CẦU MA - KHÚC TIỂU KHÚC


Bên ngoài tòa nhà.
Bầu trời đêm của U Minh vẫn là một màu đỏ máu.
Thông Thiên Các cao chọc trời một thời giờ đây đang lung lay sắp sụp đổ, ảnh hưởng đến một nửa thành trì, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Lúc này trong thành đang rất hỗn loạn.

Các tu giả phát hiện ra cấm chế chi lực tự hủy kinh khủng của Thông Thiên Các trước tiên đã sớm ngự vật bỏ chạy, chợ đêm trong thành trở thành một mớ hỗn độn.

Những người phàm không thể tu hành và tu giả tu vi thấp thì càng thảm, muốn trốn cũng không thể trốn, muốn tránh lại chẳng tránh được, khắp nơi trong thành vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết của người bị thương và những đứa trẻ nhỏ.
Dưới vòm trời huyết sắc, biển mây cuồn cuộn, một bóng dáng mặc trường bào xanh lơ đứng giữa không trung trước Thông Thiên Các, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Năm ngón tay hắn nắm vào hư không, xa xa hướng về đỉnh của Thông Thiên Các.
Dưới bàn tay mảnh khảnh, như có một cỗ linh lực vô hình khủng bố trào ra, từ trên chụp xuống, ôm trọn lấy Thông Thiên Các lung lay sắp đổ, dường như muốn dùng sức của một mình mình, cưỡng ép kéo lấy Thông Thiên Các đang nghiêng ngả.
Một đạo kiếm ảnh bắn lên từ bên dưới.
Thời Ly dừng lại, khóe mắt phiếm hồng: “Thu Bạch sư huynh, huynh không thể mãi tiêu hao linh lực như vậy được, nếu cứ tiếp tục, huynh sẽ chết đấy!”
“Là ta dẫn mọi người vào các, thế nên ta phải chịu trách nhiệm.”
Ngay cả lúc này, giọng nói của người nọ vẫn điềm đạm bình tĩnh, khiến người khác an tâm.
Nhưng Thời Ly vẫn thấy rất rõ, có chút máu tươi tràn ra từ cánh môi mỏng của hắn, máu đỏ chói càng tương phản với gương mặt tái nhợt.
Hắn tỏ vẻ không nhận ra, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Muội cùng các sư đệ xuống dưới cứu người đi, ở đây có ta là đủ rồi.”
Giọng của Thời Ly khàn khàn: “Ta không… Trong thành có nhiều người như vậy, căn bản không thể cứu hết, ta muốn ở đây với huynh.”
— — Như thế, chờ đến khi hắn không còn sức lực rơi xuống, ít nhất nàng có thể đỡ được hắn.
Yến Thu Bạch từ trên cao nhìn xuống.
Nhìn thấy suy nghĩ của Thời Ly, hắn bất đắc dĩ mỉm cười, bên khóe môi, máu tuôn ra ngày càng nhiều hơn, ánh mắt hắn dường như ảm đạm đi một chút, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng mang theo ý cười.
“Nếu như thế, cũng lắm chỉ giữ được một thi thể nguyên vẹn mà thôi.

Trong khoảng thời gian ấy, sao sư muội không cứu thêm vài người còn sống?”
“!”
Tầm nhìn của Thời Ly bị mờ đi bởi nước mắt.
Nàng gần như muốn xông lên đánh ngất Yến Thu Bạch rồi mang đi, nhưng nàng không thể làm được, dù có thể, nàng biết rõ sau khi tỉnh lại người này vẫn sẽ tiếp tục chọn tử lộ để cứu người chuộc tội.
Thời Ly bi thương đến gần như tuyệt vọng: “Sư huynh!”
“Nếu ta không may chết đi, mong sư muội đưa ta về sư môn.

Ngoài ra…”
Yến Thu Bạch ho nhẹ một tiếng, máu nhuộm đỏ áo choàng màu xanh, ánh mắt ảm đạm của hắn rơi xuống nhẫn Giới Tử đang lập lòe ánh sáng trên ngón tay.
Trong đôi đồng tử màu nâu ấy chứa tiếc nuối vô tận.
Một lát sau, nhẫn Giới Tử rời khỏi ngón tay của hắn, bay đến chỗ của Thời Ly.
Trường bào của người nọ bay phần phật, vạt áo nhuốm máu, nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Làm phiền sư muội, trả đồ vật ở bên trong cho Thời La.

Lời hứa mười năm trước, là lỗi của ta, nếu có kiếp sau — ”
“Thu Bạch! Thu lực!”
Một tiếng quát như sấm vang, đột ngột vang vọng khắp trời cao.
Cùng với tiếng quát đó, một tấm lưới ánh sáng màu vàng óng hạ xuống từ trên cao, từ nhỏ biến lớn, lan ra vô tận, như muốn che trời lấp đất.
“Là Càn Khôn Trận! Là cha ta tới!” Hai mắt của Thời Ly đẫm lệ, trong tuyệt vọng xuất hiện kinh ngạc và vui mừng, “Sư huynh, huynh mau — ”
Lời còn chưa dứt.
Máu đỏ tươi phun ra trước trường bào xanh lơ, hai mắt của người nọ khép lại, rơi thẳng xuống đất.
Thời Ly sợ hãi, định bay lên đón lấy.
Sớm hơn nàng một bước, cùng xuất hiện với Thời Đỉnh Thiên, là một vị Thái thượng trưởng lão của Huyền Môn, phất trần phất tới như lãng phong, cuốn lấy Yến Thu Bạch đang rơi xuống từ trên cao, đưa hắn vào một đám mây.
Trước khi ý thức lâm vào bóng tối, Yến Thu Bạch vẫn nở nụ cười trên môi.
— —
Càn Khôn Trận xuất hiện, có thể bảo vệ Thông Thiên Các khỏi bị sụp đổ, mọi người trong thành sẽ không chết.
Thật tốt.
Di ngôn nói một nửa, chưa nói hết.
…Cũng thật tốt.

Càn Khôn Trận mang theo kim mang che trời lấp đất, bao phủ lấy cả bầu trời của tòa thành, rung chuyển và hỗn loạn cuối cùng cũng lắng xuống.
Thấy Yến Thu Bạch đang hôn mê được Thái thượng trưởng lão đưa đi chữa trị với sắc mặt nghiêm trọng, Thời Ly cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần.
Cảm giác mệt mỏi vọt tới, thân thể nàng lắc lư, cố gắng chống đỡ.
“Phụ thân.” Thời Ly hành lễ với Thời Đỉnh Thiên khi ông đáp xuống từ trên mây.
Thời Đỉnh Thiên dùng thần thức dò xét toàn thân nàng: “Con không bị thương chứ?”
“Vết thương nhỏ, không đáng ngại.”

“Vậy thì tốt rồi.”
“…”
Thời Ly lưỡng lự một lát, cuối cùng trầm giọng nói: “Xin lỗi, phụ thân, Tam trưởng lão đã chết rồi.”
Nàng dừng lại, thuật lại với ngữ điệu đắng chát: “Tối nay ở Thông Thiên Các, bọn con phát hiện Tam trưởng lão bị Mị Ma mê hoặc, mất đi lý trí tấn công bọn con.

Con và Phương Quỳnh sư huynh bất đắc dĩ nên chỉ có thể…”
“Ta biết.” Thời Đỉnh Thiên thở dài một hơi, sau đó ân cần vỗ vai Thời Ly, “A Ly, con đừng tự trách.

Hồn đăng của Tam trưởng lão đã tắt từ lâu, cho dù các con không ra tay, ông ấy cũng chỉ là một cái xác không hồn.”
Thần sắc của Thời Ly thả lỏng, chợt nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về hướng Thông Thiên Các: “Phương Quỳnh sư huynh và một vị sư muội chi thứ vẫn còn ở trên lầu chiến đấu với Mị Ma, con đi tìm bọn họ — ”
“Khoan đã.”
Thời Ly bị Thời Đỉnh Thiên ngăn cản.
Nàng khó hiểu ngoái đầu lại.
“A Ly,” Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên nặng trĩu, “Con có biết, phía Đông Nam của U Minh, lão châu chủ và tân châu chủ của Tùng Châu, cùng với một đám ma tu dưới trướng, tất cả đã chết hết?”
Thời Ly sững sờ, lắc đầu: “Con và Thu Bạch sư huynh chỉ lo tìm tung tích của Thiên Đàn Mộc, chỉ trừ yêu tà khi đi ngang qua, bọn con chưa từng đến Đông Nam.”
“Ta biết không phải các con giết, các con không có bản lĩnh lớn như vậy.”
Thời Ly vẫn còn nghi hoặc: “Châu chủ của Tùng Châu có phải rất lợi hại không?”
“Tân nhiệm châu chủ có thể được xếp vào mười cường giả đứng đầu U Minh, còn vị lão châu chủ đứng sau lưng hắn, đã bế quan mấy ngàn năm kia,” Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên trở nên nghiêm túc, “Nếu quan sát ta không sai, lão ta rất có thể là một trong Thập Điện Diêm La từng tham gia U Minh Tam giới chi chiến năm đó.”
“— —!”
Thời Ly kinh hãi, một lúc lâu không thể nói nên lời.
Ngũ Phương Quỷ Đế, Thập Điện Diêm La, đối với những tu giả trẻ tuổi như bọn họ, đó là những nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là những đại cường giả rất đáng sợ.
Một vị đại ma đầu có thể sống suốt vạn năm như thế, ấy thế mà lại chết đi một cách im hơi lặng tiếng?
Thời Ly hãi hùng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Vậy phụ thân có biết ai là hung thủ không?”
“Con nghĩ là ai?”
“...”
Thời Ly không đáp lại, mà chỉ cúi đầu nhìn cổ tay phải của mình.
Trên đó có một chiếc vòng tay bảo thạch màu tím nhạt, là trưởng môn của đệ nhất tiên môn thời ấy đến Thời gia, tự tay tặng cho nàng.
Khi ấy Thời Ly vẫn còn rất nhỏ nên không ý nghĩa của câu “Dùng Tử Thần tặng Tử Thần” của lão đạo sĩ.
Bây giờ, mười sáu mười bảy tuổi, nàng đã nghe ngàn vạn lần về lLời tiên đoán về Tử Thần” do trước khi Thiên Cơ Các phong sơn bế các để lại năm đó.

Mấy ngày trước, quẻ bói “Ma đầu xuất thế lật đổ Tam giới” truyền khắp thiên hạ, lần này Thời Ly đơn độc xuống U Minh, cũng vì lẽ đó.
Nàng biết trên vai nàng gánh vác trách nhiệm, tất cả tiên môn tu giả, thậm chí là người phàm trần ở cõi tục, tất cả đều đặt kỳ vọng lên người nàng.
Đây là trách nhiệm của nàng.
Nhưng nếu đối diện với nàng là ma đầu đáng sợ đến mức có thể tiêu diệt một lão ma sống tận vạn năm một cách dễ dàng, thậm chí còn diệt sạch ma tu của một châu…
“Đừng lo lắng.”
Dường như nhìn thấu nỗi bất an của Thời Ly, Thời Đỉnh Thiên nở một nụ cười ôn hòa hiền hậu, vuốt ve đầu của con gái: “Có cha ở đây, sẽ không để hắn làm tổn thương đến con.”
Thời Ly lo lắng ngẩng đầu lên: “Nhưng mà có lẽ ma đầu kia rất lợi hại.”
“Ngũ Phương Quỷ Đế, Thập Điện Diêm La, dễ đối phó như vậy sao?” Thời Đỉnh Thiên mỉm cười vỗ đầu nàng, “Trong trận đại chiến đêm qua, hung thủ cũng bị thương rất nặng, có Càn Khôn Trận ở đây, cho dù ma đầu có bản lĩnh thông thiên, thì cũng đừng mơ đến chuyện dễ dàng trốn thoát.”
Thời Ly suy tư trong giây lát, sau đó kinh ngạc hỏi: “Ý của phụ thân là ma đầu kia đang ở trong tòa thành này?”
“...”
Vẻ mặt của Thời Đỉnh Thiên hơi phức tạp, nụ cười cũng biến mất.
Ngừng chốc lát, ông thở dài nói: “Tối hôm qua, dù ma đầu đã giết lão ma và đồ sát hết ma tu dưới trướng của lão, nhưng người phàm không bị liên lụy giết chết, thế nên có người nhớ rõ tướng mạo của hắn.”
“?” Trong lòng Thời Ly chợt nảy sinh bất an.
Thời Đỉnh Thiên: “Là sư huynh của con, Phương Quỳnh.”
“— Cái gì?” Sắc mặt của Thời Ly lập tức tái nhợt, “Không thể nào! Chắc chắn bọn họ nhìn lầm!”
“A Ly, con bình tĩnh một chút.

Phương Quỳnh hiện tại, chưa chắc là sư huynh của con.”
“?”
Ánh mắt Thời Ly nhìn về hướng của Thông Thiên Các vừa khiếp sợ vừa phức tạp, sau đó chợt hiểu ra: “Thảo nào, hôm nay sư huynh…”
“Chẳng phải con nói có một vị tiểu cô nương thuộc chi thứ đi cùng hắn, tên Thời La có phải không?” Thời Đỉnh Thiên lẳng lặng nhìn, “Ta phát hiện thần hồn của nó khác thường, không phải nguyên hồn, nên mới nghi ngờ.”
“Nàng ấy cũng là —?”
Thời Ly nhớ tới gì đó, nàng cúi đầu, bàn tay đang nắm chặt buông lỏng ra, bên trong là một chiếc nhẫn Giới Tử đang hơi lấp lánh.
Tâm tư của thiếu nữ nhất thời mờ mịt.
Thời Đỉnh Thiên: “Mặc dù trong thân thể Thời La có chủ nhân mới, nhưng thần hồn chiếm lấy thân thể ấy rất yếu ớt, không phải người thi thuật.”
Thời Ly ổn định lại tâm trạng: “Bọn họ đang mưu tính điều gì chăng?”
“Châu chủ của Tùng Châu chết vào đêm qua; không lâu trước đây Giảo Trệ xuất thế, giết hai vị châu chủ phía Tây Nam; sớm hơn cả thế, trước khi quẻ tượng ma đầu họa thế xuất hiện, châu chủ của Phong Châu cũng đã chết bất đắc kỳ tử.”
Thời Đỉnh Thiên từ tốn nắm lấy kiếm: “Nếu như ta không đoán sai, hắn và Giảo Trệ có ý đồ giống nhau, tạm thời không rõ mục đích của chúng.


Lần này hắn vào Thông Thiên Các, rất có thể là vì muốn giúp Giảo Trệ giải quyết Lưu Ảnh Thạch trên người Tam trưởng lão.”
Thời Lưu không đi theo đội lịch luyện nên không rõ lắm về chuyện của Giảo Trệ và Lưu Ảnh Thạch.
Thời Đỉnh Thiên không giải thích: “Dưới Càn Khôn Trận, bày bố thiên la địa võng, hôm nay hắn đừng hòng rời đi.”

Lúc Yến Thu Bạch rơi xuống như phi điểu gãy cánh, cạnh cửa sổ lầu sáu của Thông Thiên Các, thiếu nữ ló đầu ra ngoài khẽ kêu lên một tiếng.
“Phong Nghiệp ngươi mau cứu —”
Chữ “hắn” chưa kịp thốt ra, Yến Thu Bạch đã được một phất trần trắng như tuyết cuốn lấy.
Không cần cứu nữa.
Thời Lưu thở phào nhẹ nhõm, từ cửa sổ quay lại, bỗng bắt gặp thanh niên khoác áo choàng đã rủ mắt hờ hững giễu cợt nhìn nàng.
“Vừa rồi ta muốn giết ngươi, hiện tại ngươi lại xin ta cứu người?”
“......”
Thời Lưu mím môi, nhỏ giọng phản bác: “Ta cảm thấy ngươi không muốn giết ta.”
Phong Nghiệp chẳng muốn mở miệng.
Ma hỏa cuồn cuộn trong đáy mắt hắn lúc nãy đã biến mất, giờ đây chỉ có vẻ lười nhác, tựa như một vị thiếu gia giàu có nhàn hạ chốn phàm trần.
Ngoài cửa sổ, lưới kim quang hư hư ảo ảo chập chờn trên không trung, cảm nhận được cả tòa lầu gác từ từ khôi phục lại sự yên tĩnh, mí mắt của Phong Nghiệp cuối cùng cũng nhấc lên.
“Dù ta không muốn giết ngươi, nhưng có người khác muốn.”
“?”
Thời Lưu hơi ló đầu ra, trông thấy lưới vàng mờ ảo trên bầu trời.
Nàng hơi ngẩn ra: “Thời gia, Càn Khôn Trận?”
Càn Khôn Trận, như đúng tên gọi, bất cứ ai bước vào trận đồng nghĩa với việc rơi vào một phương trời đất do chủ của trận pháp nắm giữ.
Không phải tạo hóa chi lực, không thể thoát ra.
Thời Lưu thầm nghĩ trong chốc lát, sau đó biến sắc, hoang mang quay lại: “Có phải bọn họ đến để bắt ngươi hay không?”
“Càn Khôn Trận?”
Phong Nghiệp ngẩng đầu, nhìn lưới trận màu vàng: “Mượn tạo hóa, giả thiên địa, không thể so với tạo hóa thật sự, nhưng cũng là một ý tưởng thiên tài.”
Đây là lần đầu tiên Thời Lưu nghe Phong Nghiệp khen ngợi một người hoặc một vật nào đó, nhưng lần này nàng không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
“Ngay cả ngươi cũng khó phá trận thoát ra ư?” Giọng của nữ hài không lưu loát.
Phong Nghiệp khẽ cụp mắt, ống sáo ngọc gõ vào lòng bàn tay.
“Nếu là bình thường, không khó.”
Hắn không nói tiếp nữa.
Thời Lưu cắn môi, khó chịu nhìn áo choàng đen tuyền đang phủ trên vai hắn.
Nàng biết hắn bị thương rất nặng.

Rõ ràng đã bị thương, thế mà lúc nãy còn có tâm tư hù dọa nàng.
Lá cây điểm xuyết trên ống sáo khẽ lóe lên một hư ảnh, Giảo Trệ nhảy ra, rơi xuống mặt đất.
Vẫn là bộ dạng phiên bản thu nhỏ, nhưng thanh âm lại khiến màng nhĩ người nghe chấn động, nương theo tiếng gào nó dùng thần thức truyền âm với Phong Nghiệp — —
“Chủ nhân, Lưu Ảnh Thạch đã nát, ta đến đây!” Hung thú tức giận giương oai.
“Thời gia ở ngoài sáng, Huyền Môn ở trong tối, còn có cả Càn Khôn Trận, ngươi không được.” Phong Nghiệp thuận miệng nói, nhấc đuôi sáo lên, một lần nữa thu Giảo Trệ vào lá cây.
Không để nó nói tiếp nữa.
Phong Nghiệp nghiêng người, liền bắt gặp đôi mắt ẩm ướt đầy sương của nữ hài bên cạnh.
“?”
Sống chết trước mắt cũng không thể khiến tâm tình hắn dao động, giờ phút này đối diện với Thời Lưu trong giây lát, Phong Nghiệp lại đen mặt: “Không phải ngươi muốn khóc đấy chứ?”
Thời Lưu cắn môi, kìm nén tiếng nức nở.
Phong Nghiệp nhíu mày, nhìn nàng một lát, không kìm lòng được, giơ tay lên, nhéo lấy chiếc cằm tròn trịa mềm mại của nữ hài.
Hàm răng bị ép tách khỏi cánh môi, phần bị cắn đến trắng bệch cũng được thả lỏng ra.
“Thần hồn khống thể, tổn thương nàng ta nhưng người đau là ngươi, ngươi ngốc à?” Trước khi Phong Nghiệp thu tay lại, hắn ác ý dùng ngón tay gõ lên trán nàng, “Khóc sớm như vậy làm gì, ta sẽ không để ngươi chết ở đây.”
Thời Lưu bị đau nên hơi né tránh, nàng không so đo hỏi: “Ngươi, ngươi có thể ra ngoài không?”
“Là ngươi có thể.”
Người nọ thản nhiên khoanh tay lại.
Thời Lưu lưỡng lự: “Chỉ có trận pháp ảo giác mới không có tác dụng, không thể mê hoặc ta, còn đối với loại này, ta không làm được.”
Phong Nghiệp tức giận cười lạnh một tiếng, nghiêng mặt: “Ta nói, ta có thể đưa ngươi ra ngoài.”
“?”
Đốt ngón tay của người nọ hơi nâng lên, mặt dây chuyền giấu dưới xương quai xanh của Thời Lưu nhảy ra khỏi cổ áo, bay tới trước mặt Thời Lưu.
Thời Lưu khẽ giật mình, như ý thức được điều gì đó nên vội vàng chộp lấy nó: “Nó có thể giúp thần hồn rời khỏi Càn Khôn Trận à?”
“Có thể.”
“Vậy ngươi cũng —”

Kinh hỉ trong mắt Thời Lưu còn chưa kịp sáng lên, đã bị một chậu nước lạnh của người nọ dập tắt.
“Ta không thể.”
Thời Lưu ngẩn ra, ánh mắt dần ảm đạm: “Tại sao?”
Phong Nghiệp thật sự không muốn giải thích, nhưng đối diện với bộ dạng thất hồn lạc phách, trong mắt nhưng có sương mù ngưng tụ kia của nàng — —
Hóa ra vừa rồi nàng không phải khóc cho bản thân nàng, mà là khóc vì hắn sắp chết.
Phong Nghiệp bỗng sững sờ, nhưng sau khi định thần lại, hắn chỉ thấy buồn cười.
Không, đâu phải chỉ có buồn cười, hắn thật sự muốn bật cười thành tiếng.
Trên đời này sao lại có kẻ ngu xuẩn như vậy? Là Thiên Đạo cho rằng chỉ có kẻ ngốc như thế mới xứng với Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm trong vắt thông thấu sao? Sau đó lại sắp xếp cho kẻ ngốc này gặp phải ác ma xấu xa, lòng dạ hiểm độc như hắn?
Đợi đến lúc nàng biết hắn giúp nàng cũng chỉ vì muốn ăn nàng, nàng sẽ có phản ứng gì đây?
Phong Nghiệp không hiểu sao lại cảm nhận được một cơn gió rỗng tuếch thổi qua lồng ngực, lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt.

Hắn biết nguyên do của sự trống rỗng này, vì thế ý cười lạnh lùng ngưng kết nơi đáy mắt.
“Ta đã từng nói rồi, khởi động ngọc bội cần tốn thời gian ba lần hô hấp, không thể bị cắt ngang.”
“Vậy bây giờ ngươi —”
“Thuật pháp chứa trong ngọc bội mạnh hơn cả tạo hóa chi lực, lúc khởi động, trong tích tắc sẽ bị Thời Đỉnh Thiên phát hiện.

Trừ ta ra, không ai có thể ngăn cản ông ta trong ba lần hô hấp.”
“.......”
Giọng điệu của Phong Nghiệp lành lạnh.
Lời vừa dứt, vách tường trước mặt hai người đã hóa thành tro bụi, bóng dáng của hai người chậm rãi lộ ra dưới vòm trời huyết sắc.
Kim trận thiên la địa võng ở ngay trên đỉnh đầu.
Được dẫn dắt bởi Thời Đỉnh Thiên, tu giả của Thời gia lơ lững giữa không trung, cảnh giác giám sát bọn họ từ khoảng cách hơn mười trượng.
Dưới lực lượng đáng sợ đủ để nghiền nát lầu gác, Phong Nghiệp giơ tay lên, cổ tay áo bị gió đêm thổi bay phần phật, hắn lập một kết giới bảo vệ trong phạm vi một tấc vuông.
Thời Lưu cúi đầu, nắm chặt ngọc bội, lòng bàn tay bị góc cạnh miết đau.
Nàng biết.
Là do nàng quá yếu ớt.
Cho nên không thể bảo vệ cho bản thân, cũng như không thể cứu được người mà nàng muốn cứu.
“Các hạ là người phương nào, lại dám thi triển bí thuật, cưỡng ép chiếm đoạt khống chế thân thể của đệ tử Thời gia ta?”
Giọng của Thời Đỉnh Thiên vang vọng khắp vòm trời.
Lời này là dành cho Phong Nghiệp và Thời Lưu.
Cũng là dành cho các trưởng lão Huyền Môn đang nấp trong bóng tối và những tu giả U Minh đang đứng dưới đất.
“Nói nhảm nhiều quá.” Thanh niên lười biếng đáp lại, tựa như sáng sớm bị người ta quấy rầy giấc ngủ ngon, đáy mắt chứa hàn ý lạnh băng, “Muốn đánh, đến đây.”
Cây sáo nghiêng xuống từ dưới ống tay áo, đè nén tiếng sáo trong veo.
Thời Đỉnh Thiên nhìn chằm chằm vào ống sao thúy ngọc, đồng tử đột nhiên co lại: “Châu chủ Tùy Châu bị Giảo Trệ giết chết, sáo ngọc của nó nằm trong tay ngươi — Quả nhiên là ngươi sai khiến Giảo Trệ!”
“...”
Lời vừa dứt, khắp chốn xôn xao.
Bởi vì khiếp sợ, một số tu giả đang ẩn nấp suýt chút nữa bại lộ bản thân.
Nhưng Phong Nghiệp chẳng hề quan tâm.
Hắn vốn xem bọn họ như chó ruồi giun dế, ngay cả Thời Đỉnh Thiên cũng thế, nếu không phải hôm qua bị thương nặng trong lúc giết phản đồ, hắn cũng sẽ không để ai vào mắt.
Ống sáo ngọc bích trong tay hắn khó chịu kêu lên, tựa như đang áp chế một loại cảm xúc nóng nảy nào đó, vài sợi tơ màu máu chấn động chảy dọc thân sáo.
Những người có tu vi cao thâm hầu như đều có thể nghe thấy tiếng sáo đang dũng động — Tựa như giang hà chấn đãng, uyên hải thao thiên.
“...Suỵt.”
Phong Nghiệp giơ tay lên, gõ nhẹ vào thân sáo như đang trấn an.
“Cáu lên làm gì? Một đám xuẩn vật nói lời ngu si mà thôi.

Xuẩn vật nói ngươi là của người khác, thế thì ngươi là của người khác à?”
“!”
Tiếng sáo giục giã.
Phong Nghiệp chậm rãi đảo mắt, ánh mắt quét qua Thời Đỉnh Thiên, sau đó rơi xuống nhẫn Giới Tử trên ngón tay ông ấy.
Một lát sau.
Phong Nghiệp đột nhiên mỉm cười, mặt mày tràn ngập vẻ uy nghiêm đáng sợ lạnh lùng: “Hóa ra ngươi cũng có một thanh… Kiếm?”
“!”
Sắc mặt Thời Đỉnh Thiên đột thay đổi.
Lần này ông không hề do dự, nhẫn Giới Tử chấn động, một thanh trường kiếm ngọc bích bay ra, ông giơ tay nắm lấy.
Nhìn từ xa, dường như nó và sáo ngọc bích của Phong Nghiệp đều được làm từ một loại chất liệu.
“Quả nhiên là họa thế ma đầu,” Thời Đỉnh Thiên trầm giọng, “Ngươi vì chuôi Thần Mạch Kiếm này nên mới ra tay với đệ tử Thời gia có phải không?”
“Thần Mạch Kiếm?”
Phong Nghiệp thấp giọng nhắc lại, sau đó đột nhiên bật cười: “Hôm nay ta không đoạt nó, sau này, sau này…”
Giọng của hắn chợt trở nên hung tàn, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ tàn độc: “Sau này ta sẽ giết sạch cả nhà Thời gia.”
“...!”
Thời Đỉnh Thiên nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, trường kiếm giống như một con cự long tràn đầy sức sống, ông nhìn Phong Nghiệp với ánh mắt lạnh tanh, tràn đầy sát ý.
“Chỉ sợ ngươi không thể sống đến ngày đó.”
“......”
Đứng sau lưng Phong Nghiệp, lông mi của Thời Lưu khẽ run.
Nàng bước đi rất chậm, một bước, hai bước, cuối cùng bước đến bên cạnh Phong Nghiệp:
“...Ngươi sẽ chết sao?”
Giọng của thiếu nữ nhỏ nhẹ đến nỗi có thể dễ dàng bị ngọn gió thổi tan.
Khóe mắt của Phong Nghiệp giật giật, như đang cười, ma diễm ẩn trong đáy mắt cuồn cuộn, khiến lòng người sợ hãi: “Ta đã chết rất nhiều lần rồi.”

Thời Lưu nhẹ nhàng gật đầu: “Chết, có lẽ là một chuyện rất đáng sợ?”
“Phải.”
“Tựa như, bị nhốt trong lồng giam vĩnh viễn chỉ có bóng tối?”
“?”
Tầm mắt của Phong Nghiệp hạ xuống: “Có lẽ không cần ta phải nhắc nhở, loại tiểu thổ cẩu như ngươi ngay cả dư âm một kiếm của Thời Đỉnh Thiên cũng không đỡ nổi?”
Thời Lưu ngửa mặt lên, nhe răng nanh với hắn, “Ngươi mới là tiểu thổ cẩu.” Nàng giả vờ cười hung dữ, nhưng trong mắt thiếu nữ lại trống rỗng và buồn bã.
Vì không cười nổi nữa nên nàng cúi đầu xuống: “Ta sợ lồng giam nhất.”
“Ta biết.”
“Ta không muốn bị giam giữ.”
“...”
Phong Nghiệp không đáp lại nữa.
Thời Lưu không thể tu luyện, nhưng tất thảy giấu vết của thuật pháp trên cõi đời này đều không thể thoát khỏi mắt nàng.
Cho nên nàng biết rõ, trong lúc này hai người đang trò chuyện, hắn đã giúp nàng chặn lại vô số khí cơ chí mạng — Hắn chưa chắc muốn cứu nàng, nhưng kiêu ngạo đối với Tam giới của hắn không thể dung thứ cũng như quyết không cho phép tiểu thổ cẩu do hắn dắt theo bị giết chết.
Nàng cúi đầu nhìn vạt áo của hắn.
Trên áo bào trắng như tuyết thấm ra chút máu tươi, giống như mai đỏ điểm xuyết trên nền tuyết, giống như tinh tú đỏ tươi rải khắp bầu trời, trong đêm tối khiến mắt Thời Lưu đau nhức.
Thời Lưu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng phải dũng cảm một chút mới được.
Nắm chặt ngọc bội, Thời Lưu cầm nó, nhìn Phong Nghiệp.
“Đặt ở đâu đây?” Nữ hài căng thẳng đến mức giọng nói lắp bắp.
“Mi tâm.”
“Chỉ cần đặt lên thôi sao?”
“Ừ.”
Ngọc bội mát lạnh như băng được nâng lên, hướng về hướng mi tâm của nữ hài.
Cách đó không xa, Thời Đỉnh Thiên chú ý tới điều gì đó, nắm chặt đuôi kiếm, đuôi mắt nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người.
Khoảng một lần hô hấp.
Ngọc bội lạnh băng đột ngột chuyển hướng, tay của thiếu nữ đè lên mi tâm của Phong Nghiệp.
“Oanh —”
Thuật pháp chi lực vô hình bỗng chốc bộc phát, khí tức cuồn cuộn.
Sau khi Phong Nghiệp bị trì trệ, sắc mặt hắn lạnh băng nhìn nàng: “Ngươi điên rồi sao?”
“......”
Nếu nàng không cản được Thời Đỉnh Thiên trong ba lần hô hấp, hắn và nàng đều sẽ chết.
Đáng tiếc Phong Nghiệp không nghe được câu trả lời của Thời Lưu.

Một khi thuật phát được khởi động thì không thể vãn hồi.
Tạo hóa chi lực che lấp thiên địa, tai hắn không thể nghe được bất cứ âm thanh nào.
Lần hô hấp thứ nhất.
Cánh môi của nữ hài khẽ động, tựa như đang nói gì đó với hắn.
[Ta không muốn ngươi chết.]
Lần hô hấp thứ hai.
Thời Đỉnh Thiên rút kiếm, khoảng cách được rút ngắn, trường kiếm ngọc bích sắp đâm xuyên qua lồng ngực.
Nàng bỗng di chuyển, che chắn trước người hắn.
Phong Nghiệp nhắm mắt lại.
Mạng của một con giun dế, không cản được kiếm của Thời Đỉnh Thiên.

Thuật pháp sẽ bị phá vỡ, thần hồn của hắn sẽ bị thời không chi lực cắn nát.
Không thể đợi đến lần hô hấp thứ ba.
— —
Lần hô hấp thứ ba.
Giữa trời đất và Phong Nghiệp không thể nghe thấy, nữ hài xoay người lại, đối mặt với lưỡi kiếm đoạt mệnh và nam tử trung niên vừa quen thuộc nhất vừa xa lạ nhất đang cầm kiếm.
Nàng thì thầm:
“Phụ thân, con là Thời Lưu.”
Chợt —
Trong tích tắc, lưỡi kiếm ngọc bích đâm vào ngực nàng, xuyên qua nửa tấc.
Thời Đỉnh Thiên dừng lại, mắt mở to, giọng của ông run rẩy:
“Thời…”
Vù vù.
Đằng sau, tia tạo hóa chi lực cuối cùng biến mất giữa đất trời.
Thời Lưu nhắm mắt lại, có chút tiếc nuối.
Nàng không kịp quay đầu nhìn lại, nhất định Phong Nghiệp rất bất ngờ, nói không chừng sẽ bị dọa.

Rất hiếm thấy.
Sau này, không thể gặp lại hắn nữa rồi.
“Xin người, đừng giam con lại nữa.”
Nước mắt chảy dài, lăn xuống nụ cười đượm buồn của thiếu nữ.
“Giết con đi… Gia chủ.”
******.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi