máy móc lớn nhỏ mà cô chưa từng thấy, cô tò mò đi tới trước mặt một chiếc máy có hình chiếc phễu, nhìn trái nhìn phải cũng không biết đó là làm cái gì.
"Đây là những chiếc khác nhau mà tôi tự thiết kế. Cái này được sử dụng để làm sô-cô-la." Bạch Ngọc Đường đi tới, lấy ra chiếc lọ đựng một chất lỏng bên cạnh chiếc phễu, dùng đầu ngón tay nhỏ ra một ít, bất ngờ đặt ở khóe miệng Chương Tam Phong, cười tủm tỉm nói: "Nếm thử đi."
Động tác nhỏ này có hơi mập mờ. Chương Tam Phong đỏ mặt, chuyển ánh mắt sang nơi khác, lưỡi theo bản năng liếm liếm khóe miệng.
Thật là một vị ngọt tuyệt vời! Giống như hòa tàn tất cả tinh hoa của vị ngọt trên đời đều hòa tan lại với nhau rồi tinh luyện, thăng hoa trong một giọt nhỏ này vậy, trên đời này lại có thử làm cho vị giác và tâm hồn người ta đều đắm chìm trong sự ngọt ngào tinh tế nhưng không đơn độc như vậy, nó giống như vườn cây ăn quả mùa thu bội thu, như lúc nhận được bức thư tình đầu tiên của cuộc đời thiếu nữ, như lâu ngày gặp lại người thân, nhưnem bé ngủ say trong ánh nến và khúc ru diu dàng, những hình ảnh không liên quan này từ đầu lưỡi ngọt ngào nhảy nhót vào tâm trí cô.
"Thỉnh thoảng tôi sẽ tự làm sô-cô-la." Anh ta lấy một hộp nhỏ khác, bên trong là một số vật thể màu nâu nửa đông cứng, mịn màng như lụa. Sau khi đổ vào bên trong vài giọt nước ngọt vừa rồi, anh ta đã đổ toàn bộ thứ đồ bên hộp vào không gian bên dưới chiếc máy kia, đóng nắp lại rồi ấn nút màu đỏ ở trên.
Tiếng máy kêu rù rù kèm theo một mùi hương nồng đậm, lối ra của chiếc phễu rơi ra mấy quả cầu sô-cô-la bóng loáng tròn trịa, màu sắc nhìn mà mê người, cực kỳ đáng yêu chen chúc trong chiếc chén thủy tinh hình cánh hoa ở phía dưới. Chương Tam Phong nhìn đến ngây người.
"Nào, thử hương vị xem." Anh cầm lấy bát thủy tinh, đút một viên sô-cô-la vào miệng cô, lại đặt thủy tinh vào tay cô, cười nói: "Tuần sau chính là ngày lễ tình nhân, những thứ này coi như quà tặng cô."
Chương Tam Phong chắc chắn mình chưa bao giờ ăn được thứ sô-cô-la ngon như vậy, mang theo nhiệt độ cùng năng lượng, lại tinh tế như tơ vương ngọt ngào, làm hài lòng tất cả vị giác, một viên sô-cô-la nhỏ lại khiến cho cô chìm sâu vào trong sự an toàn và thỏa mãn được dịu dàng như được ôm lấy, mà một chút vị đắng cuối cùng, lại giống như một giọt nước mắt bi thương rơi từ trong mắt tình nhân, tuy thoáng qua nhưng lại khắc cốt ghi tâm.
"Thật tuyệt vời..." Cô tỉnh lại từ dư vị kỳ diệu kia, lại vội vàng ăn thêm một viên nữa.
"Tại sao ngày Valentine lại tặng sô-cô-la?" Anh buồn cười nhìn cô, lau tay, ngồi trở lại sofa.
Chương Tam Phong liếm môi nói: "Nghe nói đây là món quà của Thượng Đế, sô-cô-la mang theo những cảm xúc đầy đủ ngọt ngào nhất trên thế giới, mà khoa học giải thích là trong sô-cô-la có chứa kiềm ca cao và các thành phần khác sẽ kích thích vỏ não, làm cho mọi người sinh ra sự phấn khích và nhiệt tình như tình yêu nóng bỏng."
"Vị của sô-cô-la là đắng, ban đầu là một thứ thuốc uống của người Da Đỏ, sau đó được cải thiện bởi người Tây Ban Nha. Họ thêm tất cả các loại hương vị ngọt ngào, cuối cùng biến sô-cô-la thành thực phẩm ngọt ngào được yêu thích, nhưng cho dù thay đổi thế nào, cho vào bao nhiêu gia vị ngọt ngào thì vị đắng của sô-cô-la sẽ luôn luôn còn đó. Nhưng tại sao tất cả mọi người bỏ qua vị đắng và chỉ nhớ vị ngọt của sô-cô-la?" Anh ta giống như một đứa trẻ, nghiêm túc đang suy nghĩ về một câu hỏi rất đơn giản nhưng không thể trả lời được: "Không sợ cô cười chữ mỗi năm khi đến ngày Valentine, tôi đều nghĩ đến câu hỏi này."
Chương Tam Phong đã ăn hơn phân nửa sô-cô-la, thuận miệng nói: "Thức ăn có thêm tình cảm vào, thì dù thế nào nó vẫn sẽ ngọt ngào. Như cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc có viết, cho dù bạn nấu ăn dở tới mấy thì khi cho vào miệng người yêu thương bạn sâu đậm, nó cũng sẽ trở thành mỹ vị. Bản thân thức ăn không phải là trọng điểm, trọng điểm là phần tình cảm được cho vào bên trong."
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, rồi lấy ra cuốn sách nhỏ và viết: Bệnh chứng của tình cảm thứ 52 - đắng cũng ngọt ngào.
"Nghe cô nói như vậy, dường như cô rất am hiểu chuyện tình cảm ha." Anh ta đột nhiên nói một câu: "Anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tình cảm bao hàm thứ gì không?"
Một người đàn ông thân là giáo viên, lại đi thảo luận tình cảm với một học sinh mười bảy tuổi, vốn là một điều rất kỳ quái, nhưng biểu cảm nghiêm túc thẳng thắn của anh ta lại làm cho bầu không khí trở nên nghiêm túc."
"Bao hàm quá nhiều thứ ấy chứ, mối quan hệ giữa người với người cho tới bây giờ đều dựa trên các loại tình cảm như vui buồn yêu ghét." Chương Tam Phong nói những lời trong lòng: "Ngược lại, tình cảm của bản thân chúng ta cũng quyết định chúng ta đối xử với người khác như thế nào rồi làm ra hành vi tương ứng. Trong một khoảng thời gian ngắn, cảm xúc là sự tồn tại quan trọng nhất trên thế giới, tôi nghĩ thế."
"Quả nhiên là khó học thật." Hắn đăm chiêu gật gật đầu: "Tôi cảm thấy trước kia trong tình cảm của tôi chỉ có sợ hãi thôi chứ không có gì khác."
"Anh sợ điều gì?"
"Sợ bị sa thải."
"Hả?"
Anh ta cười, chuyển đề tài: "Cô đã học lấy cảm xúc như thế nào?"
"Học ư?" Cô sửng sốt.
"Tình cảm của cô, có thể để cho cô nhìn chính xác phán đoán người khác không?" Nụ cười của hắn nhạt dẫn: "Tôi thấy là không thể nhỉ." Anh ta lấy ra một lá thư màu đen từ trong túi áo, giống hệt với phong bì của hội đồng thi nói: "Đây mới là đề thi mà đám nữ sinh kia gửi cho cô, kêu cô đi tầng hầm ở nhà thờ, tôi nghĩ bây giờ bọn họ nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng ở tầng hầm để chờ cô rồi."
Cô đột nhiên thấy hồ đồ.
"Tôi giúp các cô ấy thay thế nội dung kiểm tra, chỉ vì thuận lợi đưa cô đến nơi cô cần đi."
Chương Tam Phong đứng phắt dậy lên, sau đó mới phát hiện mình không thể nhìn rõ mặt anh ta, không chỉ là gương mặt anh ta mà toàn bộ gian phòng đều bắt đầu lay động, mơ hồ, càng ngày càng nhanh lui vào một bối cảnh hư vô.
Chiếc bát thủy tinh xinh đẹp, trượt ra khỏi bàn tay yếu của cô và rơi xuống đất và vỡ nát nát, sô-cô-la chưa ăn hết lăn hết ra xung quanh.