CÂU DẪN THÁI TỬ ĐẠI NHÂN

Mãi đến gần sáng, Lăng Sở Nhược mới chập chờn đi vào giấc ngủ thì bên ngoài truyền đến những bước chân vội vã, âm thanh la hét vọng đến từ tứ phía như muốn bóp nghẹn trái tim nhỏ bé. Nàng nhíu mày muốn cử động nhưng tứ chi không chịu bị chi phối.

Lăng Sở Nhược nhìn thấy mình đang ở hoa viên tại biệt phủ của Túc thân vương nơi đất phong ngày đó. Nàng cùng Lãnh Nguyệt Thanh chạy rất nhanh, rất nhanh, phía sau là rất nhiều truy binh đang đuổi theo. Nàng còn nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều thi thể, những gương mặt mà có lẽ cả đời này nàng cũng không thể quên được, bởi vì những cái chết này toàn bộ đều là do một tay nàng gây nên.

Kỳ thực lúc đó Lăng Sở Nhược không hề muốn khiến bọn họ phải vong mạng, nàng chỉ dùng rất ít rất ít hương phấn, không hiểu tại sao lại có thể khiến nhiều người chết như vậy. Trong cả cuộc đời hành y cứu người, Lăng Sở Nhược chưa từng giết bất kỳ ai, kể cả là bất cẩn cũng không. Đây không phải do nàng thiện lương, mà đó là y đức đã thấm nhuần trong từng tế bào cơ thể của nàng. Mẫu thân nàng, người sẽ như thế nào nếu biết con gái mình tự tay hạ độc

Lăng Sở Nhược nhìn thấy hai bàn tay không ngừng chảy máu, Lãnh Nguyệt Thanh bỗng dưng đứng khựng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái.

"Tại sao ngươi lại giết những người đó?"

"Ta..." Ta là vì ngươi.

Nàng nuốt vào những lời định nói ra, người là do nàng giết, còn có thể có lý do nào khác sao?

"Từ trước đến nay, là ngươi giả vờ thiện lương?"

Lăng Sở Nhược lẳng lặng không nói, bản thân nàng trước nay giúp đỡ không ít người, cứu giúp không ít người, thế nhưng nàng luôn chỉ coi đó là nghĩa vụ, là công việc phải làm thay cho mẫu thân. Nàng có thật sự thương xót những người đó?

Có thể là một chút, nhưng chắc chắn không phải loại thương xót như chính bản thân mình giống như mẫu thân nàng luôn làm. Đây là khoảng cách quá xa mà nàng không cách nào chạm đến được. Nàng, chỉ có thể phỏng theo mà không thể trở thành người như mẫu thân được.

Điều này đáng lẽ nàng phải nhận ra từ lâu, lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm sống dưới cái bóng của Mộ Dung Phi Yến, Lăng Sở Nhược hoang mang tột độ. Nếu nàng không quá cố chấp, nếu nàng không quá hoài niệm, phải chăng nàng sẽ không phải chịu loại áp lực này. Nếu là như vậy, có phải Lãnh Nguyệt Thanh sẽ tìm đến nàng bởi vì chính nàng, không phải vì bất kỳ điều gì khác.

Nàng còn nhớ, ký ức kia của mẫu thân bên trong có Lãnh Nguyệt Thanh, còn cả Lãnh Hi và Lãnh Long.

"Nhược nhi, ngươi tỉnh"

Lăng Sở Nhược hồi tỉnh, khắp người mệt mỏi đến không dậy nổi. Nàng nghe thanh âm kia thực quen thuộc, nhìn đến nam nhân trên đầu là tóc hoa râm đang giương lên đôi mắt đầy tơ máu đang nhìn mình, một trận tủi thân theo đó giương lên.

"Cha, ngươi vì sao hiện tại mới trở về?"

Lăng Thiên đau lòng xoa lên mái tóc đen nhánh, đứa nhỏ này đã từ rất lâu không để lộ hỉ nộ, phải trải qua điều gì mới khiến nàng ủy khuất như vậy. Hắn đem cảm giác muốn tìm thái tử tính sổ áp xuống dưới, cái này bút tích, sớm muộn gì hắn cũng đòi tới.

"Nhược nhi không khóc, có cha ở đây"

Từ sau khi Mộ Dung Phi Yến qua đời, đây là lần đầu tiên Lăng Sở Nhược khóc mà không màng đến hình tượng như thế này. Nàng cảm thấy đầu óc ong ong nhưng trong lòng ngược lại không còn quá khó chịu. Ít nhất lúc này còn có cha nàng bên cạnh, mặc dù đây rốt cuộc cũng không thực sự là cha nàng.

"Mấy ngày qua thật cực khổ cho con quá" Lăng Thiên vốn không giỏi an ủi nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra được quan tâm khiến cho Lăng Sở Nhược cũng thấy an ủi.

"Cha, Lãnh Nguyệt Thanh nàng yêu cầu cha làm điều gì? Có nguy hiểm hay không?"

Lăng Sở Nhược lau đi nước mắt, xấu hổ tìm chuyện dời đi. Lăng Thiên cũng không vạch trần nàng, mặc dù hắn không cam lòng nữ nhi mình nuôi dưỡng bao năm lại sinh lòng mến mộ nữ nhân khác. Nhưng âu cũng là thiên ý, hắn không thể ngăn cản, trước là Mộ Dung Phi Yến, sau là Lăng Sở Nhược, hắn đều không thể khống chế, cũng không có khả năng khống chế.

"Tình hình hiện tại không phải con không biết, Lãnh...hoàng thượng ở trong cung nguy hiểm trùng trùng, phía bắc bên này cha cũng không chắc chắn có thể thu phục được, rốt cuộc nhiều năm như vậy"

Lăng Thiên cảm thán thở dài, đem chuyện chính sự lần lượt giải thích cho Lăng Sở Nhược. Nàng ở y thuật vốn dĩ cao minh nhưng đối với thế giới bên ngoài vẫn rất xa lạ, nhất là tranh đấu những chuyện này lại càng khiếm khuyết. Thế cục hiện tại, trong cung hoàng đế trở thành con tin, trước kia Lăng Thiên từng đem Bắc quân vào sinh ra tử, có điều chuyện cũng đã qua rất nhiều năm. Hiện tại thế lực người đều không còn như trước, cũng có một số cựu lão binh ở cùng chiến tuyến nhưng đại bộ phận đều quy phục Huyền gia người.

Huyền gia kể đến cũng là một huyền thoại, Huyền gia người chỉ trung với quốc, không quản hoàng đế là ai, chỉ cần không gây hại cho giang sơn Thục quốc liền nhận được sự đồng ý từ bọn họ. Ngay cả Lãnh Long năm đó cũng không thể thoát khỏi cửa ải này.

Một gia tộc nắm giữ thế lực có thể thay đổi cả một triều đại, vậy mà bao nhiêu năm vẫn không đổ, không phải vì đế vương có lòng bao dung, mà vì Huyền gia căn bản không thể động đến. Huyền gia quân đội nếu không phải Huyền gia người kế thừa, ngay cả binh phù cũng không thể triệu tập, mà biên giới còn có Tây Chu như hổ rình mồi. Lăng Sở Nhược không phải mọi việc đều rõ ràng nhưng nàng biết, Huyền gia này sợ là đã đầu nhập nhị hoàng tử.

Nói chuyện một hồi, Lăng Sở Nhược mới nhận ra nơi mình ngồi không phải khách điếm mà là xe ngựa. Nhất đẳng tơ tằm làm rèm, da báo làm đệm, ngựa phi nước đại vẫn không mảy may đả động đến bàn trà bên trong, xe ngựa này còn không phải của Lãnh Nguyệt Thanh sao?

Một dự cảm không lành ập đến.

"Cha, nàng đang ở chỗ nào?"

Lăng Thiên tự nhiên hiểu Lăng Sở Nhược nhắc đến ai, mặc dù không nỡ, hắn vẫn phải nói "Hẳn là đã đến quân doanh, lần này chúng ta đến kinh thành, con có thể nắm chắc bao nhiêu phần có thể chữa trị cho hoàng thượng?"

Hắn không dùng hồi kinh bởi vì đối với hắn, kinh thành không phải là nhà, vĩnh viễn không phải, mặc kệ phía trước Lãnh Nguyệt Thanh đã chuẩn bị một tòa Lăng phủ, đó cũng không phải là nhà. Lăng Sở Nhược không để ý khác lạ trong lời nói của Lăng Thiên, một lòng lo lắng cho Lãnh Nguyệt Thanh, mắt của nàng ấy vẫn còn chưa trị hảo, sao có thể chạy loạn.

"Nhược nhi" Lăng Thiên hắng giọng, đem tâm trí của Lăng Sở Nhược quay lại.

Nàng hơi cúi đầu, có chút không dám nhìn, mặc dù hai người đều hiểu nhưng loại tình cảm thế này, nàng nghĩ không nên thể hiện quá mức rõ ràng. Rốt cuộc chẳng có người cha nào muốn thấy nữ nhi đi trên con đường này.

"Chuyện này là nữ nhi sai sót, nếu con không vội vàng ly kinh, khẳng định trong một tháng có thể khiến Long thúc thúc khang phục"

Lăng Thiên thở dài lắc đầu "Này cũng không chắc, trước đây thân phận của con không phù hợp, một thân một mình, cũng không chắc có thể thấy được hoàng đế"

Nghĩ đến Thần phi độc sủng hậu cung, Lăng Sở Nhược gật đầu, lại thấy Lăng Thiên tiếp tục nói

"Lần này chúng ta đến kinh thành với thân phận khác, mặc dù không quá phô trương nhưng cần thiết phải đem kinh thành trụ vững đến khi thái tử trở về"

Lăng Sở Nhược kinh ngạc thốt lên "Thân phận khác?"

Lăng Thiên gật đầu, lần hồi kinh này không giống lời hắn nói không quá phô trương, mà là cực kỳ phô trương. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi