Hứa Tuệ không phát ra chút thanh âm nào, giây phút khep mắt cô thấy Tô Minh nhấc tay leo lên tiếp, mi mắt khép.
Hứa Tuệ vốn có thể phát ra tiếng kêu cứu, nhưng cô không làm như vậy. Trên ngọn núi tràn ngập nguy hiểm này mọi người không còn tu vi, nếu cô kêu cứu thì Tô Minh sẽ lựa chọn thế nào? Nếu Tô Minh bỏ qua, trái tim Hứa Tuệ sẽ rất đau, thống khổ xen lẫn cay đắng, còn có vô cùng thất vọng và bi thương.
Nhưng nếu Tô Minh chọn cứu Hứa Tuệ, cô cảm thấy hắn cũng sẽ chết, cô thà là hắn bỏ qua mình còn hơn.
Cho nên Hứa Tuệ không kêu gọi, mắt khép lại, cô cắn chặt răng.
Hứa Tuệ như mông lung thấy trong đầu có một chiếc thuyền lênh đênh, mạc sắc tứ hợp, trăng khuyết ảm đạm lạc anh rực rỡ. Hắn đi khuất xa, để lại bóng lưng cho cô.
Trong gió, trong núi, bóng lưng hắn càng lúc càng xa.
Ly biệt luôn đột ngột như vậy, khiến người không kịp tiếp nhận nhưng bất đắc dĩ không thể không nhận. Trên đá tam sinh có một đóa hoa luân hồi xinh đẹp mà ưu thương, ai tới độ linh hồn bỉ ngạn, vong xuyên tình ngốc một tiếng khẽ kêu da diết, chân trời, từ nay cách biệt.
Hứa Tuệ rơi xuống, nhắm mắt lại, lòng Tô Minh bỗng run lên. Tô Minh không phát hiện Hứa Tuệ té xuống, vì núi lắc lư làm hắn không cách nào suy nghĩ điều gì khác. Khiến Tô Minh lòng run lên là Chu Hữu Tài ở phái trên ngoái đầu nhìn bên dưới, thở dài.
Tiếng thở dài như hòa hợp cùng bên dưới buông tiếng than, khoảnh khắc rung động hồn Tô Minh, tinh thần chấn động, mạnh ngẩng đầu. Hắn nhìn thấy...
Một bóng dáng yêu kiều nhắm mắt, mím môi, như diều đứt dây rơi vào vực sâu.
Nếu như Tô Minh có tu vi thì hắn sẽ dùng tu vi cứu Hứa Tuệ.
Dù Tô Minh không còn tu vi nhưng lấy lực lượng thiên phú của hắn có thể thay đổi thời gian trong chớp mắt khiến Hứa Tuệ không tiếp tục rơi xuống.
Nhưng hắn, không có tu vi, cũng không còn thiên phú, giờ phút này Tô Minh như người trần mắt thịt, là người bình thường.
Cho nên Tô Minh thả tay ra, không phải là bàn tay vô hình trong lòng bắt chặt Hứa Tuệ mà là đôi tay bấu đá núi. Khoảnh khắc hai tay Tô Minh thả lỏng, hắn lao nhanh xuống vực sâu.
Tựa như lúc ở đất Man tộc, thân thể Vũ Huyên hôn mê rời xa, Tô Minh muốn bắt lấy, thân hình Bạch Tố tan biến cùng với nụ cười thê mỹ, chỉ có một lũ tóc cuốn lấy. Một phải, một trái, một trước, một sau.
Kết quả là Tô Minh không bắt được cái gì, chỉ bắt được vô tận đau đớn sâu trong đáy lòng.
Cho nên lần này Tô Minh không suy tư, không do dự. Có một số việc nếu đắn đo thì sẽ không có can đảm thực hiện, nếu chần chờ thì sẽ hối hạn cả đời. Có một số lúc hành động theo trực giác, không hối hận là được.
Ngươi có thể vì không ảnh hưởng ta, nhắm mắt lại, mím chặt môi, không phát ra chút cầu cứu, cam nguyện rơi xuống vực sâu, cam nguyện từ đây quyết biệt, ngay cả tiếng thở dài khẽ khàng không muốn để ta phát hiện.
Ta cũng có thể vì ngươi thả bàn tay trèo lên trời, nếu không bắt được ngươi thì liền cùng ngươi... Đảo điên hoàng tuyền.
Tô Minh rơi xuống, hắn đột nhiên buông tay khiến người khác ngẩn ra, cúi đầu thấy bóng dáng Hứa Tuệ bị vòng xoáy vực sâu nuốt mất.
Tô Minh nhìn bóng dáng Hứa Tuệ rơi xuống, ngày càng gần, vì để mình rơi càng nhanh, hắn dùng thân thể nhanh nhẹn đạp mạnh một khối đa nhô ra mượn sức.
Khi núi rung rinh, Tô Minh lại mượn lực núi lay động đẩy tốc độ rơi xuống nhanh hơn, khoảnh khắc xông vào vòng xoáy vực sâu.
Đây là vự sâu tràn ngập sương mù, từng tiếng trầm đục vang vọng bốn phương tám hướng. Tô Minh trông thấy bóng dáng Hứa Tuệ rơi xuống, hắc xoay người, đạp mạnh vách đá bên cạnh, khiến tốc độ vèo một tiếng đuổi kịp cô, ôm lấy cô.
Hai người ở giữa không trung cùng rời xuống vực sâu dường như không có tận cùng.
Giây phút Hứa Tuệ bị ôm lấy, cảm nhận mùi hương quen thuộc, sợi tóc đan vào nhau.
Tô Minh nhìn Hứa Tuệ.
Bên cạnh hai người gió nức nở, nhìn nhau trong khi rơi xuống.
Có một loại người miệng không nói lời yêu, nhưng tình cảm chôn giấu dưới đáy lòng nếu ngươi hiểu thì sẽ là cố chấp mỉm cười suối đời.
Có một loại người mặt luôn mỉm cười, phong thái trưởng thành khiến cô ấy như một tỷ tỷ, nhưng đừng bị sự dịu dàng đánh lừa, che giấu sau lưng dịu dàng là tính cách khác. Nhưng dù là mặt nào, cô sẽ đi tới cùng sự cố chấp trong lòng.
Nếu là trên trời, sẽ cùng ngươi đường đường chính chính, nếu là hoàng tuyền, sẽ làm bạn bên người cùng trầm luân.
Ngươi là màu trắng, ta cam nguyện khiến mình biến thành sắc trắng, ngươi chọn là đen, vậy ta cũng giống như ngươi trở thành màn đêm trên bầu trời.
"Ngươi lại cứu ta một lần... Một lần này, ta nhìn rõ mặt của ngươi." Khuôn mặt Hứa Tuệ nở nụ cười tuyệt đẹp.
"Tại sao không gọi ta?" Tô Minh khẽ hỏi.
"Là ta không bắt được đá núi, không phải ngươi." Hứa Tuệ ôm Tô Minh, sợi tóc bay lên phất qua mặt hắn, phủ lên mắt hắn.
"Hứa Tuệ..."
Trong khi rơi xuống, xung quanh gió rít gào, Tô Minh nói ra một câu khiến Hứa Tuệ suốt đời không thể quên, dù lúc già nhớ tới cũng mỉm cười.
"Đừng nói là đá núi, dù cô không bắt được cả khung trời, bị thiên địa đảo điên, vậy ta vẫn sẽ đứng bên cô, từ bỏ khung trời, đảo điên cả thiên địa!"
Hứa Tuệ ôm chặt Tô Minh, vùi mặt vào vai hắn, khóe mắt, lộ nụ cười, cũng mang theo chua xót hắn không thấy.
Chính lúc này, một tiếng gầm rất gần bỗng truyền đến, trong sương khói mơ hồ xung quanh bỗng thò ra một cái đầu cực to, đầu màu đen đầy bọc mủ, bộ dạng mơ hồ nhìn ra được là tu sĩ Niên Ngâm. Chẳng qua thân hình của gã khổng lồ gấp mấy lần, chỉ tính cái đầu đã cỡ một mét. Tu sĩ Niên Ngâm bềnh bồng trong sương khói, đang nhe răng cười với Tô Minh, Hứa Tuệ.
Sương khói dạt ra, thân hình cỡ hơn mười mét của tu sĩ Niên Ngâm hoàn toàn lộ ra, Tô Minh trông thấy thân hình gã tràn ngập vô số bọc mũ, có khá nhiều đã vỡ chảy chất lỏng vàng, mùi hôi nồng nặc khuếch tán xung quanh.
Tu sĩ Niên Ngâm gầm lên nhao hướng Tô Minh, há to mồm nhễu nhiều chất dính trông rất dữ tợn, muốn một hơi nuốt Tô Minh và Hứa Tuệ.
Tô Minh tinh thần run lên, nhưng hiện tại tu vi của hắn đã hoàn toàn biến mất, không cách nào chống cự. Mắt thấy mãnh thú do tu sĩ Niên Ngâm biến thành nhào tới gần, bỗng nhiên một bàn tay to cũng đầy bọc mũ vươn ra từ sương khói túm lấy thân thể tu sĩ Niên Ngâm, kéo giật gã ra sau.
Thân hình hơn mười mét của tu sĩ Niên Ngâm văng ra sau, bị vứt đi, trong sương khói xuất hiện một mãnh thú vạm vỡ hơn, to cỡ mấy chục mét.
Hiển nhiên con thú này cũng từng là một tu sĩ nhưng càng to lớn, toàn thân đầy bọc mũ, nổi gân xanh, rít gào, mắt đỏ rực nhìn Tô Minh, lộ ra điên cuồng cùng thống khổ.
"Ngươi...là của ta!!!" Miệng gã phát ra tiếng gầm mơ hồ.
Gã vọt hướng Tô Minh, hắn trông thấy trong sương khói xuất hiện hơn mười mãnh thú do tu sĩ biến thành.
Rất rõ ràng những người này xưa kia đều leo lên ngọn núi nhưng rớt xuống vực sâu, không biết tại sao sau khi chết họ trở thành sinh mệnh người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nếu Tô Minh còn tu vi thì sẽ không để ý những Hung Linh do tu sĩ biến thành có lẽ đã chết, hoặc chưa chết. Nhưng bây giờ Tô Minh yếu ớt như người thường, sức mạnh cơ thể cũng giống vậy. Đừng nói là mười mấy con, xem như một con thì Tô Minh không cách nào phản kháng.
Hung Linh do tu sĩ biến thành mới nãy thốt lời lại gầm rống vọt hướng Tô Minh, bên cạnh nó hơn mười con Hung Linh, bao gồm tu sĩ Niên Ngâm bị quăng ra cũng gầm gừ nhào hướng hắn.
Tô Minh thầm thở dài, nhìn hướng Hứa Tuệ, cô nhìn hắn, nhắm mắt lại.
Nhưng khi Hứa Tuệ nhắm mắt thì từ bên trên vực sâu bỗng có tiếng gầm.
"Các ngươi bắt lấy!!!"
Cùng với thanh âm là một dây xích to lớn bỗng xuyên qua vực sâu bắn hướng Tô Minh, chớp mắt đến gần. Tô Minh giơ lên tay phải túm lấy xích sắt, khoảnh khắc hắn bắt dây xích thì một sức mạnh to lớn truyền đến, kéo hắn và Hứa Tuệ nhanh chóng lên trên.
Tiếng gào thét càng mãnh liệt, xung quanh hơn mười con Hung Linh rống gầm đuổi theo. Nếu bình thường được dây xích kéo nhanh, Tô Minh và Hứa Tuệ có mấy phần xác suất lao ra khỏi vực sâu.
Nhưng khi dây xích kéo nhanh bỗng khựng lại.
"Hoàng Mi, ngươi có ý gì!"
Tiếng rống giận dữ phát ra từ bên trên, thanh âm tương tự như đợt trước, chẳng qua lần này càng rõ ràng hơn, là giọng của Chu Hữu Tài.
Bởi vì dây xích ngừng lại nên các Hung Linh gầm rống tới gần, định nhào tới. Hứa Tuệ mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tô Minh, mạnh đẩy hắn ra, thoát khỏi vòng tay của hắn, để mình mất mạng trong miệng mãnh thú, tranh thủ cơ hội cho Tô Minh mượn dây xích rời đi.
Đây là lựa chọn của Hứa Tuệ.
Tô Minh tinh thần run lên, mắt thấy Hứa Tuệ sắp tách ra, tay trái hắn nắm dây xích lắc người, tay phải giơ lên chộp vai cô kéo lại, dây xích nhanh chóng quấn quanh cột người cô.
"Đi lên chờ ta, đây là Đệ Ngũ Hỏa Lô của ta, ta... Sẽ không chết!"
Tô Minh nói xong câu này, trong biểu tình nóng nảy của Hứa Tuệ, hắn mạnh đẩy cô lên trên.