CẦU MA

- Có lẽ hắn cũng không biết chuyện này.

Tô Minh thì thào.

- Có lẽ đây chỉ là lý giải sai lầm của ta, là ý nghĩ của ta mà thôi. Trên thực tế Diệt Sinh chủng lúc phía trước thì như vậy nhưng khi nguyên vẹn thì tất cả sẽ thay đổi. Nhất định là như vậy.

Tô Minh trầm mặc. Hắn mạnh mẽ đè nén sự nghi hoặc và đắng chát trong nội tâm xuống.

Trong trầm mặc, đau đớn từ nguyên thần không ngừng ập tới, ta một không thể không tập trung chú ý tới nguyên thần. lần này hắn không nhìn Diệt Sinh chủng nữa mà tận lực xem nhẹ nói, không muốn suy nghĩ sâu hơn. Hắn lựa chọn quan sát Minh môn.

Lúc trước thứ này cắn nuốt rất nhiều sinh cơ của Tô Minh, cắn nuốt vô số tu sĩ, ngôi sao, giờ bên trong biển ánh sáng lại trở thành thứ tẩm bổ nhiều lần khiến nguyên thần Tô Minh bất diệt.

Hắn nhìn Minh môn, nhìn cánh cửa được kết tinh ra kia. Thứ này khiến người ta cảm thấy yếu ớt, giống như chỉ sờ một cái là sẽ vỡ nát.

Dường như nó là một cánh cửa của dân nghèo trong thế tục, chênh lệch nghiêng trời lệch đất so với cánh cửa của những gia đình quyền thế, thân phận hiển hách.

Đó là bởi nó còn chưa hoàn toàn phát triển, căn cơ bất đồng.

Tô Minh nhìn Minh môn nhỏ bé thuộc về hắn, im lặng quan sát!

Cho tới khi thời gian trôi qua rất lâu, Tô Minh mới dời mắt đi, nhìn về phía biển ánh sáng. Hắn không thể nhúc nhích thân thể, bởi chỉ cần khẽ vận động là đau đớn kịch liệt gấp trăm lần sẽ truyền tới. Bởi vì hắn nhận ra Minh khí từ Minh môn của hắn đang dần dần giảm bớt.

Một khi Minh khí không truyền ra nữa thì lúc đó nguyên thần của hắn không cách nào hồi phục được nữa. Như vậy, chờ đợi hắn chính là nguyên thần nát bấy.

Còn nếu hắn di động nguyên thần, Minh khí truyền ra sẽ nhiều hơn, thời gian tới lúc bị nát bấy cũng sẽ giảm đi. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn

- Có lẽ... Thật sự phải ở nơi này tới vĩnh hằng rồi. Hạc trọc lông, ngươi tới muộn rồi...

Tô Minh tin rằng Hạc trọc lông sẽ tới, chẳng qua bên trong biển ánh sáng mênh mông thế này, có lẽ nó lại đi về một hướng khác.

Giờ khắc này hắn không sợ hãi tử vong, chỉ hơi tiếc nuối. Hắn tiếc chưa cứu được Vũ Huyên, chưa tìm được sư huynh của hắn, tiếc rằng khát vọng một mái nhà của hắn chưa cách nào thực hiện được.

Những tiếc nuối này hóa thành một tiếng thở dài của Tô Minh. Hắn nằm bên trong biển ánh sáng, không để ý tới Minh khí đang tràn ra ít hơn từ trong cơ thể mình, không để ý tới ấn tượng tử vong. Bởi hắn chợt phát hiện ra, ánh sáng nơi này... Trên thực tế rất đẹp.

Loại ánh sáng tuyệt đẹp này không thể thấy trong không gian bình thường, chỉ có ở nơi này mới nhìn thấy được. Vô số ánh sáng khó có thể hình dung nổi.

Sau khi hắn không để ý tới sinh tử nữa, toàn tâm toàn ý nhìn ngắm ánh sáng nơi này, thưởng thức cảnh tượng tuyệt đẹp trước khi nguyên thần hắn biết mất, tính mạng đi tới điểm tận cùng.

Ngắm nhìn, ngắm nhìn. Tô Minh đã quên đi trạng thái của mình ngày hôm nay. Dường như hắn trở thành một bộ phận của ánh sáng vô tận nơi này. Tựa như hắn dung hợp với ánh sáng, vui chơi thỏa thích trong thế giới này vậy.

- Có thể thấy được ánh sáng, có thể cảm nhận được gió, hợp thành biển cả...

Tô Minh thì thào. Hắn chăm chú, khiến cho vào lúc hắn không để ý tới sinh tử liền chìm đắm trong một trạng thái kỳ lạ.

Trong trạng thái kỳ lạ này, Tô Minh dường như trở lại thời điểm tĩnh tâm đốn ngộ ngày xưa trên Đệ Cửu Phong. Trong lần đốn ngộ đó, hắn dùng họa tĩnh tâm, hiểu rõ tâm biến.

Lúc này đây hắn ngắm ánh sáng, chìm đắm trong trạng thái đốn ngộ. chẳng qua lúc này hắn minh tưởng không phải là tâm biến mà là biển ánh sáng vô cùng đồ sộ và đẹp mắt kia.

Một người có lẽ cũng chỉ có tại thời điểm chết đi, hoàn toàn quên đi bóng ma tử vong mới có thể toàn tâm toàn ý ngắm ánh sáng tuyệt đẹp này.

Có lẽ bởi vì Tô Minh biết rõ, hắn không còn bao lâu nữa cho nên hắn mới quý trọng từng chút thời gian.

Thời gian dần dần trôi qua. Được biển ánh sáng cuốn đi, Tô Minh càng ngày càng bị cuốn xa. Hắn nhìn thấy cũng càng ngày càng nhiều ánh sáng, vô biên vô hạn. Dường như thân thể của hắn đang bị ánh sáng bao phủ.

Hắn cũng không phát giác ra được, Minh khí tràn ra từ Minh môn của hắn càng ngày càng thưa thớt. Tựa như không bao lâu nữa sẽ không có Minh khí tẩm bổ nữa.

Mà nguyên thần của hắn khi di chuyển trong biển ánh sáng này cũng bị xé rách càng ngày càng trầm trọng.

- Ánh sáng kỳ quái, kết hợp với gió hóa thành biển. Loại lực lượng có thể đánh tan tất cả này...

Tô Minh thì thào. Hắn nhìn thấy bên trong ánh sáng vô tận có một vòng trắng đen hiện lên. Tia sáng đó Tô Minh cực kỳ quen thuộc. Đó là Cực Minh Quang.

- Như vậy... Ánh sáng sinh ra từ đâu...

Vốn nguyên thần Tô Minh đã quên bản thân, giờ phút này đắm chìm bên trong trạng thái kỳ dị. Hắn nhìn ánh sáng vô tận bốn phía, trong đầu hiện lên một nghi vấn.

Hắn muốn biết đáp án này, muốn biết vì sao ánh sáng xuất hiện. Vì sao nơi này lại có ánh sáng vô tận, vì sao lại có biển ánh sáng này. Vì sao nơi này lại có lực lượng kinh thiên động địa có thể hủy diệt hết thảy như vậy.

Trước khi tiếp xúc với Cực Minh Quang, Tô Minh không cho rằng ánh sáng là một loại lực lượng, có thể nhìn thấy, không thể thiếu ở bốn phía. Nhưng tại thí luyện chi địa của Đạo Thần tông, Cực Minh Quang xuất hiện, phá vỡ ý nghĩ của Tô Minh. Thời gian trôi qua, hắn dần dần tiếp nhận... Ánh sáng cũng là một loại lực lượng.

Giờ khắc này, tại thời điểm không để ý tới sinh tử, trong trạng thái kỳ dị này, có cảm giác dường như mình đã trở thành Cực Minh Quang màu đen lóng lánh trong vô cùng điểm sáng kia, giống như đang mang đi ý chí do nguyên thần lưu lại. Tô Minh cảm thấy... mình như trở thành một bộ phận của tinh không này.

Hắn dường như trở thành một trong đủ loại ánh sáng. Theo suy nghĩ của hắn, dường như ánh sáng này trong mắt hắn đã đang không ngừng được phóng đại. Dùng cực hạn của con mắt thứ ba kia, sau khi nó phóng đại không biết các ngươi, bỗng hắn không còn nhìn thấy ánh sáng nữa....

Đó là một vùng hư vô mờ mịt. Trong hư vô đó có hai ký hiệu rất lớn. Ký hiệu này không phải do người sáng tạo ra mà tựa như do trời xanh nơi này sinh ra. Nó nhìn như ký hiệu nhưng cũng không phải, mức độ phức tạp đạt tới mức tu sĩ không thể vẽ ra nổi.

Hai ký hiệu hắn nhìn thấy này va chạm với nhau, lập tức dung hợp. Mức độ dung hợp này cực kỳ hoàn mỹ. Trong quá trình dung hợp, Tô Minh thấy những ký hiệu này càng ngày càng phức tạp hơn. Dường như ký hiệu đầu tiên Tô Minh thấy chỉ là một loại dấu hiệu tầng thấp nhất vậy. Mà sau khi chúng dung hợp, những ký hiệu này liền nhanh chóng phát triển trở thành cao cấp hẳn lên.

Ký hiệu diễn biến từ thấp tới cao, một tia lực lượng kinh khủng mà Tô Minh không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được sinh sôi lao ra từ bên trong hư vô này, dung nhập vào bên trong ký hiệu, dường như trở thành dưỡng chất mà nó cấn khi biến hóa từ thấp tới cao.

Khi ký hiệu này diễn biến tới cực hạn, lực lượng nó hấp thu từ bốn phía cũng gần như vô tận. Đột nhiên Tô Minh thấy một ký hiệu phức tạp tới mức khó có thể hình dung nổi, bất ngờ nghịch chuyển, không còn diễn biến lên cao nữa mà lại nhanh chóng biến hóa thành cấp thấp. Trong lúc biến hóa này, bốn phía không còn có lực lượng hư vô dung nhập nữa. Ngược lại ký hiệu này còn tràn ra lực lượng vô cùng khủng bố, không cách nào hình dung được.

Lực lượng được tỏa ra, ánh sáng... Xuất hiện!!

Tô Minh nhìn tới đây, tâm thần chấn động mãnh liệt. Hắn mơ hồ cảm thấy như hiểu ra gì đó nhưng thứ này giống như đơn giản tồn tại trong phức tạp, khiến cho Tô Minh hiểu ra mà lại còn thiếu một chút, vẫn chưa thể liên lạc tất cả với nhau.

- Hô hấp, là hô hấp!!

Ý chí Tô Minh run rẩy. Trong nháy mắt này, hắn đã tìm hiểu được một điểm đó là hô hấp. Cảnh tượng này khiến Tô Minh cảm thấy giống như hô hấp của mình vậy.

Trước tiên phải hít vào một hơi, động tác này chính là ký hiệu diễn biến lên cao cần rất nhiều lực lượng hư vô. Mà sau khi đạt tới cực hạn, thở ra một hơi chẳng khác nào phóng ra toàn bộ lực lượng hư vô vừa hít vào kia, sau đó... Liền thành ánh sáng!

Lập tức trong khi vừa giác ngộ, óc Tô Minh nổ vang. Nguyên thần hắn giờ khắc này cũng bởi Minh môn không thả Minh khí ra nữa mà bị biển ánh sáng này xé rách.

Nhưng trong tích tắc khi nguyên thần bị xé rách, Tô Minh nhắm mắt hít sâu một hơi. Trong ánh sáng nơi này, nguyên thần của hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó khi hắn thở ra, nguyên thần lại nhanh chóng khép lại. Mà bên trong nguyên thần cũng có ánh sáng mạnh tràn ngập ra bên ngoài.

Nguyên thần của Tô Minh run rẩy, cặp mắt bỗng nhiên mở ra. Trong đó lộ vẻ đã hiểu.

- Nơi đây không có gió!! Ánh sáng sở dĩ có thể hình thành biển là bởi vì nó là một loại lực lượng. Mà sở dĩ có thể hóa thành sóng ánh sáng bởi lực lượng này khi thả ra, phóng ra ánh sáng thì cũng phóng ra lực lượng có thể hủy diệt tất cả!!

- Ánh sáng... Đây chính là ánh sáng!

Nguyên thần của Tô Minh tỏa ra hào quang vạn trượng, vừa chuyện động bên trong biển ánh sáng kia, triệt để hóa thành một thể.

Trong mắt hắn chớp động ánh sáng chói mắt. Hắn lại hít sâu một hơi nữa. Lập tức bên trong nguyên thần hắn truyền ra tiếng nổ vang, mơ hồ có hai luồng khí xoáy hiện ra. Trong đó ẩn chứa hai kỳ hiệu phức tạp mà Tô Minh đã thấy. Ký hiệu này dung hợp trong cơ thể hắn, lập tức khiến rất nhiều lực lượng hư vô hóa thành không khí bị Tô Minh hút vào, khiến hai ký hiệu kia biến hóa từ thấp lên cao, bỗng nhiên nghịch chuyển.

Hô hấp của Tô Minh càng ngày càng dồn dập. Ký hiệu trong cơ thể hắn không ngừng nghịch chuyển, tỏa ra ánh sáng càng mãnh liệt, khuếch tán ra trăm ngàn trượng, vạn trượng... Hơn mười hơi thở ngắn ngủi, Tô Minh ngửa mặt lên trời kêu to. Thân thể không ngờ tràn ra ánh sáng tới mấy chục vạn trượng.

Giờ khắc này Tô Minh chính là biển ánh sáng. Chính hắn tỏa ra ánh sáng, cũng trở thành biển. Ở bên trong biển ánh sáng này, tất cả ánh sáng đều bị đuổi tản đi, chỉ có ánh sáng thuộc về Tô Minh. Đó là... Cực Minh Quang!

- Thuật này sau Di Sơn, được gọi là Đảo Hải!

Tiếng nói của Tô Minh vang vọng trong chớp mắt, thân thể cũng vọt lên. Từ xa nhìn lại, hắn giống như một vùng biển ánh sáng, khí thế tràn đầy, rung động bát hoang!

Mang theo biển ánh sáng, Tô Minh liền hung hăng chúi xuống phía dưới. Hư vô nổ vang. Bên trong thế giới của biển ánh sáng, hiếm khi thấy xuất hiện tiếng nổ vang phá vỡ sự yên tĩnh như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi