CÂU HỎI NÀY NẰM NGOÀI ĐỀ CƯƠNG

Khang Khải nói xong, không đợi “Hứa Thịnh” trả lời, hết sức tự giác nhét bút vẽ vào trong tay Thiệu Trạm: “Anh, mời ngài.”

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh nói trước đây từng hứng thú với lớp này, xem ra đúng là thật rồi.

Thiệu Trạm nhìn tranh vẽ cảnh nhà thờ trước mặt, rơi vào im lặng.

Mặc dù Thiệu Trạm là niềm tự hào của Lục Trung Lâm Giang, mặc dù cậu được rất nhiều người khen ngợi là thiếu niên thiên tài, thế nhưng không phải cứ là thiên tài thì cái gì cũng giỏi, thiên tài cũng sẽ có những lĩnh vực kiến thức không biết… Không phải thiên tài nào cũng sẽ có khả năng giám định và thưởng thức nghệ thuật.

Nếu như bây giờ trước mặt cậu bày một chồng bài thi, ánh mắt cậu cũng sẽ không chớp lấy một cái.

Thiệu Trạm đặt bút vẽ xuống, để tránh bị người ta nhìn ra tư thế cầm bút của mình sai.

Khang Khải nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao không vẽ?”

Thiệu Trạm: “Tôi đang chuẩn bị.”

Khang Khải: “…Ồ.”

Dù sao hai người đã quen nhau từ nhỏ, Khang Khải rất hiểu trình độ của Hứa Thịnh, có khi còn biết rõ hơn cả Hứa Thịnh một chút. Hôm nay từ lúc “Hứa Thịnh” xuất hiện ở cửa phòng vẽ, cậu đã cảm thấy thái độ có chỗ nào đó không đúng. Dáng lưng lúc đi bộ của “Hứa Thịnh” thẳng tắp hơn hẳn, cũng không còn bộ dạng biếng nhác uể oải, ý cười trong đôi mắt thường hay thấy chỉ còn lại sự lạnh lùng khiến người ta e ngại, rùng mình.

Không nói rõ được, chính là khí chất khiến người khác không dám đến gần.

Khang Khải: “Hôm nay anh không khỏe à? Hay là tâm trạng không tốt?”

Thiệu Trạm mặt không thay đổi nói: “Tâm trạng không tốt.”

Cái này thì hợp lý.

Khang Khải nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, phải nhớ khi muốn bắt đầu một việc gì đó, không có trở ngại nào mà không vượt qua được.”

Thiệu Trạm không muốn nhiều lời, nói càng nhiều càng dễ mắc sai lầm, kiếm cớ ngắt lời cậu: “Có đồ uống không?”

“Có có có”, Khang Khải đứng dậy, “Anh uống nước suối hay nước trái cây?”

Thiệu Trạm: “Nước suối là được.”

Khang Khải ra khỏi buồng, nghe tiếng bước chân chắc là lên tầng.

Thiệu Trạm mở điện thoại di động, cúi đầu xuống đánh chữ.

-Cậu nhanh lên đi.

-Cậu ta bảo cậu xem giúp tranh vẽ.

-Bên cậu kết thúc chưa?

Kết thúc?

Nhớ lại cuộc họp này gần như không có khả năng kết thúc, Cố Diêm vương mà phát biểu là nói liền tù tì hơn mười phút, sau đó mới đi xuống phát bài thi.

Xung quanh Hứa Thịnh tất cả đều là học sinh dự thi, đề bài trên bài thi một câu cậu đọc cũng không hiểu. Cậu xoay bút, ngồi ở hàng cuối, cả phòng hội nghị ngập tràn bầu không khí học thuật.

Một học tra như cậu từ lúc nào lại phải chiến đấu với trận chiến thế này?

-Đoán chừng khoảng một lúc nữa, cậu phải chống đỡ được.

Sau khi nhắn xong, Hứa Thịnh lại tiếp tục nghĩ giúp Thiệu Trạm một biện pháp, cậu thừa dịp Cố Diêm vương không chú ý, tiếp tục đánh chữ: Fuck, hay là cậu… bảo cậu ta tư duy độc lập?

Tư duy độc lập.

Bốn chữ này tuyệt vời biết bao.

Thiệu Trạm: “…”

Khang Khải cầm nước từ trong tủ lạnh xuống tầng, đẩy cửa đi vào nói: “Đây.”

Thiệu Trạm nhận lấy.

Khang Khải không kịp chờ đợi đã quay lại vấn đề ban đầu: “Em cũng băn khoăn muốn chết, anh xem thử đi, sắc thái này em vẽ được không?”

Không khí xung quanh đông lại trong phút chốc.

Nếu như Thiệu Trạm mà dự liệu trước cục diện thế này, cậu sẽ báo cho bản thân mình vào mười năm trước, nhớ báo danh vào một lớp năng khiếu Mỹ thuật.

Có thể là bị ảnh hưởng từ Hứa Thịnh, Thiệu Trạm rất tự nhiên nghĩ nếu Hứa Thịnh đang ở đây, cậu ấy sẽ nói chuyện thế nào.

Một khi động đến ý nghĩ này, trong đầu sẽ tự nhiên nhớ đến Hứa Thịnh.

Ý nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng sấm liên tiếp ngày hôm trước.

Cậu nhớ đến cặp mắt đào hoa của cậu thiếu niên kia, nhớ đến giọng nói với âm cuối hơi cao và cả dáng vẻ lúc ngủ gục xuống bàn không kiêng nể ai cả.



Thiệu Trạm phát hiện chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, dường như nhiệt độ máu chảy trong người cũng mất tự nhiên tăng lên mấy độ.

“Anh”, Khang Khải thúc giục, “Nhanh lên đi mà.”

Thiệu Trạm tỉnh hồn, cậu giơ tay lên bóp khớp xương ngón tay, trong lòng đã có câu trả lời: “Vẽ lại lần nữa.”

“Hả, lần nữa…” Dù sao họa thần Hứa Thịnh nói gì cũng đúng, Khang Khải gật đầu lia lịa theo bản năng, đang lặp lại lần nữa thì kẹt lại, “Vẽ lại á?!”

Thiệu Trạm còn có thể làm gì khác, sửa tranh chắc chắn không thể sửa giúp, chỉ có thể bảo cậu ta vẽ lại để kéo dài thời gian: “So với việc suy nghĩ để sửa lại thế nào, không bằng vẽ lại từ đầu. Bây giờ bỏ qua cái này, tiếp tục suy nghĩ, có thể sẽ nghĩ ra được ý tưởng hay hơn nữa.”

Chuyện này…Hình như đúng là nghe rất có lý?

Hứa Thịnh là một tấm gương lớn với Khang Khải, nếu như trong lúc vẽ hai người có ý kiến không giống nhau, vậy khẳng định của Hứa Thịnh thích hợp hơn.

Kiểu sùng bái mù quáng này khiến Khang Khải bị lời nói này hù dọa trong phút chốc.

“Anh nói nghe rất có lý”, Khang Khải nói, “Con người nên quyết tâm trở lại vạch xuất phát, bỏ đi mọi thứ, làm lại từ đầu.”

Cậu có thể tin thật là được rồi.

Thiệu Trạm liếc mắt nhìn thời gian, rất nhanh đã qua giờ tan học nửa tiếng.

-Bên cậu thế nào rồi?

Mấy phút sau, Hứa Thịnh mới nhắn lại.

-Chỉ là một hội nghị thi đấu thôi mà, làm khó tôi được sao? Đã giải quyết xong rồi.

-Chờ một lát, tôi vừa mới đến trạm xe.

Ngồi trước Hứa Thịnh là Vạn niên lão nhị… Không, là hạng nhất toàn khối của thi tháng lần này.

Hứa Thịnh ngồi xếp hàng phía sau không có chuyện gì làm, ngồi hơn nửa tiếng nghĩ ra được một biện pháp vô cùng đỉnh cao, cậu định lấy cớ “Đưa bài thi cho tôi, tôi giúp cậu xem thử nên trả lời thế nào”, sao chép bài thi của người ngồi trước, mặc dù người kia hình như không thích cậu cho lắm.

Vạn niên lão nhị: “Cậu muốn xem bài thi của tôi làm gì?”

Hứa Thịnh nói: “Tôi xem thử giúp cậu, đôi khi lúc làm bài thi, người trong cuộc cảm thấy mơ hồ, thi thoảng cũng cần dừng lại kiểm tra xem sao.”

Lần đầu tiên Vạn niên lão nhị nghe thấy kiểu phương pháp học tập khác hẳn với người bình thường.

Hồi lâu, cậu ta đưa bài thi cho “Thiệu Trạm”.

Mặc dù lần trước ở cửa phòng làm việc giáo viên, cậu ta lấy dũng khí chặn Thiệu Trạm lại, hơn nữa còn nói với cậu một phen như vậy, nhưng Vạn niên lão nhị vẫn cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp đối với Thiệu Trạm. Cậu ta thật sự không hiểu nổi đối thủ mạnh nhất của mình, tại sao lại thi tháng thành như vậy.

Thiệu Trạm cậu ấy…Tại sao thái độ học tập của cậu ấy lại chệch hướng đến thế?!

Đến khi Hứa Thịnh trả lại bài, Vạn niên lão nhị cầm lấy bài thi, nhìn chằm chằm cậu khiến Hứa Thịnh bị nhìn đến e ngại.

Vạn niên lão nhị chậm rãi mở miệng: “Rốt cuộc cậu sao thế? Cậu không thích học tập nữa à? Trước đây cậu không như thế.”

Hứa Thịnh: “?”

-Lão nhị sao thế?

-Cậu đắc tội cậu ta à?

-Cậu ta nói cái gì lạ lắm, tôi nghe cũng không hiểu.

Thiệu Trạm nhắn lại: Cậu ta phát hiện ra hôm thi tháng, sức khỏe của cậu không hề làm sao.

Hứa Thịnh: “…” Cậu ta đúng là rất quan tâm “Thiệu Trạm”.

Vạn niên lão nhị không được Hứa Thịnh đáp lại, dáng vẻ cũng không muốn quay người lại nữa.

Hứa Thịnh vội vã nộp bài thi lên, thật sự cậu không muốn lằng nhằng mất thời gian với cậu ta, cậu cầm bài thi đứng lên nói: “Bây giờ tôi cảm thấy đời người không chỉ có mỗi học tập, trước đây tôi không hiểu chuyện, bây giờ tôi đã biết. Tôi chắc chắn phải ngẩng đầu nhìn ra thế giới này nhiều hơn, trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn học tập… Hôm khác sẽ trò chuyện cặn kẽ hơn với cậu, tôi còn có việc gấp, đi trước.”

Bài thi làm xong để ở trên bàn, đến giờ sẽ có giáo viên tới thu.

Hứa Thịnh quan sát xung quanh, phát hiện Cố Diêm vương đang ngồi đọc sách bên cạnh bục giảng, những bạn học khác đều đang cúi đầu viết đề.

Vị trí cậu ngồi vừa vặn sát với cửa sổ phía sau, cửa đang mở rộng, Hứa Thịnh không có nhiều thời gian, cộng thêm Thiệu Trạm ở trong thân thể cậu đợi lâu, sẽ không giống trước đây từng giây từng phút đều nhớ bản thân mình là Thiệu Trạm. Bản tính của con người dù che giấu thế nào đi chăng nữa cũng không thể giấu được———–Hứa Thịnh đạp lên bàn học, sau đó một tay chống lên bệ cửa sổ, chân dài nhảy thẳng ra ngoài.

Động tác của cậu rất nhanh, chỉ có một bạn học ngồi phía trên nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thấy vạt áo đồng phục kiêu ngạo tùy ý sượt qua một cái.

Thiếu niên thấy anh chàng ngẩng mặt lên nhìn tới, trước khi đi bước chân hơi ngừng, giơ ngón trỏ bên mép, không tiếng động “Suỵt” một tiếng, sau đó trước cái nhìn chăm chăm của bạn học đang ngây ra như phỗng, uể oải đi ra cửa cầu thang.

Bạn học kia mãi mà không thể hoàn hồn lại.

…Học thần?

Đây là học thần mình biết sao?

Học thần lại có thể nhảy cửa sổ?

Hứa Thịnh xuống xe buýt, chạy thẳng một lèo đến phòng vẽ. Lúc đến nơi, Khang Khải đang vò đầu bứt tai đối diện với tờ giấy vẽ trắng trơn.

Tâm trạng Khang Khải rất đau khổ: “Em cảm thấy sau khi bỏ đi, hình như càng không có ý tưởng hay nào khác.”

Giọng nói Thiệu Trạm không mang theo bất kỳ gợn sóng nào: “Tiếp tục suy nghĩ.”

Khang Khải: “Được.”

Khang Khải vừa dứt lời, nghe được động tĩnh bên ngoài phòng vẽ. Hôn nay không có giờ học, theo lý thuyết giờ này sẽ không có người tới mới đúng. Khang Khải đang suy nghĩ, một cậu trai mặc đồng phục học sinh đẩy thẳng cửa buồng ra———–

Bốn mắt nhìn nhau.

“Anh đẹp trai này”, Khang Khải chớp mắt vài cái, xác nhận mình chưa từng gặp người này bao giờ, cũng không phải học sinh của phòng vẽ bọn họ, nếu có người đẹp trai như vậy nhất định cậu đã có ấn tượng rồi: “Anh là ai thế?”

Anh em nối khố ngày trước hỏi mình một câu như vậy, nội tâm Hứa Thịnh rất phức tạp.

“Tôi là bạn cùng bàn…của Hứa Thịnh.”

Thiệu Trạm gập quyển sách “Đại cương về nghệ thuật” tiện tay lấy bên cạnh đọc để giết thời gian lại: “Tôi gọi cậu ấy tới.”

Hứa Thịnh: “Đúng, bình thường bọn tôi ở ký túc xá, hầu như toàn ở trường, hôm nay bèn…ra ngoài dạo chơi một lúc.”

Khang Khải nhìn bên này một chút, lại nhìn sang bên kia một chút.

Thỉnh thoảng lúc tán gẫu, Hứa Thịnh cũng từng nhắc đến cậu có một bạn học là học thần. Khang Khải đã tưởng tượng ra học thần sẽ là người có độ dày mắt kính bằng với nắp chai bia, cả ngày đi học như con mọt sách. Hứa Thịnh lại chưa từng nói với cậu, học thần ngồi cùng bàn dáng vẻ lại cao lớn thế này.

Anh em của bạn bè chính là bạn của Khang Khải cậu, Khang Khải giơ tay: “Chào anh chào anh, em tên Khang Khải.”

Hứa Thịnh: “Tôi, Thiệu Trạm.”

Hứa Thịnh coi như tới kịp thời. Cậu quét mắt qua bức tranh bị Khang Khải xé xuống, đại khái có thể sửa được tranh, nhưng Khang Khải ở đây chắc chắn tay cậu không thể làm việc được.

Hứa Thịnh nhìn về phía Thiệu Trạm nháy mắt ra hiệu: Cậu mượn cớ đuổi cậu ấy đi đi.

Mượn cớ gì, đây cũng là một vấn đề.

Trước khi tới Thiệu Trạm đã quan sát xung quanh, cho dù là quầy bán quà vặt hay siêu thị đều rất gần tiểu khu, ngược lại tiệm thuốc lại cách nơi này đến mấy con đường.

Cuối cùng, Thiệu Trạm lấy lý do “Dạ dày không ổn lắm“, sai Khang Khải đi mua thuốc.

Hứa Thịnh khoanh chân ngồi xuống, dùng băng keo giấy* dán xung quanh khung vẽ trên giá, trộn màu sắc cho ổn, tranh thủ từng phút từng giây chạy đua với thời gian bắt đầu vẽ.

*Loại băng keo này khác với băng dính, dùng trong hội họa, dán lên những khu vực không vẽ, sau khi vẽ xong có thể dễ dàng bóc đi mà không rách giấy.

Thiệu Trạm tựa lên kệ, rũ mắt xuống quan sát cậu.

Lúc này Hứa Thịnh đang ngồi trên băng ghế cầm bút vẽ, khác hẳn với hình ảnh Hứa Thịnh luôn không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu mấy hôm nay.

Không còn bất cứ thứ gì quan trọng, không còn quan tâm tới bất kỳ âm thanh nào.

Phong cách vẽ của Hứa Thịnh rất mạnh mẽ, bút pháp táo bạo, sắc thái lựa chọn cũng khiến người ta cảm thấy hoàn toàn mới lạ, không hề sợ hãi thay đổi hoàn toàn phong cách bức tranh của Khang Khải. Sau mấy phút sửa lại đơn giản xong, cậu mới đặt bút xuống: “Được rồi, đợi một lát nữa cậu ngồi ở đây.”

Hứa Thịnh tính toán thời gian, Khang Khải cũng mua thuốc xong quay về gần như thế.

Hứa Thịnh nhường lại vị trí, nhét bút vào trong tay Thiệu Trạm, đến lúc đổi góc độ bản vẽ lại phát hiện ra xung quanh có một vật thể bị bỏ sót chưa tô màu.

Bởi vì lo lắng Khang Khải đột nhiên xông vào, cộng thêm chỉ cần quét thêm một nét là được, không tiện đổi vị trí một lần nữa———-vì vậy Hứa Thịnh dứt khoát cúi người.

Tay vòng qua bên người Thiệu Trạm, cầm lấy bàn tay đang cầm bút vẽ của Thiệu Trạm, ngay sau đó phủ lên, năm ngón tay đan vào nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi