CẬU LÀ GIẤC MỘNG CỦA TỚ (YOU ARE MY DREAM)

May mà có Thành Tự, bài tập toán hôm nay của Lâm Úy đã hoàn thành vượt chỉ tiêu, tới tiết toán, lần đầu tiên trong đời cậu được thầy giáo khen ngợi, âm thanh giảng bài lạnh lẽo cứng ngắc thường ngày cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều. Lâm Úy rất hiếm khi nghe được người khác khích lệ mình, điều cậu nghe được nhiều nhất chính là những lời trách móc và chất vấn, sau đó ngay cả trách móc và chất vấn cũng không có, chỉ còn lại thờ ơ và khinh thường.

Sau khi hết tiết, bạn nữ sau bàn cầm bài tập ngượng ngùng tiến đến chỗ ngồi của Lâm Úy, muốn nhờ Thành Tự ngồi ở bên trong giúp đỡ.

“Đề này mình không hiểu lắm, Thành Tự, cậu có thể giảng cho mình một chút hay không?”

Nói xong, cô liền nhìn chằm chằm vào Lâm Úy, trì độn như Lâm Úy cũng biết cô nàng là có ý gì, đại khái chính là, thức thời nhường chỗ ngồi một chút. Lâm Úy giả vờ như không thấy, vùi đầu lật xem bài tập của mình, lật qua, lật lại, trở tới trở lui, lật đến trang giấy phát ra tiếng động xào xạt, nhưng chính là không di chuyển cái mông.

“Thành Tự…”

“Để Lâm Úy giảng cho cậu,” Thành Tự ngắt lời cô, “Cậu ấy biết.”

Bạn nữ không tình nguyện lắm, Lâm Úy càng thêm không vui, khóe mắt liếc Thành Tự một cái, Thành Tự chỉ vào một đề, không cho cơ hội phản bác nói: “Đề này, nói cho tớ nghe cách giải của cậu thế nào.”

Thật ra Lâm Úy có hơi sợ hắn, Thành Tự ngũ quan sắc bén, lúc cười rộ lên đôi mắt hơi híp lại thoạt nhìn rất gần gũi, nhưng lúc mặt không biểu tình thì lại lạnh lùng xa cách, làm cho người ta không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, càng miễn bàn tới thời điểm nhíu mày tức giận. Lâm Úy căng thẳng cầm bút và giấy nháp tới, Thành Tự gác cằm lên cánh tay, nằm sấp trên bàn nghe cậu giải, hơi thở phả lên mu bàn tay của Lâm Úy, nhiệt độ giống như vừa mới tắm nước nóng xong.

“Cậu nhìn chỗ này, à, là đường phụ tuyến…”

Lúc mới bắt đầu thì lắp ba lắp bắp, sau đó chậm rãi từ tốn, ngữ điệu xem như rõ ràng, nhớ lại cách giải của Thành Tự hồi sáng, nói được đâu ra đó, thấu đáo dễ hiểu, không biết bạn nữ bên cạnh nghe có hiểu chưa, dù sao Lâm Úy đang chìm trong cảnh đẹp của mình rồi, đợi đến lúc giải ra đáp án cuối cùng, thời điểm viết lên giấy nháp, thậm chí cậu vui vẻ tới muốn nhảy nhót, đây là trải nghiệm chưa từng có trong học tập.

Thành Tự nhìn về phía bạn nữ kia, chậm rãi nói: “Hiểu chưa?”

Lâm Úy vẫn còn đang lâng lâng, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt trêu chọc của Thành Tự, mặt thoáng cái đỏ lên, vội vàng quay đi, cây anh đào ngoài cửa sổ vừa vặn đón gió, cánh hoa bay vào rơi ở trên bàn, Lâm Úy thổi nhẹ một cái, làm cánh hoa rơi xuống đất. Cậu cảm thấy mình cũng giống như cánh hoa kia, nhẹ bẫng, bị gió xuân bao phủ, không biết sắp sửa rơi vào chỗ nào.

Sau khi tan học, Lâm Úy không dám đến thư viện nữa, đeo cặp đi thẳng tới cửa hàng bánh ngọt, lúc ra tới cổng trường còn quay đầu lại nhìn nhìn, đúng lúc nhìn thấy Thành Tự cưỡi xe đạp lướt qua cậu, gió làm phồng chiếc áo sơ mi trắng của hắn. Hắn lướt qua quá nhanh, thậm chí Lâm Úy cũng không biết rõ hắn có nhìn thấy mình hay không.

Vô cớ mất mát, cảm thấy mình cũng buồn cười, Thành Tự đâu phải là loại biến thái cuồng theo đuôi gì đâu cơ chứ, mình không chơi với hắn, thì còn có rất nhiều người đang xếp hàng muốn chơi với hắn.

Thời điểm tuột cảm xúc chỉ có đồ ngọt mới có thể cứu vớt.

Hôm nay cậu tới sớm, trong tiệm không có nhiều người lắm, bánh ngọt bày biện đủ loại trong tủ, chỉ nhìn màu sắc thôi cũng đủ làm cho tâm trạng vui vẻ. Ngày hôm qua ăn một cái bánh anh đào hồng mịn, anh đào nằm giữa một tầng bơ, mỏng nhỏ tinh xảo, Lâm Úy nhìn chằm chằm vào đóa hoa kia, ngón tay cọ cọ lên lớp thủy tinh lạnh lẽo, cuối cùng lại chỉ sang cái bánh trái cây thập cẩm bên cạnh.

Nhân viên cửa hàng tới mở tủ, đem bánh anh đào hồng mịn đưa cho cậu.

Lâm Úy: “Không phải, tôi chọn cái…”

Cậu ngước lên nhìn theo hướng bánh hoa anh đào, là Thành Tự, mặc tạp dề màu đen chuyên dùng cho nhân viên cửa hàng, đưa bánh ngọt cho cậu.

Lâm Úy không tiếp, nhỏ giọng giải thích: “Tớ không có chọn cái này, là cái bên cạnh kia, trái cây.”

Thành Tự không thu tay lại, hất cằm, cười nói: “Mời cậu ăn.”

Lâm Úy choáng váng, hoàn toàn quên luôn bánh trái cây, bưng cái bánh màu hồng ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, theo thói quen giữ lại hoa anh đào ăn cuối cùng, tách ra để ở rìa đĩa sứ, thìa nhỏ múc một muỗng bơ, đưa đến bên miệng, còn chưa hé miệng đã ngây ngẩn cả người. Thành Tự đứng ở quầy bánh đưa lưng về phía cậu, áo sơ mi trắng vén đến khuỷu tay, dây tạp dề đen vòng qua eo, thắt ở sau lưng, càng lộ ra vai rộng eo thon.

Trong trường quả thật có nghe đồn về gia cảnh nghèo khó của Thành Tự, nhưng Lâm Úy không nghĩ tới hắn sẽ ra ngoài làm thêm.

Nhân lúc trước khi Thành Tự quay ra, Lâm Úy vội vàng thu hồi tầm mắt, há miệng ăn bơ kem.

Thời gian ăn so với ngày thường còn nhiều hơn gấp đôi, bánh ngọt của Lâm Úy còn dư lại một phần ba, hoa anh đào vẫn còn nguyên vẹn nằm ở trên đĩa, sắc trời bên ngoài dần dần chuyển tối, mặt trời như đang rơi xuống, ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua ô cửa thủy tinh. Lâm Úy lúc có lúc không mà ăn, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt không kìm được mà lưu luyến dừng trên người Thành Tự.

Vốn dĩ bánh bơ có hình có dạng, sau khi rời khỏi tủ đông bị nhiệt độ vây lấy, còn bị Lâm Úy dùng thìa khuấy tới khuấy lui, đã trở nên nhão nhoẹt, dính ở trên đĩa, còn dính lên hoa anh đào.

Thành Tự không có nhìn lại cậu, cũng không trò chuyện với cậu.

Nhưng hai người chỉ cần đứng chung một không gian, là Lâm Úy có thể tự mình vui vẻ ảo tưởng, thìa của cậu chạm lên đóa anh đào, làm anh đào lật úp.

Rốt cuộc, các học sinh sau khi tan học tới ăn bánh đều đi cả rồi, trong tiệm chỉ còn có một mình Lâm Úy. Đĩa đặt anh đào bị nhấc lên, lại là Thành Tự.

“Cậu không ăn sao?”

Lâm Úy vội vàng buông thìa, đập lên thành đĩa kêu leng keng.

Thành Tự múc hoa anh đào, lúc động lúc tĩnh, hạ giọng nói: “Người có đầu lưỡi linh hoạt, có thể kết nút hoa anh đào.”

Lâm Úy có chút bực bội, cúi đầu nói: “Cậu đã từng nói qua rồi…”

Cậu vừa dứt lời, Thành Tự liền đem hoa anh đào để giành đã lâu ăn hết, hạt hạnh nhân bị dính theo nhả lại trên khăn giấy, đem khăn giấy trắng tinh nhuộm ra một điểm sắc đỏ chói mắt.

Bị ăn rồi.

Lâm Úy không dám ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái hạt kia, ngón tay vô thức gãi lên bắp đùi của mình.

“Cậu xem.”

Giọng nói của Thành Tự mang theo điểm dụ dỗ, rốt cuộc Lâm Úy vẫn bị khuất phục, ngẩng đầu, Thành Tự chống cằm, lộ ra răng khểnh, hàm răng ngậm hoa anh đào, không có kết nút.

Lâm Úy thẹn quá hóa giận, đứng lên kêu nhân viên phục vụ khác, lớn tiếng nói: “Tính tiền.”

Thành Tự cười tới đuôi mắt nheo lại, tiếng cười sang sảng, kéo tay Lâm Úy xuống.

“Mời cậu ăn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi