CẦU MA - KHÚC TIỂU KHÚC


Dòng chảy thời không trong Độ Thiên Uyên lộn xộn, không giống như U Minh hoặc Phàm giới, chính vì lẽ đó mà thời gian trăng tròn khi Thời Lưu cần uống máu Hỗn Độn cũng trở nên khó xác định.

Khi Thời Lưu mở mắt ra, trông thấy hoa văn chạm trổ hoa và cây cối trên đỉnh của giường gỗ trong phòng chữ Thiên, nàng mới hiểu ra điều này.
Lúc này đây, nàng còn có thể cảm nhận được vị máu của Phong Nghiệp còn sót lại giữa răng môi.
Khác với vị tanh gỉ sắt của máu trong lời đồn đại, lần đầu tiên nếm thử, Thời Lưu nhớ rằng máu của Phong Nghiệp có vị cực kỳ đặc biệt: không giống máu, mà giống nước suối mát ngọt lên men.
Trong lành như cam tuyền nơi khe núi, mát lạnh như sương sớm vừa tan sau cơn mưa buổi sớm mùa thu.
Hương vị độc nhất thế gian.
Thế nên Thời Lưu có thể chắc chắn rằng nhờ uống máu của Phong Nghiệp nàng mới có thể tỉnh lại — Trong khi nàng vừa cùng người nọ giằng co, thậm chí còn hung hăng cắn tay của hắn.
Dù thế nào thì cũng trông rất giống kẻ “ăn cháo đá bát”, “mặt dạn mày dày”.
Đặc biệt là vào lúc này, Thời Lưu mơ hồ hiểu lý do Phong Nghiệp khăng khăng muốn ở cùng phòng với nàng, cảm giác áy náy bắt đầu dâng lên như thủy triều.
Dưới tấm chăn gấm, sắc mặt của thiếu nữ vẫn còn hơi tái nhợt.

Nàng nhìn sang phòng khách phía đối diện.
Vắng vẻ, không một bóng người.
Nhưng Thời Lưu lại vô thức cảm thấy, hắn ở trong phòng.
“...!Xin lỗi.”
Thiếu nữ yếu ớt trên giường khó khăn trở mình, định đứng dậy, nhưng cơn choáng váng khiến nàng không dám tùy tiện xuống giường nên đành phải dựa vào đầu giường.

Hàng mi dài của nàng rủ xuống thật thấp, gương mặt dần có huyết sắc, sắc môi đỏ như tô son.
Hai cánh môi bị bệnh tật che đậy kia càng ngày càng kiều diễm như son, chậm rãi nhẹ nhàng đóng mở.
“Ta chưa bao giờ có ý muốn khuyên nhủ huynh.

Chỉ là ta cảm thấy, một mình huynh gánh vác quá nhiều chuyện, trong lòng sẽ rất mệt mỏi, nói ra sẽ tốt hơn đôi chút.”
“......”
“Lúc còn ở U Minh, Giảo Trệ từng nói với ta, trước kia huynh có vô số kẻ phụ thuộc, người đi theo huynh có thể lấp đầy cả Độ Thiên Uyên.

Nhưng huynh vẫn cô độc một mình.

Huynh để bản thân đứng quá cao, quá xa, bọn họn đều sợ huynh, không dám đến gần huynh.”
“......”
“Ban ngày ta nói, ta không muốn sống nhiều năm như vậy, huynh rất tức giận.


Sau đó, khi ta đứng giữa đám đông ở lầu một, ta thầm nghĩ: Huynh một thân một mình đã quá lâu, quá lâu rồi.

Có lẽ ta hiểu loại cảm giác này, rất cô độc, rất khó chịu, trên cõi đời này rõ ràng có rất nhiều người, nhưng hình như chỉ còn lại duy nhất chính mình… Thế nên, ta muốn nghe huynh nói ra.”
“......”
Trước cửa sổ.
Phong Nghiệp nắm chặt ống sáo một lúc lâu, cuối cùng hắn thả lỏng ống sáo trong lòng bàn tay, nó khẽ run lên, rồi từ từ biến mất giữa không trung.
Trên giường, Thời Lưu cúi đầu.

Nàng chưa nói hết.
Đứng đám đông náo nhiệt của lầu một, trong tiếng reo hò, tiếng cười to của mọi người, họ nói chuyện, vỗ tay tán thưởng, nhưng nàng lại cảm thấy quanh người hiu quạnh.
Nàng nhớ tới bản thân mình trước khi gặp hắn, tưởng tượng trên lưng hắn rất có thể đang gánh vác cừu hận thấu xương, du tẩu tại cõi đời xa lạ đã trôi qua vạn năm này, hoàn toàn không thể hòa hợp được, tựa như cô hồn dã quỷ bị lãng quên vạn năm, tất thảy náo nhiệt trên thế gian đều không liên quan gì đến hắn.
Không, thế gian này càng nhộn nhịp, hắn lại càng cô tịch.
Nhưng nàng vẫn đi quá giới hạn.
Cho dù ma thật sự là cô hồn dã quỷ cô tịch nọ, như hắn đã nói, đối với hắn, nàng chỉ là một con sâu kiến bình thường trong thế giới rối ren này.
Có thể bước vào cõi lòng như vầng thanh nguyệt ngự trị trên trời cao của ma, không phải là nàng.

Hắn cũng không cho phép.
Khi Thời Lưu đang an tĩnh nghĩ thông suốt những điều này, nàng chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng và hờ hững vang lên từ tấm màn tơ sau cửa sổ ——
“Ta không cần ai lắng nghe.”
Ma bước ra từ sau tấm rèm, sườn mặt xa cách, như thể càng ngày càng không thể đến gần: “Có một số chuyện là nghịch lân của ta.

Không thể nói ra, không thể nhắc đến, không thể an ủi, cũng không thể lãng quên.”
Thời Lưu giật mình quay đầu nhìn hắn: “Vậy phải làm thế nào?”
“Chỉ có thể cất giấu, giấu dưới đáy vực sâu thẳm, tối om và hỗn độn, nơi mà người đời không thể nhìn thấy.” Phong Nghiệp dừng lại, hời hợt xoay người, đối mặt với thiếu nữ sắc mặt tái nhợt trên giường.
Nàng hơi thất thần: “Mặc cho nó lở loét, sinh mủ, càng ngày càng thối rữa sao?”
“Phải.”
“Tại sao?” Thời Lưu nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Chăn mỏng bị nàng siết chặt đến mức nhăn nhúm lại, trên đó là hoa văn Thương Long nanh ác.
Màu mực trong đáy mắt của ma ngập tràn phẫn nộ, âm thầm, dữ tợn.
“Bởi vì vết thương chưa lành, kiếm chưa rút, người chết chưa an, kẻ tạo nghiệt chưa chết!” Khắp căn phòng, khắp con thuyền, khắp Độ Thiên Uyên ——
Không có nơi nào không nghe thấy tiếng sáo trong trẻo ngân dài.
“Bởi vì thiện ác hữu báo, thiên lý sáng tỏ!”

Bên trong Độ Thiên Uyên, mây mù bị xé nát thành từng mảnh, tiếng sấm nổ vang, khắp thuyền là âm thanh hoảng loạn bỏ chạy của khách nhân, tiếng cầu khấn, tiếng van xin, tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc.
Duy chỉ có Thời Lưu yên lặng.
Nang vừa lặng lẽ vừa buồn bã nhìn hắn, tựa như nhìn thấy vầng minh nguyệt chìm xuống đáy biển sâu, ánh trăng bị nước biển ăn mòn, nhuộm đen rồi nuốt chủng.
Thời Lưu nhẹ nhàng nói: “Nếu trời không báo, nếu lý không tỏ thì sao?”
Bão táp nổi lên khắp Độ Thiên Uyên, sắc trời thê lương, ảm đạm đến mức không có chút ánh sáng nào.
Trong bóng tối, tóc dài của ma rủ xuống, hắn cụp mắt, hờ hững cười lạnh.
“Nếu lý không tỏ, ta tỏ.

Nếu trời không báo, ta báo.”
Núi thây biển máu, xương trắng mưa vàng, đáy mắt đen như mực của ma bị ngọn lửa kéo dài vạn dặm, Thời Lưu ngửi thấy mùi máu tanh tưởi khó tiêu quanh quẩn khắp Tam giới.
Tương lai là kiếp nạn.
Thiên Cơ Các nói ma đầu xuất thế, lật đổ Tam giới, quả thật không hề sai.
“...!Được.”
Giữa tiếng sấm rền vang, trên con thuyền bấp bênh, thiếu nữ ngồi trên giường gỗ cúi đầu, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.

Giọng của nàng dường như bị tiếng mưa gió cuồn cuộn bên ngoài lấn át.
Nhưng ma vẫn nghe được.
Vì vậy, gió dần lặng, mưa ngừng rơi, sấm cũng ngừng vang.
Bên ngoài cửa sổ của con thuyền, mây mù lần nữa được dệt lên, biển rộng trời trong.
Ánh sáng mỏng manh chậm rãi bò lên thuyền lầu, chiếu vào bậu cửa sổ, khiến mái tóc dài của người nọ đổ bóng xuống.

Ma ngẩng đầu lên, màu sơn trong đôi mắt phượng vẫn chưa mất đi, tối tăm và sâu thẳm.
Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ mảnh mai tựa như ngọc lưu ly dễ vỡ trên giường.
“Được cái gì?”
“Chuyện huynh muốn làm, ta muốn thực hiện cùng huynh.”
Thời Lưu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của ma, trước khi sương lạnh trên gương mặt lạnh lùng được thay thế bởi vẻ trào phúng, nàng nghiêm túc nhìn hắn ——
“Máu của huynh giúp ta tái tạo lại kinh mạch, hiện tại thiên phú của ta không hề kém bất kỳ thiên tài tu giả nào của Phàm giới, huynh chê cười ta, ta biết.

Ta sẽ cố gắng tu luyện, cuối cùng một ngày nào đó sẽ trở thành trợ thủ của huynh.”
“Bắt đầu từ hôm nay, ta chỉ đi theo huynh.


Ta sẽ không chất vấn bất kỳ mệnh lệnh nào của huynh, cũng sẽ không suy xét bất cứ quyết định nào của huynh.

Mong muốn của huynh, chính là mong mỏi của ta.”
“......”
Phong Nghiệp im lặng một lúc lâu.
Trong đôi mắt đen kịt kia, trường hà dần lắng xuống, vầng thái dương lại nhô lên, ý cười rất nhạt thoáng qua đáy mắt, hắn lại một lần nữa quan sát thiếu nữ trên giường.
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
Thời Lưu im lặng vài giây: “Như huynh đã nói, thiện ác hữu báo, không làm hại người vô tội.”
“Hay là vì thương sinh?” Phong Nghiệp giễu cợt nhếch môi.
“Không phải.” Thời Lưu nhìn hắn, nói: “Vì thiện ác hữu báo, thiên lý sáng tỏ.”
Phong Nghiệp chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, sau đó hơi nheo mắt lại:
“Được.”
Nói xong, người nọ xoay người muốn rời khỏi phòng.
Thời Lưu hơi ngơ ngác: “Huynh không ở lại trong phòng để nghỉ ngơi à?”
“Huyết chú trăng tròn đã qua, ta còn ở cùng phòng với ngươi làm gì nữa?” Giọng điệu của ma trở về với vẻ lười biếng, “Chờ ngươi làm ấm giường sao?”
Thời Lưu nghẹn họng.
Không đợi người trên giường cất tiếng, cửa gỗ Quỳnh Tâm Mộc mở ra rồi đóng lại.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Bên ngoài cửa.
Phong Nghiệp hờ hững quay sang một bên, liếc nhìn bóng người cách đó không xa, chẳng biết hắn đứng bên ngoài cửa phòng từ lúc nào.
Khác với những lần chạm mặt trước, lần này rõ ràng yêu khí trên người Văn Thị Phi đã thu lại, ngay cả thanh tức khí cơ cũng bị áp chế ở trạng thái cực thấp.
Nhưng sự bình tĩnh ẩn dưới sóng ngầm mãnh liệt, trái lại càng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Văn Thị Phi khoanh tay, dựa vào cửa phòng của hắn, lúc này, hắn mới ngẩng đầu lên.
Câu đầu tiên đã không lễ độ lắm: “Tiểu thị nữ kia của người bị bệnh gì mà phải dùng máu Hỗn Độn chữa trị?”
Phong Nghiệp thờ ơ liếc hắn: “Tối nay tâm trạng của ta không tốt lắm, ngươi đừng tìm đường chết.”
“Biết rồi, ta nghe thấy mà, ta không mù cũng chẳng điếc.” Văn Thị Phi không tức giận, trái lại còn bật cười, “Ta còn tưởng rằng thuyền này sẽ bị hủy, hiếm khi người nổi xung thiên như thế, ấy thế mà cả thuyền lại hữu kinh vô hiểm (*).”
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Phong Nghiệp lười trả lời.
Nghĩ tới điều gì đó, Văn Thị Phi liếc cánh cửa gỗ sau lưng Phong Nghiệp: “À, là bảo vệ tiểu thị nữ của người hữu kinh vô hiểm.

Hiện tại khác với ngày xưa, nếu hôm nay mọi người trên thuyền này lần lượt chết hết trước mặt của người, người ngay cả nháy mắt cũng không thèm nháy, có phải không?”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Phong Nghiệp đã cạn kiệt.
Hắn giấu đi sát khí lãnh đạm, rủ mắt xuống, một chiếc lá cây xanh biếc bay lượn giữa những đốt ngón tay: “Lần này ngươi đi thuyền lên Phàm giới, rốt cuộc là có mục đích gì?”
“......”
Văn Thị Phi vẫn cười, nhưng ánh mắt lại kiêng dè nhìn chiếc lá xanh nho nhỏ giữa những ngón tay trắng lạnh của Phong Nghiệp.
Dừng lại một lát, hắn thả tay xuống, không dựa vào cửa phòng nữa: “Thôi được, ta đành nói thật vậy.


Nhưng sát khí hôm nay của người, không ít hơn ta đâu, sư phụ.”
“?”
Phong Nghiệp hời hợt ngước mắt lên.
Văn Thị Phi lùi lại hai bước, đuôi mắt hơi cong lên, hắn mỉm cười yêu dị: “Ta đến cõi Phàm, muốn làm ba chuyện.”
“Ba chuyện gì?”
“Chuyện thứ nhất, xác nhận xem người mà tên thuộc hạ phế vật của ta tra xét bên ngoài Yểm Ma Cốc có phải thật sự là người hay không.” Văn Thị Phi dừng lại, không nhanh không chậm nói tiếp, “Chuyện thứ hai, tất nhiên là giết người.”
Lông mày của Phong Nghiệp nhướng lên: “Giết ai?”
Văn Thị Phi cười một cách yêu tà: “Sư phụ, chẳng phải người đã nói, cho dù ta giết sạch nhân gian, người cũng sẽ không xen vào sao?”
“Ngươi thích giết ai thì cứ giết, đương nhiên ta sẽ mặc kệ.” Phong Nghiệp hờ hững, “Nhưng nếu liên quan đến ta…”
Ma cụp mắt xuống, vô thức liếc cánh cửa gỗ sau lưng.

Dừng một chút, hắn mới nói: “Đã hứa với người ta, không thể không quản.”
“Thôi được, ta nói cho người biết.” Văn Thị Phi bước đến gần, khoanh tay nghiêng người về phía trước, nở một nụ cười tàn ác, “Một, diệt Thời gia, giết Tử Thần của Thời gia, Thời Ly.”
Phong Nghiệp không hề bất ngờ: “Còn hai.”
Thấy Phong Nghiệp không có chút phản ứng nào, Văn Thị Phi tiếc nuối đứng thẳng người lên, suy nghĩ một chút: “Hai, giết Thiên Cơ Các, nghe nói trong các của bọn họ có một vị thánh nữ băng thanh ngọc khiết, chỉ uống sương lộ chỉ ăn tiên quả, tên là Tuyết Vãn.

Ta dự định sau khi diệt Thiên Cơ Các, sẽ bắt nàng ta về Yêu Hoàng Điện, với điều kiện không giết, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Nói xong, huyết đồng của Yêu Hoàng khẽ nhúc nhích, hắn mỉm cười, ánh mắt rét lạnh và khát máu: “Thánh nữ băng thanh ngọc khiết như vậy, chỉ để bọn họ cung phụng trong Thiên Hàn Cung, không nhiễm bụi trần, chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Trên hành lang yên tĩnh.
Hoàn hồn, ánh mắt của Văn Thị Phi mập mờ: “Sư phụ muốn xen vào à?”
“Thời gia chừa lại cho ta, còn lại không liên quan đến ta.” Phong Nghiệp định xoay người rời đi, nhưng chợt dừng lại: “Chuyện thứ ba là gì?”
Văn Thị Phi có vẻ hơi bất ngờ.
Giật mình nhìn hắn thật lâu, Yêu Hoàng mới nở một nụ cười yêu dị: “Mấy năm nay, thường có tiểu yêu của Yêu tộc mất tích, đặc biệt là một hai tháng gần đây, càng lúc càng nhiều.

Ta tra được kẻ liên quan hôm nay đã lên chiếc thuyền này, thế nhưng kẻ đó lại ở chỗ nằm hạ đẳng nhất.”
Trong lúc nói chuyện, Văn Thị Phi thuận tay phẩy nhẹ, một màn nước tựa như vầng sáng hiện lên trước cửa phòng của hắn, hình ảnh xuất hiện, cảnh tượng trên đó đúng là các chỗ nằm hạ đẳng trên thuyền.
Phong Nghiệp chỉ liếc qua mà chẳng một thèm nhìn thêm lần nữa, hắn đi thẳng ra ngoài.
Hắn hiểu rõ tính cách của Văn Thị Phi, hắn ta không dám, cũng sẽ không nói dối hắn.
Ba chuyện đã hỏi xong, không có tai họa về sau.
Chỉ là vừa mới bước một bước, Phong Nghiệp đột nhiên nhíu mày.
Vài giây sau, hắn bỗng quay lại, đôi mắt đen láy như mực lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn ánh sáng kia.
Sát ý ngập trời.
Văn Thị Phi sửng sốt một chút, hắn quay đầu nhìn màn nước: “Các người, quen biết?”
“Biết.” Môi mỏng của Phong Nghiệp khẽ nhếch lên, ống sáo lặng lẽ xuất hiện, ánh mắt của hắn lạnh như băng, “...!Kẻ sắp chết.”
— Trong ký ức thần hồn của Thời Lưu, kẻ đã bắt cóc nàng xuống U Minh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi