CẦU MA - KHÚC TIỂU KHÚC


Thân là cận đại trưởng lão, kiêm cuồng tín của tiểu sư thúc tổ, phản ứng đầu tiên của Viên Thương Lãng chính là ——
‘Yểm Ma to gan, bị bắt vào Huyền Môn mà vẫn không biết ăn năn hối cải, dám dùng thủ đoạn Yểm Mị để gây chia rẽ lòng người.

Thật nực cười! Đệ nhất nhân dưới Thiên Môn sao có thể bị ngươi mê hoặc được chứ!?’
Viên Thương Lãng có thể lấy toàn bộ liệt tổ liệt tông và bài vị của các sư tổ Huyền Môn ra thề, trong lòng của ông thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng chẳng biết tại sao lại chẳng thể thốt ra khỏi miệng, mà chỉ có thể quay đầu nhìn sang Lận Thanh Hà.
Tiểu sư thúc tổ quả nhiên là tiểu sư thúc tổ.
Bị một đại ma thượng cổ bôi nhọ bằng lời lẽ tục tĩu, vậy mà y vẫn giữ nguyên vẻ mặt khi mới bước vào, không phân biệt được đó là thờ ơ hay là ung dung.
Nếu có chút thay đổi, phải chăng chỉ có ánh mắt hơi rủ xuống chút thôi.
Dường như y vừa nhẹ nhàng thở dài.
“Bắt ngươi, không phải chủ ý của ta.” Lận Thanh Hà nói.
Yểm Ma nở một cười vừa yêu kiều vừa tàn ác: “Vậy ngươi định làm gì, thả ta ra à?”
“Ngươi làm vô số điều ác, hậu thế khó dung thứ.

Ta có thể tha cho ngươi, nhưng Huyền Môn không thể.”
“Vậy ngươi dùng một kiếm chém chết ta, trừ hại cho chúng sinh đi…!” Cuối cùng nữ nhân không nhịn được cười, vẻ mặt hung ác, nghiến răng nghiến lợi.
Lận Thanh Hà im lặng.
Viên Thương Lãng hoàn hồn, vô thức lắng nghe hai người này lời qua tiếng lại.
Ông hơi ngơ ngác.
Tuy vô tình đạo chú trọng thái thượng vong tình, tất cả việc riêng đều không đáng bận tâm… Nhưng bị Yểm Ma vu oan nhúng chàm thân thể Nguyên Dương, dù sao cũng là danh dự của Huyền Môn, tiểu sư thúc tổ nên đính chính điều này đầu tiên mới đúng chứ?
Viên Thương Lãng suy nghĩ một chút, sau đó bằng một cách tế nhị và tối nghĩa, ông truyền âm bày tỏ lời khuyên.
Lận Thanh Hà rất thẳng thắn vô tư.
Y không truyền âm đáp lại, mà ở ngay trước mặt của Yểm Ma bị giam trong Phong Thiên thạch lao, hơi nghiêng người, bình tĩnh nói một câu với Viên Thương Lãng:
“Nàng ấy nói thật, không phải vu khống bôi nhọ.”
Viên Thương Lãng: “......?”
Lôi kiếp phi thăng thành tiên đánh xuống đầu cùng lắm chỉ có thế mà thôi.
Thấy Viên Thương Lãng kinh hãi đến mức hồn sắp lìa khỏi xác, mặc dù bản thân Lận Thanh Hà không quan tâm, nhưng y nghĩ, dù sao đây cũng là hậu bối đệ tử, thế nên liền nói thêm: “Ta chưa bao giờ làm điều hổ thẹn với tông môn, con không cần lo lắng.”
Chòm râu của Viên Thương Lãng giật giật: “Đệ tử, không lo lắng điều này…”
Lận Thanh Hà ngước lên.
Đôi con ngươi xa xăm tựa như thiên hà đối diện với ánh mắt của Viên Thương Lãng một lúc, sau đó y lắc đầu: “Đừng nghĩ nhiều.

Ta đã bước vào vô tình đạo, tiền trần tận đoạn, không còn liên quan gì nữa.”
“Ha, ha ha ha……”
Câu nói này cuối cùng cũng đã kích động đến nữ nhân vừa bước đến gần song sắt huyền thiết, mặt mày ả hung ác, hận ý cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt:
“Lận Thanh Hà! Vô tình đạo của ngươi chính là thiên đạo chó má! Dựa vào đâu mà ngươi nói cắt đứt thì cắt đứt? Phải, ngươi rất giỏi, Huyền Môn nhất kiếm định thiên hạ, không phụ tông môn, không phụ chúng sinh.

Nhưng dám nói, ngươi không phụ ta không?!!”
“......”
Bên trong Phong Thiên thạch lao, âm thanh cuồng loạn vang vọng không ngừng.
Từ đầu đến cuối, Lận Thanh Hà không bao biện một chữ nào.
Sau khi hoàn hồn, Viên Thương Lãng không kìm được tức giận, ông lạnh giọng quát lên: “Yểm Ma! Nơi này là thủy lao của Huyền Môn, sao có thể cho phép ngươi nói năng ngông cuồng? Cho dù năm đó thật sự có chuyện gì, thì đó cũng là chuyện xưa của mấy nghìn năm trước, thoảng qua như mây khói! Ngươi đừng có đánh lừa dư luận, vọng tưởng dựa vào đó mà phủi sạch tội ác ngập trời của ngươi!”
Lời vừa dứt, thần thức hóa thành roi, xé gió vụt qua huyền thiết, đánh vào người nữ tử đang điên loạn.
“Bang.”
Một tiếng vang rõ ràng.
Nữ tử mặc tố sa hồng y lộ ra nửa bả vai trắng tuyết ngã xuống đất.
Lông mi của Lận Thanh Hà thoáng run lên.
Yểm Ma hít sâu mấy hơi mới có thể khó khăn chống người lên, im ắng ôm nỗi oán hận nhìn phía bên ngoài phòng giam.

Viên Thương Lãng cố gắng ép bản thân thở một hơi thật dài, bài trừ tạp niệm, lạnh giọng hỏi: “Nói, rốt cuộc Thiên Đàn Mộc đang ở đâu!”
“......”
Nữ tử trong phòng giam vẫn không nói một lời, ả chỉ hằn học nhìn chằm chằm bóng dáng tựa như mây khói chốn núi sông xa xôi không màng danh lợi kia.
Viên Thương Lãng: “Ta khuyên ngươi đừng mãi u mê không tỉnh ngộ, đã vào thủy lao của Huyền Môn thì đừng hòng vọng tưởng giãy giụa.

Nếu ngươi chịu giao ra Thiên Đàn Mộc, bọn ta có thể niệm tình ngươi ——”
Viên Thương Lãng còn chưa nói xong, Yểm Ma đã lạnh lùng cười nhạo: “Niệm tình cái gì hả? Hàng vạn thuộc hạ ma cọp vồ chết trong tay ta, nếu các ngươi lấy được Thiên Đàn Mộc, chắc hẳn ngay cả một sợi thần hồn của ta cũng sẽ không được giữ lại, diệt cỏ diệt tận gốc, đoạn tuyệt đường luân hồi của ta! —— Ranh con, lúc tỷ tỷ làm hại Tam giới, tổ tông của ngươi còn ở trong bụng mẹ đấy, ngươi muốn chơi tâm cơ với ta à?”
“Ngươi!”
Viên Thương Lãng tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Yểm Ma chậm rãi ngồi thẳng người, ả quay về với dáng vẻ lười nhác, thậm chí lúc này ả còn cụp mắt xuống, từ tốn chải mái tóc rối bù dính đầy máu, giống như một mỹ nhân đang soi mình trước gương trang điểm.
Chỉ là nụ cười bị kìm nén của ả, thật sự rất điên loạn.
Viên Thương Lãng thấy hơi lạnh người.
Chải chuốt xong mái tóc dài, giữ nguyên vạt áo kéo xuống để lộ nửa bờ vai, cuối cùng Yểm Ma cũng ngước mắt lên: “Muốn biết tung tích của Thiên Đàn Mộc, được thôi.”
Ả liếc nhìn Lận Thanh Hà: “Y tiến vào, ngươi cút ra ngoài.

Ta sẽ nói.”
Sắc mặt của Viên Thương Lãng lập tức biến đổi: “Tiểu sư thúc tổ, không thể!”
“Ha ha ha ha.” Yểm Ma che miệng bật cười: “Lận Thanh Hà, dường như tiểu hậu bối này của ngươi rất sợ ta ăn ngươi?”
Lận Thanh Hà ngước mắt lên, giọng nói rõ ràng và lạnh nhạt: “Ta sẽ không vào, ngươi hãy từ bỏ đi.”
“!”
Nụ cười của Yểm Ma đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn.
Sự im lặng chết chóc kéo dài trong Phong Thiên thạch lao, không khí căng thẳng như dây cung vô hình.
Một lát sau.
Lận Thanh Hà cụp mắt, quay người lại: “Thôi vậy.”
Sắc mặt của Viên Thương Lãng nhất thời càng trở nên khó coi: “Tiểu sư thúc tổ, chuyện này liên quan đến ——”
Vì ở đây có người ngoài, nên ông không nói hết câu.
Nhưng cũng chẳng cần phải nói hết.
Yểm Ma dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, chẳng biết là thờ ơ hay khoái ý mà bật cười: “Thiên nhân ngũ suy (*) của ngươi, đã bắt đầu rồi nhỉ?”
(*) Thiên nhân ngũ suy: Năm tướng suy của người trời.

Thiên nhân ở các cõi Dục, Sắc và Vô sắc, khi tuổi thọ sắp hết thì năm tướng suy xuất hiện.

Năm tướng này thông thường được chia làm 2 loại: Đại ngũ suy tướng và Tiểu ngũ suy tướng.

(Nguồn: phatgiao.org.vn).
“——?”
Viên Thương Lãng kinh sợ xoay người lại, trừng mắt với Yểm Ma.
Một khắc kia, ông tức giận đến mức suýt chút nữa ra tay giết đối phương —— Một sự kiện kinh thiên động địa mà chỉ có trưởng lão và đệ tử cốt yếu của Huyền Môn mới biết được, thế mà dễ dàng bị một đại ma vạch trần.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ắt sẽ nổi sóng gió khắp Tam giới!
Chắc là cảm nhận được sự kinh hãi của ông, Yểm Ma nghiêng đầu mỉa mai, cố ý liếc nhìn bóng dáng mặc trường bào xanh lơ với ánh mắt bỡn cợt: “Bất ngờ cái gì thế? Thân thể tiểu sư thúc tổ của các ngươi, mỗi một bộ phận, có ai biết rõ hơn ta đâu.”
“...!Ma đầu vô sĩ!” Viên Thương Lãng tức đến mức gương mặt già nua đỏ bừng lên.
Yểm Ma nhìn chằm chằm bóng dáng nọ, người ấy, từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng gì trước lời nói của ả.
Nữ nhân cụp mắt xuống, lười biếng kéo lụa mỏng trượt xuống khỏi vai lên.
Vô tình đạo, quả nhiên là vô tình đạo.
Là thiên mệnh khắc tinh của Yểm Mị chi thuật của ả, là quả đắng mà ả không thể cầu mong, là kiếp số do số phận quyết định cho ả.
Một chút tự giễu xẹt qua đáy mắt.
Nhưng giọng điệu của Yểm Ma vẫn là giọng điệu cười nhạo khinh thường: “Đệ nhất nhân dưới Thiên Môn thì thế nào, không đột phá Thiên Môn, không phi thăng thành tiên, chung quy vẫn là phàm thai.


Mà phàm thai, đều có mệnh số!” Nữ nhân buông tay xuống, cười nhạt: “Sắp chết rồi mới nhớ tới Thiên Đàn Mộc trong tay ta? Thế nào, định dùng Thiên Đàn Mộc để cải tạo lại thân xác phàm tục à?”
Viên Thương Lãng rốt cuộc cũng tức giận: “Ngươi… Thiên Đàn Mộc thật sự ở chỗ của ngươi à?”
“Nó nằm trong tay ta vạn năm rồi, tiểu sư thúc tổ của các ngươi là người biết rõ nhất, nếu không tại sao y lại bảo các ngươi xuống U Minh để bắt ta?”
“Nếu ngươi không muốn,” Lận Thanh Hà nhìn vào trong phòng giam, “Vậy không cần phải giao nó ra.”
“Sư thúc tổ.” Viên Thương Lãng sốt sắng tiến lên nửa bước.
Lận Thanh Hà nhắm mắt làm ngơ: “Ngươi nói đúng.

Bất kể ngươi có giao ra hay không, bởi vì ngươi hại vô số người, làm vô số điều ác, Huyền Môn đã quyết định sẽ hủy diệt thần hồn của ngươi, đoạn tuyệt con đường luân hồi của ngươi.”
“——”
Con ngươi của Yểm Ma run lên, ngay cả nụ cười cũng run rẩy theo: “Người tu vô tình đạo đều máu lạnh trơ tráo như vậy sao?”
“Có lẽ vậy.” Lận Thanh Hà thì thầm.
“Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Yểm Ma oán hận đến mức giọng khàn khàn: “Thiên Đàn Mộc không còn trong tay của ta nữa, nó bị người khác lấy đi rồi.”
Viên Thương Lãng bước mấy bước về phía song sắt: “Là ai?”
“Ha ha ha ha, ta không muốn nói, ngươi đoán thử xem?”
“...! Ma đầu!!” Viên Thương Lãng cảm thấy mình bị trêu chọc, ông tức đến mức muốn phát điên, thần thức lần nữa ngưng tụ thành roi, nhưng lần này không hề có chút khoan dung nương tay, định tàn bạo quất vào người nữ tử.
“Thương Lãng.”
Cuối cùng roi cũng không thể hạ xuống.
Cổ tay của Viên Thương Lãng bị một đoạn khí cơ vô hình nắm lấy.
“Lận Thanh Hà, ngươi tỏ vẻ hư tình giả ý này để cho ai xem, hả?”
Trong Phong Thiên thạch lao, nữ nhân cười mỉm, cười khẽ, cười to, sau đó là cười như điên dại:
“Ngươi đoán xem, bị ai lấy đi rồi? Ngươi thật sự không đoán được sao? —— Ta đã từng nói, cuối cùng hắn sẽ đến! Huyền Môn này, Tam giới này, chúng sinh này, cho đến tận bây giờ, có kẻ nào không cõng trên lưng nợ máu của hắn mà sống đâu?! Ta đã nói rồi từ lâu rồi, cho dù hóa thành ác quỷ, hắn cũng sẽ trở về!!”
“......”
Nửa phòng ầm ĩ, nữ nhân bật cười điên cuồng.
Nửa phòng tĩnh mịch, nam nhân im lặng không nói lời nào.
Sự tĩnh lặng chết chóc này khiến Viên Thương Lãng lần đầu tiên cảm thấy bất an, ông cẩn thận xoay người lại, dùng thần thức truyền âm: “Sư thúc tổ, ả đang nói đến ai vậy?”
Lận Thanh Hà khẽ thở dài, y nhắm mắt lại rồi lắc đầu: “Đi thôi.”
Lời vừa dứt.
Không khí bên ngoài thạch lao khẽ chấn động, bóng dáng người nọ đã biến mất.
Viên Thương Lãng do dự một chút, cuối cùng cũng khôi phục cấm chế, sau đó đi theo ra ngoài.
Bên ngoài thủy lao.
Thác nước đổ thẳng xuống dưới, như một dải lụa màu trắng bạc.
Lọt vào tầm mắt là núi rừng xanh biếc, sương mù lượn lờ, khiến tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cũng ngay tại một chớp mắt này, Viên Thương Lãng đột nhiên giác ngộ điều gì đó, ông hoảng sợ nhìn người phía trước: “Tiểu sư thúc tổ, người đã đột phá Hóa Cảnh từ nghìn năm trước, nhưng mãi vẫn chưa phi thăng, chẳng lẽ tâm ma của người chính là ——”
“!”
Câu nói bị ngắt ngang.
Tựa như một thanh kiếm vô hình, kiếm của đệ nhất nhân dưới Thiên Môn.
Lần đầu tiên, trong mắt của Lận Thanh Hà nổi lên gợn sóng.
Y nghiêng người, thu sát mãn sơn.
“......”
Viên Thương Lãng sững sờ tại chỗ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng.
Một lát sau.
Lận Thanh Hà thản nhiên rủ mắt xuống: “Chuyện ngày hôm nay, đừng nhắc lại nữa.”
“Vâng.

Vãn bối, tuân lệnh.”
——

Hoa Thiên Phủ, bên trong một quán ăn vắng vẻ.
Khi nhận thức của Thời Lưu mới tiến đến giai đoạn “nam tử ngồi cạnh đệ tử của Thiên Diễn Tông thoạt nhìn hơi quen mắt” ——
Trong sảnh đã sắp đánh nhau.
Nói một cách chính xác, Phong Nghiệp không nhúc nhích, Văn Thị Phi không nhúc nhích, tiểu đạo sĩ cũng không nhúc nhích.
Chỉ có Giảo Trệ chợt khôi phục nguyên hình, ước chừng không bằng một phần mười bản thể, một tiếng tru hung ác, nồng nặc mùi máu tanh vang lên, bóng dáng đỏ rực nhanh chóng lao thẳng về phía chiếc bàn bên cạnh.
Tổng cộng chỉ trong vài lần hô hấp.
Đệ tử dẫn đầu có tu vi Thiên Cảnh đỉnh phong của đám đệ tử Thiên Diễn Tông bàn bên kia trông thấy cảnh này, hắn liền giận dữ gầm lên với nam tử vừa xuống lầu nọ ——
“Ngươi dám dẫn Yêu tộc mai phục ở đây?!”
Sắc mặt của nam tử vừa xuống lầu lập tức thay đổi.

Tu vi của hắn kém nhất, khoảng cách cũng xa nhất, gần như trong nháy mắt hắn đã xoay người bỏ chạy, thậm chí còn chẳng thèm giải thích.
Giảo Trệ phóng lên, định dùng một trảo xé xác nam tử kia.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ sau lưng.
“Chừa hắn lại.” Phong Nghiệp nhướng mi, trong đôi mắt tựa như lưu ly đen tuyền ngưng tụ ý cười lạnh thấu xương, “Ta sẽ tự xử lý.”
“Vâng, chủ nhân.” Giảo Trệ đổi hướng cực nhanh, nó nhanh như chớp nhào về phía bốn tên đệ tử của Thiên Diễn Tông.
Còn nam tử vừa xuống lầu kia thì sợ đến mức tay chân bủn rủn, dùng cả hai tay hai chân cố gắng bò ra ngoài, đáng tiếc, dù hắn cố gắng đến mức nào, thậm chí gân xanh nổi lên trên trán, thì từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ có thể nằm yên một chỗ, không xê dịch dù chỉ một tấc.
Sợ hãi và tuyệt vọng biến thành dáng vẻ xấu xí nhất thế gian, bò lên gương mặt của nam tử.
Cuối cùng, Thời Lưu cũng hoàn hồn.
“Hắn chính là kẻ trước kia…” Thiếu nữ không chắc lắm mà ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Phong Nghiệp.
Phong Nghiệp: “Ừ.”
Rốt cuộc Thời Lưu cũng hiểu ra: “Chính là vì hắn ta, cho nên huynh mới muốn đi cùng với Văn Thị Phi?”
“Trước kia hắn buôn người, hiện tại lại buôn yêu, cho nên đáng chết.”
Thời Lưu: “Vậy tại sao không bắt hắn khi vừa rời thuyền?”
“Tất nhiên là vì câu cá.” Văn Thị Phi cười tít mắt nói câu này.

“Hắn chỉ là một tiểu lâu la hạ đẳng mà thôi, ngộ nhỡ giết chết nhưng chẳng lấy được tin tức có ích gì, thế thì rất uổng phí.”
Mặc dù hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ đáng sợ.
Mới nói vài câu, trận chiến bên Giảo Trệ đã kết thúc.
Bốn đệ tử Thiên Diễn Tông bị xếp chồng lên nhau như bao tải, kẻ ở trên cùng bị móng vuốt to lớn dày đặc hoa văn mây lửa của Giảo Trệ giẫm lên.
Tên cầm đầu kia đột nhiên phun ra một ngụm máu đầu tim, cố gắng gửi báo hiệu từ bổn mạng kiếm tấn đi.
Đáng tiếc, đạo bạch quang kia vừa bay đến cửa, chỉ thấy một điểm sáng xanh biếc lóe lên, bạch quang tựa như va phải miệng vực sâu đáng sợ nào đó ——
Lập tức vỡ vụn rồi bị nuốt sạch.
“Phốc!!”
Tên đệ tử kia bị phản phệ, phun ra một ngụm máu rồi ngất lịm.
Thời Lưu hơi kinh ngạc: “Chẳng phải Thiên Diễn Tông là một trong hai đại tiên môn sao, đệ tử của bọn họ sao có thể dính líu đến loại người này được?”
“Hỏi thì sẽ biết thôi.” Văn Thị Phi đáp, rồi đứng lên duỗi người, sau đó ra hiệu bảo Giảo Trệ nhấc móng vuốt lên: “Đám tu sĩ này được ta đích thân ra tay, có chết cũng rất vinh dự.”
Thời Lưu không biết liệu rằng bọn họ nói ra khi Văn Thị Phi tra hỏi hay không.
Chỉ nhìn mùi máu tanh quanh thân Yêu Hoàng càng ngày càng cuộn trào mãnh liệt gần như không kiềm chế nổi, nàng đại khái có thể đoán được, kế tiếp bốn tên đệ tử này sắp bị hành hạ đến muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
“......”
Thời Lưu mím môi, cụp mắt xuống.
Lúc này, áo choàng tuyết trắng bên cạnh cũng đứng lên.
Thời Lưu giật mình, ngẩng đầu lên: “Huynh cũng muốn đi hả?”
“Bẩn tay, không chạm vào.” Phong Nghiệp chán ghét liếc bốn tên đệ tử tiên môn nọ.
Thần sắc của hắn bạc bẽo lạnh lùng, tâm tình tựa như một sợi chỉ mỏng buộc trên một vách núi cheo leo.
Tâm tình lúc này hệt như lúc gặp Yến Thu Bạch và đám đệ tử Huyền Môn ở Thông Thiên Các.
Thật sự… cực kỳ chán ghét đệ tử tiên môn.
Thời Lưu đè nén tâm tư, ngoài mặt không lộ ra vẻ gì: “Huynh muốn làm gì, có cần ta giúp không?”
“Không cần.”
Phong Nghiệp rời khỏi bàn, nhìn nam tử đã ngã xuống đất đang tuyệt vọng cầu xin tha thứ nhưng lại chẳng thể nói được chữ nào, khí cơ vô hình trói hắn ta lại, vừa hời hợt vùa tàn nhẫn kéo người nọ đến hậu viện.
Bóng dáng như lướt qua núi thây biển máu.
Giữa chừng dừng lại một chút, ma nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Văn Thị Phi đang định ra tay tại chỗ: “Ngươi xuống bếp đi.”
Văn Thị Phi cau mày: “Phiền phức như vậy làm gì, ta đâu phải đi mổ heo.”
“Đi.”
Từ xưa nay đến nay, ma không hề có tính kiên nhẫn.
Văn Thị Phi bực bội, sau đó như nhận ra điều gì đó, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thời Lưu đang ngồi cạnh bàn.

“Chậc.” Yêu Hoàng ghét bỏ, tóm lấy bốn kẻ kia, “Chưa từng thấy ai nuôi tiểu thị nữ yếu ớt như người.”
“......”
Một lát sau.
Sảnh của quán ăn khôi phục lại vẻ bình yên và thanh tịnh.
Ngoại trừ bàn ghế đổ nát trên mặt đất, tiểu nhị và chưởng quỹ chạy trốn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tiểu đạo sĩ chống cằm, cười híp mắt nói: “Ta thích thế này nhất.”
Thời Lưu: “Cái gì?”
Tiểu đạo sĩ: “Hành thiện tích đức, nhưng không cần tự mình ra tay.”
Thời Lưu: “...Ừm.”
Có lẽ vì nhận ra Thời Lưu có chút không yên lòng về chuyện sẽ xảy ra dưới bếp, Tuyết Vãn suy nghĩ một chút: “Đúng lúc hiện tại chúng ta rảnh rỗi, ta dạy cô nhập môn tu luyện.”
“Bây giờ hả?” Thời Lưu khẽ giật mình.
Như vậy, có phải hơi tùy tiện quá rồi không?
“Ừ, yên tâm đi, tư chất của cô không giống với người bình thường.” Tuyết Vãn gật gù đắc ý, “Nói đúng hơn, cô không giống với thiên tài bình thường.”
“Không giống ở chỗ nào?”
“Người cõi Phàm tu luyện chính là hấp thụ thiên địa linh khí, tích lũy ở trong người.

Chỉ có điều, nơi có nhiều linh khí quá ít ỏi.”
“Ở nơi linh khí dồi dào, giả sử tu giả Địa Cảnh hấp thụ được một sợi, thế thì tu giả Thiên Cảnh có thể hấp thụ mười sợi, bước vào Hóa Cảnh có thể hấp thụ được trăm sợi.

Tất nhiên, có không ít người có thiên phú dị bẩm, bởi vì thể chất hoặc ngộ tính khác biệt mà có thể hấp thụ linh khí vượt xa cảnh giới vốn có.”
Nói xong, Tuyết Vãn suy nghĩ một chút: “Ừm, chẳng hạn như vị thiên kiêu Huyền Môn không phải con ruột kia.”
“...Hả?”
Thời Lưu vốn đang chăm chú lắng nghe, nghe tới câu này nàng bỗng giật mình: “Yến Thu Bạch sư huynh không phải con ruột của chưởng môn Huyền Môn hả?”
“Ối, sao ta lại nói lộ ra rồi.” Thoạt nhìn tiểu đạo sĩ không có chút ăn năn hối lỗi nào, ánh mắt càng thêm linh động và giảo hoạt.
Thời Lưu líu lưỡi.

Thật lâu sau, tiểu cô nương mới có thể khó khăn tiêu hóa tin tức động trời này, nàng trịnh trọng gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”
“Không sao cả! Ta rất yên tâm về cô!” Tiểu đạo sĩ rất thành thật nói.
Mặc dù Thời Lưu không hiểu lắm, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Cái này cũng là do ngươi bói ra sao?”
“Đúng vậy.”
Trong mắt Thời Lưu có chút lo lắng: “Nhưng nếu ngươi tính chuẩn như vậy, có phải bản thân sẽ có tổn hại gì hay không?”
“......”
Tuyết Vãn sững sờ.
Lúc này, bởi vì quá mức giật mình, kim liên thuật pháp che giấu suýt chút nữa lộ ra, cởi bỏ nguyên dạng.
Phải mất một lúc để bình tĩnh lại.
Tiểu đạo sĩ khẽ thở dài, nghiêm túc nhìn nàng: “Tiểu tiên tử, cô đừng nên luôn nghĩ cho người khác.

Tuy rằng có người như cô, thế gian sẽ trở nên rất tốt, rất tốt đẹp.

Nhưng kiểu người giống cô lại rất dễ bị kẻ xấu trên đời này làm hại, điều này đối với cô là không công bằng.”
Thời Lưu nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy ngươi tính những quẻ tượng kia, là vì nghĩ cho bản thân mình ư?”
Tuyết Vãn lại ngây người.
Thời gian ngẩn người lần này khá ngắn, sau khi lấy lại tinh thần, nàng liền bật cười: “Cũng phải, kẻ ngốc không cười kẻ ngốc.”
Thời Lưu gật đầu.
“Thôi được rồi, quay về chủ đề chính thôi.” Tuyết Vãn khoa tay múa chân.

“Yến Thu Bạch chính là thiên tài trong thiên tài, tuy chưa đột phá Hóa Cảnh, nhưng so với hơn phân nửa tu giả Hóa Cảnh, linh khí mà hắn hấp thụ lẫn khống chế đều vượt xa mức bình thường.

Cho nên đánh với Hóa Cảnh bình thường cũng chỉ là chuyện thuận tay mà thôi, huống chi hắn còn có các thần khí pháp môn —— Nhưng so với hắn, cô càng khoa trương hơn.”
Trong lòng Thời Lưu đang cảm thán, chợt nghe đến câu cuối cùng, hai mắt nàng mở to.
“Ta, so với Yến Thu Bạch sư huynh?”
“Đúng vậy.” Nói đến đây, Tuyết Vãn liền phấn khích: “Khi đến tiên môn phúc địa, mỗi ngày cô sẽ đối diện với vô vàn thiên địa linh khí! Nếu nói Địa Cảnh hấp thụ một sợi, Thiên Cảnh mười sợi, Hóa Cảnh trăm sợi, vậy thì đối với Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, thiên địa linh khí chính là vô cùng vô tận, một ngày ngàn dặm.”
Sau một thoáng yên tĩnh.
Thời Lưu giật mình hỏi: “Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm là gì vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi