CẦU MA - KHÚC TIỂU KHÚC


Bị linh lực của ma trói chặt, lại thêm nghe được yêu cầu trơ trẽn của hắn, Thời Lưu không khỏi cứng đờ trong giây lát.
Sau khi hoàn hồn, thiếu nữ nghiêng mặt sang một bên để tránh đầu ngón tay của hắn đang cọ vào môi nàng.
“Ta sẽ không nghe lời huynh.”
“?”
Dường như ma rất bất ngờ.
Ngưng trệ một lát, thanh trường kiếm đang lơ lửng lần nữa ngân vang, giọng nói của hắn vừa lười nhác vừa nguy hiểm: “Mạng của Yến Thu Bạch mà nàng cũng không quan tâm à?”
“Huynh biết rõ nếu như huynh giết Yến Thu Bạch, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh,” Thời Lưu điều động linh lực phản kháng lại, giọng nói vừa nhanh vừa nhỏ nhẹ, “Ta chỉ cần biết rằng, huynh sẽ không nỡ quyết liệt với ta đến mức đó —— Bởi vì huynh yêu ta?”
Tiếng vang của thanh kiếm chợt khựng lại, hình bóng trước giường của ma cũng chợt khựng lại theo.
Không chờ hắn lên tiếng, Thời Lưu quay mặt lại: “Hơn nữa, ta biết huynh có thể nhắm mắt làm ngơ trước cái chết của người khác, nhưng huynh sẽ không tự tay giết dù chỉ một người vô tội —— Có phải không?”
Ma cười lạnh, hàng mi đen dài cụp xuống khẽ run lên: “Nàng, hiện tại nàng đang đánh cược lương tri với một ác ma sao?”
“Không phải đánh cược, mà là ta vững tin như thế.”
Trong chớp mắt ấy, Thời Lưu đột ngột thoát khỏi sự trói buộc của linh lực quanh người, nhưng nàng không đứng dậy, mà nương theo tư thế ngồi trong lòng Phong Nghiệp, bất thình lình nhích đến gần hắn.
Ý cười của Phong Nghiệp đóng băng.
Đầu ngón tay lành lạnh của thiếu nữ chạm vào lồng ngực của ma, rồi dừng lại.
Hô hấp của nàng nhẹ nhàng phả vào cổ của hắn, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng đầy chắc chắn: “Ta tin rằng, có một số thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
“......”
Ngay sau đó, trên giường, trong lòng của ma chợt nhẹ đi, thiếu nữ nhẹ nhàng lui về sau.
Ma đang nhắm mắt nhíu mày quay mặt sang, hoàn hồn, nhưng không kịp kéo nàng lại.
Thời Lưu vừa thoát ra cũng không ngoảnh đầu lại, nàng đi về phía cửa: “Nếu ta tin nhầm người, vậy huynh cứ ra tay đi.”
Trong phòng trống trãi im lặng.
Trên thực tế, khi chỉ còn cách cửa chừng mười thước, Thời Lưu căng thẳng đến mức gần như nín thở.
Phong Nghiệp nói không sai, nàng đang đánh cược.
Nếu là thần minh dịu dàng cao cao tại thượng của Trung Thiên Đế Cung vạn năm trước, tất nhiên nàng tin rằng hắn tuyệt đối không giết hại bất kỳ người vô tội nào, nhưng Thời Lưu hiểu rõ, từ lâu Phong Nghiệp đã không còn là Nghiệp Đế của năm đó nữa rồi.
Trải qua sự phản bội như thế, không ai có tư cách yêu cầu hắn vẫn mãi mang một tấm lòng công chính.
Nàng cũng không thể.
Nhưng Thời Lưu không có cách nào khác, nàng không thể để Yến Thu Bạch, Thời Ly, hay bất kỳ ai khác trở thành nhược điểm mà hắn có thể lợi dụng để ép nàng theo hắn lên Tiên giới.
Chỉ cần nghĩ đến kết cục sẽ hại chết hắn, so với bất cứ ai, bất cứ lúc nào, nàng đều có thể lạnh lùng như băng, cứng rắn như thép.
Bước cuối cùng dừng lại trước cửa, Thời Lưu khẽ nín thở, đang định giơ tay lên.
“Hóa ra……”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp tự giễu của ma như xuyên thủng màng nhĩ của nàng: “Vì ta yêu nàng, cho nên ta phải mất nàng sao?”
“——”
Đầu ngón tay của Thời Lưu run rẩy, nàng vô thức nắm chặt lại giấu vào lòng bàn tay.
Lúc này, lý trí bảo rằng nàng nên vờ như không nghe thấy, đừng quan tâm, đừng chần chừ mà hãy rời khỏi hắn, bước ra khỏi cửa, nhưng cơ thể nàng lại không hề nghe theo.
Cho đến khi hương tuyết mát lạnh nhàn nhạt trên người của người nọ như thấm vào tim gan ——
Ma nhân cơ hội ôm lấy nàng từ phía sau.
“Đừng đi cùng hắn.” Giọng của ma khàn đặc hệt như khổ sở tột cùng, “Xem như ta cầu xin nàng, được không.”
Trái tim của Thời Lưu run lên.
Nhưng cũng chính lúc này, nàng chợt cảm nhận được điều gì đó, cơn tức giận bất thình lình dâng lên, nàng không hề do dự thoát khỏi vòng tay của hắn, xoay người lại: “Huynh ——”
Mặt đối mặt, trên dung nhan tuấn tú đang nhắm mắt của người nọ không hề có chút khổ sở như lời nói của hắn!
Bị nàng phát hiện, dường như ma không bất ngờ lắm, hàng mi đang khép lại của hắn khẽ run lên: “Lừa được Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm còn khó hơn thành tiên.”
“!”
Chuyện liên quan đến sinh tử của hắn, vậy mà hắn lại chểnh mảng sơ suất như vậy, Thời Lưu vừa tức vừa bực, chỉ cảm thấy thần thức của mình bị hắn làm cho mơ mơ màng màng.

Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Thiếu nữ vô cảm ngẩng mặt lên, nhìn tên ma đáng ghét trước mặt: “Huynh không thể ngăn cản ta.”
Nói xong, Thời Lưu xoay người, mở cửa ra ngay trước mặt hắn.
Nàng không hề do dự mà bước ra khỏi cửa.
Xa xa, nàng trông thấy Yến Thu Bạch đang đứng dưới mái hiên ở sân ngoài của đình viện.

Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, sau áng mây là mặt trăng màu máu đỏ ngòm, nhìn rất rùng rợn.
Thời Lưu có thể tưởng tượng ra được, ngày hôm nay tại Phàm giới, bởi vì thiên địa xuất hiện dị tượng huyết vũ và hồng nguyệt, dưới cơn khủng hoảng, không biết có bao nhiêu lời đồn liên quan đến ma đầu họa thế được tung ra.
Từ trước đến nay, Yến Thu Bạch luôn thay mặt Huyền Môn đi rèn luyện ở Phàm giới, bây giờ vừa phải trấn an lòng người, vừa phải dẹp họa bình loạn, thảo nào đến tận lúc này hắn mới lộ mặt.
Dường như người nọ cũng nghe thấy tiếng mở cửa, hắn đứng bên ngoài viện, nghiêng mặt nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, Thời Lưu áy náy khẽ gật đầu với hắn, định bước qua đó.
“Dừng lại.”
Phía sau, giọng khàn khàn của ma như đang cười, giọng điệu trầm thấp.
Thời Lưu tỏ vẻ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía giữa đình viện.
“Thời Lưu, ta bảo nàng dừng lại.”
“......”
Thời Lưu gắng sức nhắm mắt lại, bước nhanh về phía trước.
Ngay lúc nàng sắp bước ra khỏi khoảng sân nhỏ.
“Được lắm.

—— Đây là lựa chọn của nàng.”
Giọng điệu của người nọ bình tĩnh đến không ngờ, thậm chí còn mang theo tiếng cười lười biếng.
Thời Lưu không hiểu lắm.
Ngay sau đó, sắc mặt của nàng và Yến Thu Bạch cùng lúc thay đổi.
Trước vầng trăng máu, biển sương mù mông lung chợt dâng lên cuồn cuộn, sấm sét nổi lên xé toạc bầu trời, biển kim quang vô tận vẽ thành một đường thẳng, trời đất rung chuyển và tĩnh lặng.
Sấm sét chấm dứt, một giọng nói hùng hồn xuất hiện trên bầu trời, âm thanh truyền khắp mọi nơi, chấn động bốn phương.
“Nghe nói Thời gia có một đứa con gái, tên là Thời Lưu, sinh ra theo dị tượng Tử Thần, mang số mệnh diệt ma, ta rất vui khi gặp nàng, muốn đưa nàng vào Trung Thiên Đế Cung của ta, để thế gian yên bình ——”
“Trưa mai, Thiên Môn sẽ mở ra tại Thời gia, thang đăng thiên giáng lâm, cùng Tử Thần trở về Tiên giới.”
“Khắp ngàn dặm, cùng nhau xem thịnh lễ!”
“......”
Thế gian chợt lặng ngắt như tờ.
Sau khi khe kim quang tiêu tán, bầu trời màu máu của U Minh lần nữa khép lại, mây gió thưa thớt, hệt như lúc nãy chỉ là ảo giác của Thời Lưu.
Song, trong phạm vi thần thức, chỉ sau vài nhịp thở, cả Thời gia đều hỗn loạn ——
Nếu nói đến lòng người kinh hãi, có lẽ nó còn tệ hơn cả hôm qua.
Lúc này, Thời Lưu mới tỉnh táo lại, nàng không nhìn về phía Yến Thu Bạch nữa mà vừa kinh ngạc vừa tức giận xoay người lại: “Huynh điên rồi à!?”
“Ừ.”
Ma dựa vào khung cửa, nhắm mắt lại, lười biếng xoay ống sáo: “Là nàng ép ta.”
“?”
Thời Lưu muốn quay lại tranh luận với hắn, nhưng người nọ đã trở về phòng, cửa phòng đóng lại dù không hề có gió.
Giọng điệu lười nhác của ma quanh quẩn bên ngoài cửa.
“Cứ trò chuyện đi, rồi lại tạm biệt thêm vài người, nàng chỉ có thể gặp mặt bọn họ lần này nữa thôi đấy.”
“——!”
Thời Lưu tức đến mức thần thức ngẩn ngơ.


Suốt một đêm, Thời Lưu chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.
Trên dưới Thời gia đều rơi vào trạng thái nửa điên nửa tỉnh, một nhóm người cho rằng mình nhập ma nên sinh ra ảo giác, cho nên mới nghe thấy giọng điệu và hành động như trở thành thần ma của Trung Thiên Đế, người vốn đã chết từ vạn năm trước, một nhóm khác thì chỉ muốn đi tìm nàng để “thẩm vấn”, hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Thời Lưu cảm thấy rất phiền, nhưng may mà nàng đã giao Đoạn Tương Tư cho Thời Ly như “di vật”, nếu không lúc này nàng đã bị chôn vùi bởi kiếm tấn đến từ Thời gia và Huyền Môn rồi.
Người duy nhất khiến nàng bớt lo, có lẽ chỉ có Yến Thu Bạch.
Đêm qua, trong lúc trò chuyện, Yến Thu Bạch không hề hỏi bất cứ câu hỏi nào mà nàng lo lắng không biết đáp lại ra sao, hắn luôn chủ động tránh nhắc tới, chỉ nói với nàng về tình hình của ba phe sau trận chiến ở Thời gia, cùng với một số ý kiến của Huyền Môn ——
Nhờ “phúc” của ma, hắn hồi tiên mở Thiên Môn, chống lại sức mạnh của thang đăng thiên, miễn cưỡng kéo U Minh nhập vào Phàm giới, làm xuất hiện dị tượng trước nay chưa từng có, khiến cả cõi phàm lâm vào khủng hoảng.
Mọi người đồng loạt nhớ tới ma đầu họa thế trong lời tiên tri của Thiên Cơ Các, liên minh tiên môn mang theo dã tâm tụ tập bốn phía Huyền Môn tan tác như bầy ong vỡ tổ, dồn dập vội vã ổn định tông môn của mình, vội vàng gọi đệ tử ở bên ngoài về, chuẩn bị vài ngày nữa đối phó với kẻ địch.
Kiếp nạn lửa sém lông mày của Huyền Môn đã kết thúc một cách hoang đường như thế.
Lúc Yến Thu Bạch nhắc đến điều này, rõ ràng hắn cũng cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa phức tạp.

Ngoài chuyện này ra, hắn không hề đề cập đến hành vi quá đáng của ma.
Nhưng càng như thế, Thời Lưu càng cảm thấy áy náy.
Song, chuyện mở Thiên Môn vào buổi trưa đã bị ma truyền khắp thiên hạ, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được Tuyết Vãn, Thời Lưu cũng không có thời gian để gỡ bỏ nút thắt với Yến Thu Bạch, cho nên chỉ đành tiếp tục để lại “di vật”.
Sau chuyện đêm qua nàng đã hiểu rõ, e rằng không ai trong Tam giới này có thể làm những chuyện điên rồ hơn “Nghiệp Đế”.
Chi bằng nàng hoàn thành tốt kế hoạch cuối cùng.
Sau một đêm, cuối cùng Thời Lưu cũng bước ra khỏi chỗ ở tạm thời ở Tử Giang Các.
Lần này, nàng truyền kiếm tấn về Huyền Môn, sau đó đến Nghị Sự Đường của Thời gia.
Không ai biết nàng nói gì với hai bên.
Trước buổi trưa Thời Lưu bước ra khỏi Nghị Sự Đường của Thời gia, và trông thấy Yến Thu Bạch đang đợi trước cửa từ lâu.
“Sư huynh.” Thời Lưu vội bước đến, “Huynh vẫn luôn chờ ở ngoài à…?”
“Không sao.

Ta đã an trí xong cho các đệ tử Huyền Môn bị thương, ta cũng giải thích rõ với chưởng môn, không còn chuyện gì để làm nữa, chờ một lát nhân tiện thư giãn thôi mà.”
Thời Lưu áy náy nhìn hắn: “Xin lỗi sư huynh, mấy ngày nay muội đã gây ra cho huynh không ít phiền phức.”
Yến Thu Bạch cười khẽ một tiếng: “Ta quả thật không thích phiền phức, nhưng ta không xem chuyện của muội là phiền phức đâu.”
“......A.”
Thời Lưu vẫn cảm thấy áy náy, chợt nhớ tới gì đó, từ thắt lưng, nàng lấy ra một chiếc nhẫn Giới Tử, rồi đưa cho Yến Thu Bạch.
Yến Thu Bạch giật mình, trong chốc lát, ánh mắt hắn hơi ảm đạm, giơ tay nhận lấy.
Nhẫn Giới Tử nằm trong lòng bàn tay của hắn, cố chấp tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
Yến Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thì thầm: “Chỉ đưa cho ta thứ này thôi sao.”
Thời Lưu nhẹ nhàng siết ngón tay lại, vô thức né tránh ánh mắt của hắn: “Người mà sư huynh quen biết thuở còn bé…… có lẽ muội không có cách nào trả lại cho huynh được.”
Sự tĩnh lặng kéo dài.
Yến Thu Bạch chợt cười nhẹ: “Muội nghĩ gì thế, đêm qua trước khi chia tay, chẳng phải muội nói có thứ cần nhờ ta chuyển giao cho người khác sao?”
“À, suýt chút nữa là quên mất rồi.”
Thời Lưu giật mình hoàn hồn, vội lấy một khối ngọc giản từ trong lá cây bên cạnh quả lựu trên cổ tay, đưa cho hắn: “Trong khối ngọc giản này có mấy lá thư muội gửi cho người kia, nhờ sư huynh thay muội giao cho thánh nữ Tuyết Vãn của Thiên Cơ Các.”
“Tuyết Vãn?” Yến Thu Bạch ngạc nhiên, “Muội có quen cô ấy à?”
“Ừm, cô ấy là bạn của muội.” Thời Lưu dừng lại một chút, “Bởi vì thân phận và tính cách của cô ấy, có một số việc, muội cảm thấy để cô ấy làm thì thích hợp hơn.”
Yến Thu Bạch khẽ thở dài: “Ta cũng không thể biết sao?”
“Không phải là không thể.” Thời Lưu nhíu mày, “Vì nếu muội không ở đây, sư huynh không biết, sẽ tốt hơn cho huynh và cả Huyền Môn.”
“......!Không ở đây?” Yến Thu Bạch vô thức lặp lại.

Thời Lưu bừng tỉnh, nghiêm túc lắc đầu: “Sư huynh, muội tuyệt đối không theo huynh ấy lên Tiên giới.”
“Tại sao?”
Thời Lưu ngẩn ra, có lẽ nàng không nghĩ rằng Yến Thu Bạch sẽ hỏi như thế.

Do dự một chút, thiếu nữ buồn bã cụp mắt xuống: “Bởi vì muội sẽ hại chết huynh ấy.”
“Vậy hắn có biết không?”
Sắc mặt Thời Lưu tái nhợt, nàng khẽ cười khổ: “Tử Thần diệt ma, trên đời này có mấy ai không biết.”
“Nếu hắn biết nhưng vẫn lựa chọn như thế, có phải là vì,” Yến Thu Bạch khẽ thở dài, “Đối với một số người, muội có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.”
“......”
Thời Lưu ngơ ngác nhìn hắn, vừa khó hiểu vừa nghiêm nghị: “Chắc hẳn sư huynh đã đoán được, vạn năm trước Trung Thiên Đế vẫn lạc không giống như lời đồn của thiên hạ —— Đó là một âm mưu khổng lồ, hơn nữa trên lưng huynh ấy đang đeo huyết hải thâm thù vạn năm, sao muội có thể để mặc huynh ấy phạm sai lầm trầm trọng?”
“Ta không quen biết hắn nên không tiện đánh giá.”
Yến Thu Bạch dừng lại, sau đó nói tiếp: “Ta chỉ nghĩ rằng, nếu ta là hắn.”
Thời Lưu khẽ cau mày: “Sư huynh sẽ làm sao?”
Yến Thu Bạch giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu của Thời Lưu: “Hắn đã gồng gánh vạn năm, bị vây khốn ở nơi chí ác và chí ám, nếu có một ngày, một đóa hoa nho nhỏ mọc lên ở nơi chí ác chí ám ấy…”
“So với hận thù vạn năm, nó rất nhỏ bé, nhưng nó chính là đóa hoa duy nhất nở rộ trên vùng đất chết vạn năm ấy.”
“Nếu ta là hắn, cho dù chết vạn lần ta cũng sẽ bảo vệ nó đến cùng.”
Thời Lưu sững sờ lắng nghe, đôi mắt khẽ chớp một cách rất chậm chạp, không biết tại sao, trong đáy mắt chợt dâng lên một chút chan chát.
“Dẫu rằng đóa hoa nhỏ bé, nhưng đối với hắn, đó lại là một cõi Phật.” Yến Thu Bạch nhẹ nhàng thở ra, “Không ai bảo hắn lãng quên thù hận, nhưng không nên bởi vì thù hận vạn năm mà tước đoạt tư cách chạy về phía ánh dương của hắn, đối với hắn, như thế quá tàn nhẫn, cũng quá không công bằng, không phải sao?”
Thời Lưu muốn nói nhưng rồi lại dừng lại, sương mù lung lay nơi đáy mắt như sắp ngưng tụ lại thành hồ nước, mặt hồ trong suốt như ngọc, như sắp chao đảo đổ xuống, hóa thành cơn mưa tầm tã.
Cuối cùng vẫn không thể nhịn được.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của thiếu nữ, lướt qua chóp mũi, bờ môi, cuối cùng rơi xuống và thấm vào bùn đất.
Nàng nhắm hai mắt lại: “Sư huynh, muội ——”
Chưa nói hết câu.
Những đám mây đỏ tía trên bầu trời âm u rung chuyển, sau đó biến mất không dấu vết, mặt trời không xuất hiện mà chỉ có vô vàn kim quang như sơn hải đảo khuynh, ùn ùn kéo đến.
Một chiếc thang trời nguy nga thánh khiết hạ xuống từ nơi có kim quang rực rỡ nhất, kéo dài xuống đến đỉnh núi xanh ẩn thế của Thời gia.
Dẫu cho đứng cách xa vạn dặm, vẫn có thể trông thấy tiên cảnh thang trời.
Ngay tại Thời gia, trước Nghị Sự Đường, một cơn gió bất ngờ nổi lên trên mặt đất bằng phẳng.
Thiếu nữ trước mặt Yến Thu Bạch biến mất ngay tức thì.
Yến Thu Bạch khẽ nhíu mày, nghiêng người nhìn về phía đài tế trời của Thời gia, cách đình viện lầu gác, hình bóng của hắn nhoáng lên, trong nháy mắt đã đến đó.
Thang trời nhuộm màu vàng óng rơi xuống đài tế trời rộng rãi.
Ở dưới bậc thang, có hai bóng dáng chồng lấp khó có thể phân biệt.
“Phong Nghiệp!”
Lâu rồi Thời Lưu mới nhếch nhác luống cuống như thế này, cho dù là ai thì cũng rất khó chấp nhận được, một giây trước còn đang rơi nước mắt, một giây sau lại đột ngột bị kéo đến trước mặt đám đông, bốn phương tám hướng không biết có bao nhiêu tu giả đang dòm ngó thang trời.
Nhưng ma lại cứ như không nghe thấy, hắn từ tốn giơ tay lên, lòng bàn tay cọ vào đuôi mắt đỏ bừng vì xúc động của Thời Lưu.
Những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị bàn tay của hắn nghiền nát.
“......!Nàng khóc?”
Thời Lưu cắn môi, quay mặt đi, nghẹn ngào nói: “Không có.”
“Bắt nàng rời xa hắn, nàng lưu luyến không rời như vậy sao?” Ma khàn giọng hỏi, “Nếu như ta chết, nàng có đau lòng khóc như vậy không?”
“——?”
Khi nghe đến chữ chết, Thời Lưu tức đến mức muốn cắn chết hắn luôn cho rồi.
Nhưng nỗi khó chịu tột cùng lúc nãy cứ luôn tích tụ trong lồng ngực, khiến nàng hô hấp khó nhọc, nếu mở miệng có lẽ sẽ không nhịn được mà khóc lên.
Thế là Thời Lưu quay mặt đi, nín thở, bực bội muốn hất tay của hắn ra.
Nhưng không được.
Đuôi mắt của ma cũng hơi đỏ ửng lên, hắn nắm lấy bàn tay đang siết chặt của nàng, mở các ngón tay của nàng ra.
Hắn ấn chặt những ngón tay nhỏ nhắn của nàng vào trái tim của hắn.
‘Thình, thịch.’
Thời Lưu giật mình quay mặt lại.
Nàng nhìn lồng ngực của người kia, nơi đầu ngón tay của mình chạm vào.
—— Đây là lần đầu tiên, nàng nghe thấy nhịp tim đập rộn ràng bên trong.
Ma cúi đầu xuống, tựa trán vào trán nàng, nhưng lúc này đây, dung nhan tuấn tú bị cảm xúc cuộn trào mãnh liệt khiến hắn vừa đau khổ vừa dữ tợn: “Nàng muốn đi cùng hắn sao? Được, có thế, vậy nàng lấy lại trái tim mà nàng trả cho ta đi.”

“Ta không muốn……” Ánh mắt của Thời Lưu kinh hãi, nàng vô thức nhớ tới lời mà Nam Thiền từng nói, nàng sẽ giết hắn bằng cách đâm dao vào đây ——
Thiếu nữ hoảng sợ, nước mắt làm mờ đi tầm mắt của nàng.
Nàng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, dốc sức liều mạng dẫu cho có bẻ gãy ngón tay cũng phải rút tay ra khỏi lồng ngực hắn.

Nhưng nếu thần ma đế cấp thật sự hạ quyết tâm, làm sao nàng có thể phản kháng lại được.
Linh lực bám chặt vào đầu ngón tay nàng hệt như lưỡi dao lạnh lẽo ——
Ma bắt lấy ngón tay nàng, từng tấc từng tấc cắm vào lồng ngực của hắn, linh lực trên đầu ngón tay của nàng xé máu thịt của hắn ra, từng chút từng chút chạm vào trái tim.
Hoa máu nở rộ trên xiêm y trắng như tuyết.
Cả người Thời Lưu run lên bần bật: “Đừng…… Xin huynh thả ra —— Phong, Phong Nghiệp……!!”
Tiếng khóc nức nở như tê tâm liệt phế.
Ma chợt tỉnh táo lại trong tiếng khóc của nàng, hắn dừng lại.
Linh lực biến mất, Thời Lưu giật mạnh ra, hoảng hốt loạng choạng lùi lại, lùi vài bước thì ngã ngồi xuống đất.
Sắc mặt Thời Lưu trắng bệch, cúi đầu xuống.

Giữa các ngón tay đều dính máu đỏ dập dờn ánh vàng nhạt của hắn, khiến mắt nàng đau nhức, trái tim cũng đau, toàn thân đau đến mức mệt nhoài.
Một lát sau.
Thiếu nữ đang ngồi trên mặt đất đứng dậy, chạy về phía xa mà không hề ngoảnh lại.
Ma cứng đờ đứng dưới thang trời trắng vàng.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, hàng mi cụp xuống dường như đã ướt đẫm.
Không biết đã qua bao lâu, trong thế giới ồn ào, hắn nghe được âm thanh đến từ bốn phương tám hướng, tiếng huyên náo khiến cõi lòng hắn chậm rãi sinh ra chút ít tuyệt vọng và sát ý lạnh lẽo như băng tuyết.
Trên vầng trán trắng lạnh như ngọc, màu đỏ máu trên hoa văn thần ma dần dần đậm hơn, mơ hồ hiện lên hào quang màu máu.
Dưới ống tay áo trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ, bàn tay giơ lên của ma cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống.
—— Thôi vậy.
Chung quy nàng vẫn còn trên cõi đời này.
Nàng quyến luyến thế tục, phàm trần, bằng hữu, gia quyến, còn có cả những người vô tội đáng thương.

Nhưng chỉ có duy nhất mình hắn là nàng không yêu thích hay quyến luyến cho lắm.
Nàng chỉ nên sống ở những nơi vui vẻ náo nhiệt, không nên giống như hắn, tĩnh mịch, vô thanh vô tức.
“......”
Trong thế giới tối tăm của ma, năm giác quan còn lại cũng dần bị bong tróc.
Hắn quay sang một bên, nhắm mắt bước lên bậc thang trời thứ nhất.
Sau đó là bậc thứ hai ——
“Vù vù.”
Có thứ gì đó va vào lồng ngực của hắn.
Năm giác quan đang tiêu tan chợt khựng lại, hàng mi của ma đột ngột run rẩy.
Trong bóng tối thuần khiết cứ như thế đã tồn tại vạn năm ——
Thiếu nữ nắm lấy tay của hắn, chậm rãi giơ lên, sau đó áp tay của hắn lên trán của nàng.
Nơi đó là một mảnh nhỏ thần hồn trống rỗng.
Khế ước thần hồn đã không còn nữa.
Thiếu nữ kiềm chế sự run rẩy, giọng nói rất nhỏ nhẹ.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.”
“Cho dù con đường phía trước là đêm tối vĩnh hằng không một tia sáng, ta cũng nguyện ý đi cùng chàng đến tận cùng của bóng tối.”
— — —
【Quyển 4 · Vỹ ký】
Tình yêu là điểm yếu lớn nhất của con người, đồng thời cũng là rào cản cuối cùng của trái tim.
Yêu có thể khiến chúng ta sợ hãi mọi thứ.
Cũng thể có khiến chúng ta không sợ gì cả.
《Quyển 4: Tử Thần Động Thế》, kết thúc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi