CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA NỮ PHẢN DIỆN ĐỘC ÁC


Hồ nước nóng Mỹ Nhân rất rộng, ba người ngâm mình ở đây chẳng khác nào đi tắm biển.

Tiểu Niên tựa đầu trên thành đá, mọi chuyện đau đầu mấy ngày này đều ném ra sau, thực thoải mái tận hưởng.

Phí Nhi và Trần Kỳ Nhan ở đối diện cô cũng rất vui vẻ.

"Nếu biết sảng khoái như này tớ đã đến từ lâu rồi.

Mọi năm đều ra nước ngoài chơi, đã chán gần chết rồi."
"Nhiều người muốn chán như cậu còn không được đâu." Trần Kỳ Nhan bật cười.
"Nói mới nhớ ha, Tiểu Nhan rất ít khi đi nước ngoài.

Sao dợ? Tên họ Nghiêm quản cậu kĩ như vậy?"
Trần Kỳ Nhan: Không có chuyện đó đâu.

Tớ chưa tìm được dịp thích hợp để đi thôi.
Phí Nhi: Thật sao?
Trần Kỳ Nhan: Thật.
Phí Nhi: Tiểu Niên thì sao? Mấy ngày này nếu là bình thường cậu hay đi đâu?
Tiểu Niên cũng rất thành thực đáp lời:
"Đua xe."
"Hể? Kích thích như vậy?" Phí Nhi kêu lên.

Sau đó lần mò tới chỗ cô làm nũng: "Khi nào trở về cho tớ thử 1 lần đi, xem thử cảm giác như nào?"
Trần Tiểu Niên đẩy gương mặt đang dí sát vào mình sang một bên, tàn nhẫn nói:
"Nếu cậu thuyết phục được Giang thiếu thì may ra cho cậu ngồi phía sau được đấy."
"Gì chứ, tên đó cũng không phải mẹ tớ.

Quản nhiều vậy làm gì."
"Đừng giỡn.

Giang Trì lo cho cậu thôi, không nhớ lần trước sứt có ngón tay, cậu ấy đã cuống quíu lên à." Trần Kỳ Nhan cười nhẹ.

Phí Nhi quay mặt sang chỗ khác, bĩu môi nói khẽ:
"Cũng không biết là bao người cũng được đối xử như thế rồi."
Mặt Trần Tiểu Niên thật hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng, cô kéo Phí Nhi tới chỗ mình, cong môi nói:
"Được rồi, qua đây, phục vụ quý khách dầu hương hoa hồng quyến rũ, kiêu sa.

Chịu không?"
Phí Nhi còn tỏ vẻ giận dỗi nhưng vẫn gật đồng đồng ý.

Ba người ngâm mình hơn hai tiếng.

Nữ phục vụ đem đồ tới, tiện thể nhắc nhở bọn họ đừng ngâm quá lâu, nếu không sẽ chóng mặt.

Quần áo khách sạn chuẩn bị đều là quần áo mới, dù là đồ dùng một lần nhưng đều được làm từ chất lụa mềm mịn, mặc vào vô cùng thoải mái.

Nhưng Trần Tiểu Niên vẫn không quen, cùng may cô có đem quần áo của mình tới.
"Cậu mang quần áo đi hả?"
"Ừ.

Mặc đồ này không quen."
"Cậu mẫn cảm quá à, Tiểu Niên." Mặc đồ xong liền xoay một vòng cho cô xem.

"Sao, màu đỏ rượu này đẹp không?"

Phí Nhi vốn đã có gương mặt trong trẻo, ưa nhìn.

Bây giờ giảm cân xong, lại thường xuyên chăm chút bản thân nên level nhan sắc tăng vùn vụt.
"Đẹp."
"Đúng rồi, Phí Nhi, Trần Kỳ Nhan đâu?"
"Cậu ấy hả? Thay đồ xong nên nói đi mua đồ uống cho bọn mình trước rồi.

Bọn mình ra sảnh tìm cậu ấy đi."
Trần Tiểu Niên cũng không để ý, gật đầu.

Nhưng đợi ở sảnh gần 15 phút vẫn chưa thấy cô quay lại, liền không khỏi nghi ngờ.

Hai người quay lại phòng thay đồ, không có.

Lại chạy tới phòng nghỉ, cũng không có ai.

Vốn còn ra lầu 1 tìm thì tiếng cãi vã ở góc khuất cuối tầng khiến Trần Tiểu Niên lập tức chú ý tới.
Qủa nhiên tới gần thì liền thấy Trần Kỳ Nhan.

Bên cạnh cô còn có ba bốn tên đàn ông khác, gương mắt không có mấy vẻ gì là tốt đẹp.

"Tiểu Nhan."
"Phí Nhi.

Tiểu Niên."
Phí Nhi nắm lấy tay cô, rất lo lắng:
"Sao cậu lại ở đây, bọn tớ ở sảnh chờ rất lâu đó."
"Gì đây? Cưng rủ người tới đây mua vui thêm cho bọn anh à!?" Một tên trong đám người nói với giọng ngả ngớn, đám người kia liền cười phá lên.

Ánh mắt lướt qua Phí Nhi và Trần Tiểu Niên càng thêm đê tiện.

Đáy mắt Tiểu Niên tối sầm, gương mặt càng trở nên lạnh lùng.

"Nè, mấy cô gái, bạn của mấy em đi đứng không nghiêm túc, trúng bọn anh, khiến bạn anh bị thương rồi nè."
"Nói láo, là mấy người vô duyên vô cớ đụng phải tôi, còn kéo tôi ra gây chuyện." Trần Kỳ Nhan sầm mặt, tức giận nói.
"Ây, nói thế không đúng nha."
"Thôi, hay vầy đi.

Đi chơi với tụi này một đêm, mọi chuyện liền coi như xong.

Thế nào?"
Tên đàn ông bước tới gần Trần Kỳ Nhan, bàn tay còn muốn nhăm nhe chạm vào người cô.

Nhưng bị Trần Kỳ Nhan ghê tởm lui ra xa.

Tên kia bị từ chối, mặt mũi đen ngòm.

Giọng điệu có chút không kiên nhẫn, bắt đầu hăm dọa.
"Rượu mời không uống, muốn uông rượu phạt?"
Bốp.

Cánh tay chạm tới người Trần Kỳ Nhan bị giữ lại, hắn giận dữ nhìn Trần Tiểu Niên, lại phát hiện tay mình bị cô giữ chặt cứng, không vùng ra được.
Mẹ kiếp, con nhóc này lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?
Hắn gầm một tiếng, dùng toàn bộ sức lực mới thoát khỏi tay cô.
"Mày...mày..."

"Sao? Còn muốn tiếp tục? Tôi không ngại đâu.

Hay muốn đợi tôi gọi thêm người cho đông đủ."
Nói xong liền thuần thục móc điện thoại ra, bấm bấm vài con số.
Mặt mũi tên kia thoáng biến đổi, chửi tục một tiếng rồi vùng vằng bỏ đi.

Đám người còn lại cũng lục tục theo sau hắn.
Đợi người đi hết, Phí Nhi mới thở cái phào.

Cô quay sang Trần Kỳ Nhan, sốt sắng hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
"Không sao.

Cảm ơn cậu,...!cả Tiểu Niên nữa."
"Không có gì.

Lần sau có chuyện thì gọi điện, bọn tôi không hơi sức để chạy đi tìm cậu đâu."
Tuy nói có chút khó nghe nhưng từ đầu đến cuối đều là lời quan tâm.

Trần Kỳ Nhan ấm áp gật đầu, nhe răng cười:
"Được."
Phí Nhi và Trần Kỳ Nhan nói muốn ra ngoài khách sạn đi dạo nên Trần Tiểu Niên một mình trở về phòng ngủ.

Thang máy từ từ đi xuống, cửa vừa mở, vậy mà lại là Lục Thời.
Tiểu Niên có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền nở nụ cười ấm áp:
"Anh xong việc rồi à?!"
Giọng cô rất nhẹ, tựa như sợi lông vũ cọ qua cọ lại bên tai của Lục Thời.

Tiểu Niên vừa ngâm mình xong, làn da trắng nõn phủ lên một tầng ửng hồng.
Lục Thời không kiềm được khẽ vuốt nhẹ mái tóc còn ẩm ướt của cô.
"Xong rồi.

Hai người kia đâu?"
"Đi dạo rồi."
Lục Thời nắm lấy tay cô, khẽ kéo về phía mình.

Vốn dĩ hai người đã đứng rất gần nhau rồi, động tác đột ngột này của Lục Thời càng khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn đi nhất có thể.
"Lục Thời." Tiểu Niên khẽ gọi.

Cô ngước nhìn anh, rõ ràng là Tiểu Niên không hề thấp, nhưng cô bây giờ giống hệt một đứa trẻ, được Lục Thời ôm trọn trong lòng.

Mùi bạc hà đặc trưng bao lấy cô, tựa như đánh dấu chủ quyền.
"Về phòng thôi."
"Phòng anh sao?"
Lục Thời bị câu hỏi của cô làm cho bật cười.

Tiếng cười khẽ của anh khiến Trần Tiểu Niên xấu hổ không thôi, câu hỏi vừa nãy của cô đúng là ngu hết thuốc chữa mà.
...
Tít..

tít..
Cửa phòng từ từ đóng lại.


Lục Thời ôm lấy Trần Tiểu Niên từ đừng sau.

Hơi lạnh từ trên người anh truyền tới khiến cô khẽ rùng mình.
"Lục Thời.." Cô lần nữa gọi tên anh.

"Ừm."
"Chỉ chút là bọn Phí Nhi sẽ về đó."
"Đây là phòng tôi, không ai vào được."
"Lí lẽ gì vậy." Dù thế Tiểu Niên vẫn không gỡ bàn tay đang siết chặt lấy eo mình.

Lục Thời bế cô ngồi trên giường, đầu tựa trên vai nhỏ của Tiểu Niên.

Khung cảnh yên bình khiến người ta thật an lòng trút bỏ mọi cảnh giác, phòng bị.

"Mọi việc vẫn ổn chứ!?"
"Cảng biển được mua lại, bây giờ nó là tài sản tư nhân, coi như đã cho chính phủ một lời giải thích thỏa đáng."
"Là Lục Đình mua lại sao?"
"Không phải." Lục Thời lắc đầu, mái tóc cọ qua cọ lại bên cổ cô, tựa như làm nũng "Là mẹ tôi."
Nhắc tới Bạch Nhật Vy, giọng Lục Thời có chút trầm lại.

Trần Tiểu Niên từ lớn đến bé cũng mới chỉ gặp Lục phu nhân trong lời đồn kia có một lần.

Dù khi đó còn rất nhỏ nhưng khí tức mạnh mẽ cùng phong thái mà chỉ những kẻ đứng trên mới có được thì cô vẫn không quên.

Nó giống hệt như Lục Thời.

"Lục phu nhân..."
"Bà ấy muốn gặp em."
"!!!" Lời bên môi của Tiểu Niên lập tức nuốt hết vào trong họng.

Người cô cứng đờ như khúc gỗ, kinh ngạc không để đâu cho hết.

"Lục...Lục phu nhân muốn gặp em? Tại sao?"
Lục Thời vuốt ve mặt cô, trấn an:
"Không sao, không muốn thì không cần đi."
"Nhưng..."
"Mục đích bà ấy muốn gặp em cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

Vậy nên không cần đi đâu." Nói đến đây, mặt Lục Thời có chút tối lại.
Bạch Nhất Vy mua lại cảng biển đó thực sự đã mở đường giải quyết hậu quả dùm cho bọn Lục Thời.

Nhưng anh hoàn toàn không hề thấy cảm kích hay vui vẻ.

Khi nhận được điện thoại của Bạch Nhật Vy thì tâm trạng của anh còn tồi tệ hơn.
[Lớn rồi nên không cần về nhà nữa?]
[Mọi năm vẫn vậy]
[Được, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì.

Mẹ tưởng con ra ngoài làm gì, sự nghiệp lớn ra sao, vậy mà vẫn để mấy kẻ bụi đời, thấp kém dắt mũi.

Giờ thì hay rồi, còn phải để mẹ quét đường hộ con.]
[Con chưa từng nhờ mẹ giúp.]
[Mẹ không giúp, còn đợi cha con đến giúp à!? Ông ta là một tên khốn, vậy mà suốt ngày vây lấy đứa nghiệt chủng kia.

Vậy mà...vậy mà...]
[Con cúp máy.]
Nói xong chưa để Bạch Nhật Vy nói thêm lời nào, lập tức ném điện thoại lên bàn.

Tiếng va đập kinh động đến Giang Trì và Nghiêm Cẩn.

"Bà già kia lại làm gì à?!"
"Bả định mua lại công ty nhà mày đấy!?" Lục Thời khinh bỉ nhếch môi, cả người tràn đầy tức giận.

"Đệt, đùa tao à."

"Nó nói thế mà mày cũng tin à?" Nghiêm Cẩn đá đá chân Giang Trì, ẩn ý bảo y câm mồm vào.

"Mẹ kiếp, thế lực của bà già kia mày tưởng là báo cát chắc, muốn đấm thì đấm?"
"Giờ tính sao? Cảng biển cũng được mua lại rồi, báo chí, internet cũng bị tao đè hết tin tức rồi.

Chỉ còn tên họ Tần kia chưa tìm được cách giải quyết thôi."
"Trước cùng A Văn gặp hắn, tao còn tưởng chỉ là một tên nhãi nhép thôi, không quan tâm.

Không ngờ cũng rất mưu mô."
"Lyssia chắc cũng không ngờ bản thân mụ cũng chỉ là bàn đạp cho hắn nhỉ?!"
"Hừ, mụ béo kia mỡ đã lên não từ bao giờ rồi, còn suy nghĩ nổi không? Mụ vẫn còn cay cú vụ Lục Thời cho hít khói đợt ZX1993 đây mà."
"Mày nghĩ sao, Lục Thời?"
Lục Thời không trả lời Nghiêm Cẩn, chỉ đơn giản ngồi im lặng, chẳng ai biết trong bộ não kia đang suy nghĩ chuyện gì.
...
Lục Thời nhất thời không nói gì khiến Trần Tiểu Niên cũng vô thức im lặng.

Trước mặt Lục Thời cô chưa từng nhắc tới Lưu Lệ Bình, Lục Thời cũng như cô, chưa từng một lần nhắc về người ở nhà họ Lục.

Hai người đều rất rõ, cảm thấy hai chữ gia đình có mà cũng như không.

Tồn tại nhưng chẳng có ý nghĩa gì.
Bàn tay trên người cô bất giác siết chặt.
"Tiểu Niên." Anh gọi cô.
"Ừm."
Sau đó Lục Thời đè Tiểu Niên lên giường, hai tay chống hai bên trực tiếp chặn đi mọi lối thoát của cô.
"Lục Thời?"
Nhưng Lục Thời không làm gì cả.

Chỉ nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, hai tay to lớn ôm trọn cô vào lòng.
Trần Tiểu Niên quay đầu ôm ngược lại anh.

Đối diện cô là lồng ngực cứng rắn của Lục Thời, mùi bạc hà mát lạnh vẩn vơ quanh chóp mũi khiến cô vô thức an tâm nhắm mắt.
Đến lúc tỉnh lại, Lục Thời vẫn đang nằm bên cạnh.

Anh an ổn ngủ, hơi thở nhẹ nhàng đều đều phả vào tai cô.
Cốc...cốc.
Tiếng gõ của khiến Tiểu Niên giật mình.

Phía bên ngoài là giọng của Giang Trì.
"Lục Thời..."
"Lục Thời.."
Tiểu Niên muốn đứng dậy mở cửa, nhưng cánh tay ôm trên người cô cứng ngắc.
Giang Trì rất không kiên nhẫn, liên tục gõ cửa, chẳng mấy chốc đã thực sự đánh thức Lục Thời.
Đôi mày anh nhau lại, hiển nhiên bị tiếng kêu dai dẳng của Giang Trì làm khó chịu.
Trần Tiểu Niên làm vẻ mặt bất lực, chỉ chỉ tay về phía cửa.
"Lục..." Giang Trì còn đang cao giọng gọi thì của đã đột ngột mở ra.
Bản mặt lạnh như nước đá của Lục Thời hiện ra.
"Gì?"
"Đi ăn tối chứ cái gì."
Lục Thời nhướn mày:
"Giờ công việc của phục vụ mà mày cũng muốn dành?"
"Thế chui vào mà ngủ tiếp." Mặt Giang Trì như bị vò nát, không nói lời nào lầm bầm bỏ đi.
Lúc này, Trần Tiểu Niên mới ló đầu ra, cô nhìn xung quanh:
"Đi rồi?"
"Bộ dạng lén lút này của em là như nào, sợ người ta biết em vừa ngủ trên giường của tôi?"
"Em nhớ điểm ngữ văn của anh cao nhất khối mà, sao hay dùng sai từ thế?"
"Chẳng lẽ phải nói em vừa mới ngủ với tôi thì mới được gọi là dùng đúng từ?"
Tiểu Niên vội vàng che miệng Lục Thời lại, vẻ mặt vừa ấm ức vừa tha thiết cầu xin anh đừng nói nữa.
Lục Thời cười nhẹ, xoa đầu cô:
"Được rồi, không trêu chọc em nữa.

Đi trước đi, tôi thay đồ xong sẽ xuống."
Cô ngoan ngoãn gật đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi