CÂU CHUYỆN PHÙ SINH 2 - SA LA SONG THỤ

1.

Phải người nhàm chán cỡ nào, mới có thể yêu thích bày cái trò thử thách xem gan ai lớn hơn như thế này.

Chương Tam Phong ném phong bì màu đen lên bàn, ôm lấy một đống quần áo đi đến ban công phòng ngủ, cẩn thận trải ra phơi nắng... máy sấy và ánh mặt trời vĩnh viễn là hai thứ có ý nghĩa nhất, từ lúc đến quốc gia này, cô luôn cảm thấy trong quần áo mình luôn cất giấu một cỗ ẩm ướt khó chịu, cứ phải đem ra phơi dưới ánh mặt trời, mới có thể mặc thoải mái được.

Cô quay đầu lại và nhìn vào tấm phong bì màu đen. Sáng nay: "Hội nữ sinh Thập tự Hoa Hồng" được xưng là nơi tụ tập của những nữ sinh xinh đẹp và trí tuệ nhất toàn học viện, họ phái đại biểu ném bức thư này cho cô, trên phong thư viết câu nói chó chết rằng "Thiệp mời đặc biệt của hội thử lòng gan dạ", về phần nội dung bên trong, cô còn chưa có thời gian để xem. Bất quá danh tiếng và tác phong của hội nữ sinh này, cô cũng từng nghe qua không ít, thành viên ở đây đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng bọn họ đều có ba điểm chung, một là điều kiện gia đình đều rất tốt, hai là vẻ ngoài đều coi như là xinh đẹp, ba là đều rất nhiệt tình "xây dựng uy tín" trước mặt tân sinh viên.

Là Rose ở thị trấn Fleet ở London. Tân sinh viên học viện nghệ thuật Cross, Chương Tam Phong trước khi nhận được "Lời mời của hội gan dạ", đã sớm lĩnh giáo qua các loại thủ đoạn của hội nữ sinh này, trong thức ăn đột nhiên xuất hiện sâu lạ, bài tập vất vả lắm mới hoàn thành không cánh mà bay, chuột chết nằm trong giày, vân vân.

Cô cực kỳ không hiểu, vì sao lại có những người lại thích làm những chuyện thương tổn người khác để tìm cảm giác thỏa mãn cho bản thân như thế, những người này chẳng lẽ là quái vật không có tình cảm sao?! Cô nghe nói, những nữ sinh đó sẽ đối với mỗi một tân sinh mà các các cô nhìn không vừa mắt đưa ra đòn đả kích cuối cùng, chính là ép đối phương tham gia cái gọi là "hội gan dạ", trong phong thư viết đủ loại nhiệm vụ cổ quái, buộc đối phương phải hoàn thành, mà kết quả cho dù có hoàn thành hay không, thì người được nhận đều cũng phải chịu thiệt. Nghe nói những người bị hội gan dạ nhắm trúng ấy, có người thì bị hoảng sợ tới mức phải nhập viện, có người thiếu chút nữa bị chết đuối, mà ban giám hiệu nhà trường đối với hành vi của hội nữ sinh này tuy cũng đã xử lý qua nhiều lần, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ thực tế, đương sự lại không chịu vạch trần, đành phải cứ thế cho qua.

Nghĩ đến những điều này, Chương Tam Phong mỉm cười, cô đã sớm đoán được đám nữ sinh đó sẽ thực hiện "đả kích cuối cùng" đối với cô, kỳ thật, từ ngày đầu cô vào học viện, đã trở thành "kẻ thù" của không ít người rồi.

Đôi khi, bạn trở thành kẻ thù của người ta không phải là vì hận thù, mà là vì sự đố kỵ.

Là một trường nghệ thuật mới nổi mới được thành lập từ mười năm trước, Rose có biệt danh Rose Cross. Học viện nghệ thuật Cross luôn hướng tới việc tuyển sinh trên toàn thế giới, không câu nệ trình độ học vấn hay giới tính, chỉ đánh giá tài năng chuyên môn và tiềm năng tương lai của mỗi người, một khi được phép nhập học, không chỉ miễn học phí, mỗi tháng còn được trợ cấp phí sinh hoạt không nhỏ. Lúc mới thành lập, rất nhiều học sinh có tài năng về nghệ thuật nhưng lại nghèo trên toàn thế giới lần lượt tới đây học tập, sau khi tốt nghiệp đều có thành tích xuất sắc, danh tiếng của học viện cũng càng lúc càng lớn. Sau đó, cho dù có tiền hay không, nhiều sinh viên rất tự hào vì được tham gia vào hội "Thập tự Hoa Hồng Anh Quốc", những học sinh phải trải qua sự lựa chọn nghiêm ngặt mới có thể nhập học, phải có đủ các loại thiên phú như âm nhạc, hội họa hay viết lách... Nhưng Chương Tam Phong, nữ sinh Trung Quốc mười bảy tuổi này, không hiểu năm dòng kẻ là gì, không phân biệt được Picasso cùng Monet, thậm chí còn không biết đến Mark Twain, trong cuộc phỏng vấn nhập học, cô chỉ hát một bài hát trong vở opera "Phu nhân Hồ Điệp", sau đó liền được các giám khảo nhất trí thông qua. Sau đó, cô còn thành thật nói với các giám khảo rằng, cô chỉ mới nghe bài hát này hai giờ trước kỳ thi, sau đó toàn dựa vào trí nhớ tùy tiện hát.

Sự thành thật của cô, trong mắt người khác lại trở thành một sự khoe khoang trần trụi, người hâm mộ có, người ghen tị cũng có.

Mà cô đối với các loại ánh mắt của ngoài kia, không hề có bất cứ phản ứng gì, mỗi ngày chỉ mang theo chiếc cặp Jean cũ đi xuyên qua khuôn viên trường, ngoại trừ lớp học cơ bản và lớp thanh nhạc mọi người có thể nhìn thấy cô ngồi ở hàng cuối cùng, thì thời gian khác, cô giống như một người lẻ loi, đến đi không dấu vết, có người nói đã từng thấy cô lén lút lang thang trước phòng lưu trữ nội bộ của trường; có người nói khi trời vừa sáng, ở trong vườn hoa phía sau nhà thờ nhỏ phía đông, cô đang dùng tay liều mạng đào bới cái gì đó, hỏi cô, thì cô nói cô đang thử trồng một ít loại đậu; đương nhiên, điều khiến cô bị chỉ trích nhiều nhất, chính là sức ăn của mình, một nữ sinh, làm sao có thể ăn nhiều đến như vậy!

Các loại hành vi quái dị được gán thêm vào trên người cô, cô không phản bác cũng không phủ nhận, toàn bộ đều giống như đứng ngoài cuộc, mỗi ngày đúng giờ cố định thì lên lớp, tuân thủ từng quy củ trong học viện, không chọc phá ai cũng không sợ hãi ai, sống như không khí. Tóm lại, cô gái Trung Quốc Chương Tam Phong, rất nhanh bị mọi người dán nhãn là quái nhân, không ai muốn gần gũi với cô, ngay cả bạn học trong lớp thanh nhạc cũng không thích cô.

Chương Tam Phong bị cô lập rất triệt để, nhưng cô vẫn cảm thấy không hề gì.

Mục đích của cô đến Rose Cross không phải vì chính mình.

Ánh mặt trời hôm nay vô cùng gắt gao, cô ghé vào lan can ban công, nhìn xuống tòa học viện tràn ngập mỹ cảm nghệ thuật trước mắt, khắp nơi đều đẹp đến nỗi không thể bắt bẻ, nơi này khắp nơi đều là những sinh viên trẻ trung tràn đầy sức sống, đại đa số trong đó đều có thiên phú nghệ thuật vượt quá người thường, cô thường đứng ở chỗ này nhìn bọn họ, hy vọng có một ngày, ở trong bọn họ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia, mỗi khi ý niệm như vậy xuất hiện trong đầu, trái tim cô đều âm ỉ nhói đau.

Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, bà Bell đầu đầy tóc bạc mang theo một giỏ hoa quả trở về, giọng nói của bà luôn rất lớn, đứng từ rất xa vẫn có thể nghe thấy.

Ký túc xá sinh viên ở nơi này đều là phòng đơn, giám thị của ký túc xá nam, là một ông chú trung niên mắt trái đeo một cái mặt nạ màu đen, mọi người gọi ông là Nick tiên sinh, nghe nói mắt trái của ông bị thương trong một cuộc săn bắn ở quê nhà khi còn bé, mỗi ngày ông đều ngậm tẩu thuốc trên miệng, sở thích lớn nhất là dùng con mắt còn lại vui vẻ đọc tạp chí mỹ nữ. Người giám thị của ký túc xá nữ, chính là bà Bell, tuy rằng giọng nói hơi lớn, nhưng gương mặt lại hiền lành hệt như người bà lương thiện bước ra từ trong truyện cổ tích, bà thường hay vừa dệt áo len, vừa ăn các loại đồ ăn nhẹ do mình làm.

Mà bà Bell ước chừng là người duy nhất trong học viện, mà Chương tam Phong chủ động chào hỏi.

Còn nhớ ngày đầu tiên cô dọn vào ký túc xá, lúc ăn cơm tối xong trở về phòng, cô không mở được cửa phòng, bởi vì ổ khóa bị ai đó đổ keo vào, đương nhiên không ai nói là sẽ chịu trách nhiệm về việc này. Cô liên lạc với nhân viên phụ trách sửa khóa, đối phương nói ít nhất sáng mai mới có thể đến, tên đó say rượu mơ mơ hồ hồ kiến nghị cô nhảy từ cửa sổ phòng bên cạnh để vào... phòng cô ở tầng bốn, dưới lầu là bàn đá cẩm thạch cứng rắn.

Bà Bell đã cho cô ở lại một đêm trong phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi của bà ở tầng một, bà hâm nóng một ấm trà đen, nói rằng điều này không phải là lần đầu tiên xảy ra. Bà còn nói đùa, hội nữ sinh Thập tự Hoa Hồng, là cộng đồng của thiên sứ và ác ma, thành tựu nghệ thuật của bọn họ, giống như khuôn mặt thiên sứ lấp lánh, khiến bọn họ bên ngoài giống như có tư chất hơn người bình thường, nhưng chung quy bọn họ cũng chỉ là một bộ phận trong những con người bình thường đó, có đôi khi, khuyết điểm cùng mặt tối trong tính cách ở trên những đứa trẻ bình thường lại không tầm thường như bọn họ, ngược lại càng thể hiện ra một cách khoa trương hơn. Người bị bắt nạt tất nhiên sẽ không vui, nhưng ngẫm lại, cuộc sống thuận buồm xuôi gió thì hình như lại càng nguy hiểm.

Đối với sự an ủi của bà, Chương Tam Phong chỉ cười cười. Đối với cô, khi một người đã trải qua một loại trải nghiệm được gọi là "đau khổ", thì những thủ đoạn kỳ quái này không đáng là nhắc đến.

Nhưng cô vẫn cảm ơn bà Bell và cảm thấy bà là một người tốt.

Kể từ đó, mỗi buổi sáng và buổi tối, miễn là đi qua bà Bell, cô sẽ chào hỏi bà, và bà dường như cũng rất thích cô gái người Trung Quốc này, bà thường gửi cho cô một số đồ ăn nhẹ hoặc kẹo bánh mà mình tự làm.

Cho dù thế nào đi nữa, thì có người quan tâm mình, vẫn là một chuyện khiến cho người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Chương Tam Phong ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiếu xuống, bầu trời nước Anh luôn giống như phủ kín bằng một tấm màn che, thậm chí đến ánh mặt trời cũng giống như bị dính bụi bặm khiến người ta cảm thấy không vui vẻ chút nào. Hoặc có lẽ điều này không liên quan đến nơi này, mà bắt đầu từ rất nhiều năm trước, đôi mắt của cô nhìn vào bất cứ điều gì giống như có một lớp tro, muốn xoá cũng không thể xóa đi được. Không chỉ ở Thập tự Hoa Hồng, cho dù ở nhà, cô cũng không phải là người được yêu thích.

Cô cúi đầu, sửa sang lại chăn mền được phơi, mặt trời vừa lên liền đem chăn ra phơi, là thói quen duy nhất có liên quan đến "nhà" cô giữ lại. Khi còn bé, mỗi khi đến ngày trời nắng, mẹ sẽ dẫn cô và em trai, cùng ngâm nga khúc hát ôm đồ lên sân thượng, rất nhanh, trên sân thượng liền mọc lên đủ các "lá cờ" đầy màu sắc, trong làn gió thổi qua hiện lên mùi hương bột giặt quần áo nhàn nhạt. Lúc này, mẹ sẽ biến ảo thuật từ trong túi lấy ra hai chiếc kẹo mút ngon, cô cùng em trai vui vẻ nhận lấy, kề vai ngồi trên chiếc ghế trúc ở sân thượng, liếm liếm khuôn miệng đầy ngọt ngào. Gương mặt mẹ luôn luôn tươi cười, có đôi khi cũng không rõ là ánh mặt trời vừa vặn rơi trên mặt mẹ, hay là trong nụ cười của mẹ vốn có ánh sáng, nhất là khi mẹ nhìn hai đứa con của mình, ánh mắt tràn đầy tình yêu yêu thương.

Còn bố cô lại chưa bao giờ nở nụ cười như thế, cô thậm chí nghi ngờ bố cô từ khi sinh ra đã không chức năng sinh lý "cười" này. Những gì bố làm, ngoại trừ uống rượu, chính là ép cô ăn cơm, ăn đủ loại thức ăn, hoàn toàn vượt quá lượng thức ăn của một đứa trẻ bình thường, sau đó chính là tiêm, bố nói cô bị bệnh rất nghiêm trọng, mỗi ngày đều phải tiêm, ống thuốc màu lam từ mạch máu trên cổ rót vào, mỗi một lần đều đau đớn muốn chết, lục phủ ngũ tạng dường như bị thiêu rụi, vô số lần cô khóc lóc, đau đớn đến ngất đi. Mà mẹ cô nhìn thấy một màn này, tuy rằng muốn ngăn cản, nhưng chạm vào ánh mắt đỏ bừng như dã thú của bố, cũng chỉ chỉ có thể khóc nức nở lui vào căn phòng khác.

Khi đó, nguyện vọng lớn nhất của Chương Tam Phong chỉ có hai điều, một là bố có thể cười với mình, hai là không cần tiêm nữa. Cô không cảm thấy mình bị bệnh gì, cô vẫn đi học và tan học bình thường như những đứa trẻ khác, ngoại trừ ăn uống nhiều hơn tất cả bọn họ, thì không có sự khác biệt gì, và ngay cả khi các bạn cùng lớp khác bị lây cảm, thì cô vẫn không hề gì. Thân thể như vậy, chẳng lẽ còn không khỏe mạnh hay sao?

Cô từng xin bố đừng tiêm nữa, liền bị bố quả quyết từ chối, ngay cả một lý do cũng không cho cô. Cô chỉ không hiểu, vì sao ánh mắt bố nhìn cô, lại giống như nhìn vào một con dã thú vô cùng nguy hiểm.

Tình cảm dịu dàng hiếm có của ba, chỉ thể hiện ra khi một mình đối diện với em trai cô. Cô nhìn thấy qua khe cửa, ba hiền từ vuốt đầu em trai, đặt đồ chơi vào tay em trai, em trai vui mừng ôm lấy bố, hôn lên mặt bố, sự vui vẻ tràn ngập trong từng lời nói. Thế nhưng, cô cũng đâu phải là đứa trẻ được nhặt về đâu, cô và em trai, anh chị em song sinh mà!

Sau đó, cô đã học được một từ gọi là "trọng nam khinh nữ", sau đó liền đi hỏi mẹ, có phải vì cô là con gái, nên bố mới không thích cô không. Mẹ kiên quyết phủ nhận, mẹ nói, bố con yêu con cũng giống như yêu em trai con vậy. Cuối cùng, cô lẩm bẩm - người bố hận.. là tôi.

Những lời nói đó, khiến Chương Tam Phong mơ hồ cho đến nay, cô từng nhìn thấy ảnh chụp chung của bố mẹ trước kia, niềm hạnh phúc và gương mặt tươi cười đó, có thể giả vờ được sao? Từ khi cô có ký ức, bố mẹ không bao giờ đề cập đến quá khứ của họ, điều họ biểu hiện ra, chỉ là quá trình quen biết, yêu thương rồi kết hôn, sau đó năm tháng bắt đầu mài mòn đi tình yêu của, chỉ còn lại tình thân tình bạn như cặp vợ chồng bình thường khác.

Khi cô chưa biết thật rõ ràng, ngày thứ hai sau ngày sinh nhật lần thứ mười hai của cô, mẹ cô liền rời đi, không mang theo bất cứ điều gì, và cũng để lại bất cứ thứ gì.

Bố tiếp tục uống rượu của mình như thể gia đình này, chưa bao giờ có sự hiện diện của mẹ. Mẹ đi hay ở, cũng không quan trọng bằng ly rượu trong tay bố.

Sau đó, cô tìm kiếm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không có một chút tin tức gì từ mẹ. Bố vẫn ép cô phải ăn, ép cô phải tiêm, nếu phản kháng thì sẽ bị đánh. Mà mấy năm nay, bố càng thấy già, ngay cả nắm đấm rơi trên người cô, cũng không còn đau như trước nữa. Mà loại thuốc màu lam này, cũng không còn làm cho cô khó chịu, thời gian đã làm cho hết thảy đều trở nên dễ dàng thích ứng.

Em trai sống tốt hơn cô nhiều, bố đối xử với em ấy rất tốt, mặc dù loại cảm giác hài hòa này chỉ là sự trao đổi bình thường của bố và con trai trong gia đình, nhưng đối với Chương Tam Phong, đó đã là đỉnh cao của sự hạnh phúc. Em trai vẫn rất hiểu chuyện, từ chỗ bố có được cái gì ngon hay thú vị, đều sẽ chia cho cô một nửa. Vừa đến mùa đông, tay cô liền trở nên vô cùng lạnh, lúc có mẹ ở đây, bà sẽ cởi bỏ vạt áo mình, đem tay cô ủ trong ngực, sau khi mẹ rời đi, người ủ tay cho cô vào mùa đông, liền biến thành em trai. Ba năm trước, trong ngày sinh nhật của cô, đứa trẻ này giấu gia đình, đi làm việc chăm chỉ nửa tháng, chỉ để kiếm tiền mua một đôi găng tay đắt tiền, khi đưa găng tay cho cô, em nói bàn tay của chị sao cứ giống như một thanh băng ấy, ngộ nhỡ không có em bên cạnh, thì hãy để đôi găng tay này thay em ủ ấm cho chị! Cậu bé mười bốn tuổi, đã có chiều cao gần một mét tám, khuôn mặt và thân hình đều đẹp đến xuất sắc, hơn nữa em trai còn có một bộ não xuất sắc hơn nhiều bạn bè cùng trang lứa. Năm nay, đã có thư thông báo trúng tuyển của các trường đại học trải đầy trước mặt em trai, thậm chí không chỉ là một phần. Dáng vẻ của em trai càng ngày càng giống bố khi còn trẻ, sự khác biệt duy nhất giữa bố và em trai chính là, trên mặt em trai luôn lộ ra nụ cười ấm áp, Chương Tam Phong cảm thấy tia ấm áp duy nhất trong thân thể mình, chính là đến từ đứa em trai sống sinh có huyết mạch tương liên này.

Em trai là người duy nhất trên đời, dù cô thà chết cũng không muốn làm em ấy bị tổn thương.

Nếu đã như vậy, tại sao cô lại nói ra những lời đáng sợ như vậy với em trai? Tại sao ngày hôm đó cô lại uống nhiều rượu như vậy?

Nếu chỉ sinh ra một mình chị thôi thì tốt biết bao! Bố dành hết tình yêu cho em! Sự tồn tại của em, cướp hết hạnh phúc của chị!

Những lời này, đến bây giờ vẫn giống như lưỡi đao đâm vào trái tim Chương Tam Phong.

Nhưng những lời nói này quả thật do chính cô nói ra trong cái đêm say rượu đến mơ hồ đó. Cô còn nhớ rõ sự im lặng của em trai sau khi nghe cô nói xong, cùng với bóng lưng của em ấy khi chạy thật nhanh ra khỏi cửa.

Hai tháng sau khi sự việc xảy ra, em trai rời khỏi nhà với tất cả hành lý của mình. Em trai trước giới đều rất độc lập và không để người khác lo lắng, em trai để lại hai bức thư, một bức gửi bố và một bức gửi cô.

Trong thư, em trai nói rằng em đã từ bỏ lời mời của các trường đại học trong nước và đã đi đến học viện Ross Cross của nước Anh. Học viện nghệ thuật Cross, học viện này rất tốt, học phí miễn phí hoàn toàn, ngay cả vé máy bay cũng do học viện cung cấp, ba năm sau em ấy sẽ trở lại, đừng lo lắng cho em ấy, em ấy sẽ sống thật tốt. Cuối thư, em trai nói: "Chị mãi mãi là người chị duy nhất của em. Chị ơi, tất cả mọi thứ em đều muốn chia sẻ với chị, kể cả hạnh phúc."

Cô nắm chặt bức thư, cả người trở nên lạnh như băng.

Đến nay vẫn không biết em trai đã viết gì trong bức thư kia của bố, chỉ biết rằng sau khi em trai không từ mà biệt, bố càng ngày càng già nua yếu ớt, cũng động tay chân với cô nữa, thường nhiều ngày cũng không nói với cô một câu nào. Có đôi khi sẽ nhìn mặt cô rồi ngẩn người một hồi, sau đó liền thở dài bố đi uống rượu...

Mùa đông một năm trước, ông qua đời, quanh năm ngâm mình trong rượu, cuối cùng không thể chịu đựng được mà rời bỏ cuộc sống. Bố biết con vẫn luôn rất hận tôi, con có thể tiếp tục hận bố. Bố đối xử rất không tốt với cô, nhưng sau này, con phải đối xử tốt với chính mình... Lúc sắp chết, ông nắm lấy bàn tay của con gái mình.

Bóng dáng cô đơn của cô phản chiếu trên tường phòng bệnh, bên ngoài cửa sổ trời đang đổ mưa, cô không khóc. Mẹ đi rồi, bố cũng vậy. Cô giấu tin tức về cái chết của bố mình, đợi đến khi em trai cô trở về, sau đó sẽ nói với em.

Trong ba năm đó, cô và em trai chỉ liên lạc qua email và video call nhìn thấy em trai sau màn hình càng thêm cường tráng anh tuấn, nụ cười vẫn sáng lạn như cũ, lại nhìn thấy các loại giải thưởng và vinh dự mà em trai nhận được, trái tim áy náy của Chương Tam Phong mới dần dần buông xuống. Truyện Đông Phương

Năm nay, là năm em trai tốt nghiệp, em trai đã hứa là sẽ trở lại.

Nhưng, em trai không quay lại. Chỉ qua một đêm, họ đã mất liên lạc.

Cô tìm đủ mọi cách liên lạc với học viện, trong cú điện thoại quốc tế, đối phương nói cho cô biết, trong danh sách sinh viên gần ba năm, căn bản không có tên của em trai cô.

Ai có thể tin được điều đó! Em trai trong video khoe với cô những tấm huy chương có in huy chương của học viện, đồng phục học sinh của cậu đặc biệt đánh dấu giá thập tự hoa hồng, còn có bảng điểm mỗi năm của cậu, cái nào không phải là chứng cứ xác thực rằng cậu đã từng học trong học viện này chứ!

Hơn nữa, em trai không bao giờ nói dối cô.

Trực giác nói với cô rằng em trai vẫn còn ở Rose Cross!

Cô ấy sẽ đi đến Rose Cross! Mà học viện xa xôi trùng dương kia cho tới bây giờ vẫn luôn cự tuyệt người ngoài vào, muốn vào được đó, cách duy nhất chỉ có thể là tham gia kỳ thi tuyển sinh năm nay. Cô dựa theo quy trình tuyển sinh của họ, gửi sơ yếu lý lịch, kèm theo một đoạn biểu diễn tài năng, học viện rất nhanh đã có hồi âm, chính thức mời cô đến nước Anh tham gia phỏng vấn, hết thảy đều xảy ra rất thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến người ta cảm thấy nghi ngờ.

Đến nước Anh, cô đã cố gắng đến đồn cảnh sát địa phương để báo cảnh sát. Nhưng sau khi đối phương xác minh tài liệu liên quan, đã cho cô một kết quả thậm chí còn vớ vẩn hơn... Họ nói căn bản không có hồ sơ nhập cảnh của em trai cô, nói cách khác, em trai cô căn bản chưa từng tới Anh.

Nói bừa! Một người lớn sống sờ sờ ra đó, chẳng lẽ cứ như vậy mà đột nhiên bị "xóa" đi?! Từ ngày đầu tiên vào Thập tự Hoa Hồng, trực giác của cô càng ngày càng mãnh liệt, em trai khẳng định vẫn còn ở chỗ này, loại cảm ứng của chị em song sinh này trước giờ tuy không ai có thể lý giải được, nhưng từ trước đến nay luôn luôn rất chính xác. Cô ấy phải tìm thấy em trai, kể cả có phải lật toàn bộ học viện này lên!

Mặt trời ẩn vào tầng mây, Chương Tam Phong hít sâu một hơi, ôm chăn vào phòng, hắt hơi liên tục vài cái.

Cô nhìn mình trong gương, sắc mặt càng thêm tái nhợt, chẳng lẽ là bị cảm? Bắt đầu từ một tuần trước, thân thể của cô cứ cảm thấy không được thoải mái, thỉnh thoảng đau đầu, còn hay buồn ngủ, ăn cũng nhiều hơn trước, cả người không còn chút khí lực nào. Cô vuốt mái tóc trước trán ra sau tai, vuốt ve nốt đỏ ở giữa đôi lông mày, thứ này không biết là nốt ban đỏ hay là gì, cũng không biết xuất hiện từ bao giờ, không đau cũng không ngứa, nhưng qua bao lâu, làm thế nào cũng không nhạt đi.

Cô lắc đầu, hít sâu một hơi, đi đến trước bàn, cầm lấy tấm phong bì màu đen đi ra ngoài.

1.12.2021

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi