Bươm bướm màu xám, không như bươm bướmk hác có đủ màu đủ sắc, đôi cánh duỗi ra dài cỡ vạn mét, ở trên không trung có sự uy nghiêm khó tả giáng xuống mặt đất.
Khi thấy bươm bướm màu xám này, trong đầu Tô Minh hiện ra truyền thuyết năm đó lưu truyền ở thế giới Man tộc.
Có con bươm bướm, tên là Tang Tương.
“Tang Tương... "
Bên cạnh Tô Minh, lần đầu tiên Thiên linh lão nhân lộ mặt trong đất Man tộc, ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn bươm bướm màu xám, trong mắt lóe tia sáng trí tuệ.
“Trong suy đoán của ta có một khâu cuối cùng, là truyền thuyết từ thời đại viễn cổ, trên người Tang Tương chắc có điều đó.” Thiên Linh lão nhân thì thào, vẻ mặt phức tạp, nhưng chỉ giây lát đã bị thay thế bằng kiên quyết.
“Truyền thuyết... ” Tô Minh khẽ thì thầm.
Truyền thuyết liên quan đến Tang Tương vĩnh viễn lưu truyền ở đất Man tộc. Đó là lần đầu tiên Tô Minh biết có một con bươm bướm tên gọi Tang Tương, nó vỗ cánh sẽ khiến trời đất biến đổi, mỗi lần sẽ xảy ra dị tượng khác nhau.
Tô Minh còn nhớ trong thế giới Chúng Linh điện, quay về viễn cổ, trong Man thiên mà Man Công của Đại Ngu dự đoán, hắn thấy trên bầu trời gió tuyết, giây phút huyết long tan vỡ xuất hiện một con bươm bướm giây lát biến mất. Tô Minh mơ hồ hiểu ra cái gì, yên lặng nhìn bươm bướm màu xám trên trời. Bươm bướm màu xám cũng nhìn Tô Minh, vỗ cánh, gió nhẹ thổi, mang theo ý chí hủy diệt tất cả giáng xuống đất Man tộc.
Tiếc rằng bươm bướm màu xám này không phải là Tang Tương trong truyền thuyết, nó chỉ là một ảnh ngược, là ý chí của ông lão áo xám ngưng tụ thành.
Tô Minh giơ lên tay phải, trong lòng bàn tay huyễn hóa ra hoang đỉnh. Đỉnh lóe tia sáng sắt thép, ánh sáng che lấp khuôn mặt Tô Minh, khiến người ta không thấy rõ biểu tình của hắn. Chỉ thấy ánh sáng sắt thép càng rực rỡ, bên trên dần xuất hiện một bóng người. Bóng người vạm vỡ, tay cầm trường mâu. Bóng người ấy xuất hiện phát ra hơi thở hoang dã, nguyên thủy. Khí thể mạnh mẽ trong phút chốc bao phủ bát hoang.
Cùng lúc đó, trăm triệu hồn Đại Man ở trong người Tô Minh từ sau khi Man Thần biến thì ngủ say bỗng thức tỉnh, nhập vào trong đỉnh thanh đồng. Bên trên hiện ra khuôn mặt lồi lõm, theo cánh bươm bướm màu xám vỗ đập, bóng dáng trên đỉnh thành đồng vụt ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đỏ như máu, chất chứa dữ tợn. Lắc người một cái, bóng dáng kia lao hướng bươm bướm màu xám ở trên trời, tốc độ cực nhanh, dấy lên bão tố. Gió lốc gào thét, dường như vẽ ra đỉnh bão tố to lớn trong trời đất. Xung quanh đỉnh kia có nhiều khuôn mặt hồn Đại Man biến ảo ra, như đang rít gào.
Trông đỉnh này hư ảo nhưng có cảm giác ngưng tụ, khiến bóng dáng cầm mâu lao ra càng khổng lồ hơn, chớp mắt cao cỡ mấy trăm mét.
“Man!!!" bóng dáng kia lao ra, miệng phát ra tiếng rống khàn khàn kinh trời.
Trong tiếng rống gã tới gần bươm bướm màu xám vỗ cánh, dấy lên luồng gió hủy diệt, lao hướng cánh bên phải của nó.
Vẻ mặt Tô Minh bình tĩnh, tay phải cầm đỉnh nhìn mọi chuyện diễn ra.
Tiếng nổ vang vọng khắp trời đất, cả thế giới Man tộc như đất rung núi chuyển, kịch liệt lắc lư. Bóng dáng xuất hiện từ đỉnh thanh đồng trong tiếng nổ run lên, tan vỡ.
Nhưng cánh phảit của bươm bướm màu xám trong tiếng nổ, khi bóng dáng kia biến mất thì run lên, xuất hiện mảng lớn khe nứt, bùm một tiếng thành bốn, năm mảnh.
“Tiếc là ngươi chỉ là ảnh xạ tự huyễn hóa ra, không phải Tang Tương trong truyền thuyết.” Tô Minh khẽ nói.
Khi thanh âm vang vọng, bươm bướm màu xám mất đi một cánh trên bầu trời nhìn chằm chằm Tô Minh, cánh tría lại vỗ, lực lượng hủy diệt chuyển động. Tô Minh thở dài, giơ lên tay phải chỉ hướng bươm bướm màu xám còn lại một cánh. Chiếc nhẫn chí bảo trên ngón tay hắn bay ra, chiếc nhẫn càng lúc càng lớn, khi tới gần bươm bướm màu xám đã cỡ vạn mét.
Va đụng mạnh, bầu trời nứt vỡ, từng khe hở xuất hiện trên phong ấn bầu trời có hai màu tím đỏ, tiếng nổ điếc tai vang khắp hung trời. Bầu trời tan vỡ thành nhiều mảnh, cùng với phong ấn khung trời tan vỡ, những hung linh bên ngoài chưa xông vào thì đã vỡ vụn, văng ngược ra, chớp mắt thân hình thành tro bụi.
Cùng tan vỡ còn có bươm bướm màu xám chỉ còn lại nửa cái cánh, bươm bướm vỡ thành bụi phấn, tan thành mây khói, cũng mang đi ý chí ông lão áo xám phát ra tiếng thở dài.
“Kẻ hủy ta không phải là ngươi... ” Đó là câu nói cuối cùng của ông lão áo xám.
Sau đó ba ý chí luôn tồn tại từ hằng cổ tới nay trong vòng xoáy âm tử hoàn toàn bị xóa đi.
Khung trời nổ tung, vết nứt liên tục lna tràn, đưa mắt nhìn bầu trời như đá vụn không ngừng vỡ ra. Trong nứt vỡ có nhiều mảnh vụn bắn tung tóe, tình cảnh tận thế lay động mọi người chính mắt thấy.
Bên ngoài, chiếc nhẫn vạn mét của Tô Minh rít gào, càn quét, đi qua đâu là hung linh bên ngoài vỡ nát, mặc kệ có tu vi gì khi đụng chạm vào chiếc nhẫn thì đều tan rã.
Chiếc nhẫn rít gào, nổ ầm vang, tiếng rít sắc nhọn lao ra khỏi thế giới Man tộc, xoay tít trong vòng xoáy âm tử, bắn hướng lối ra. Tốc độ của chiếc nhẫn cực nhanh, khoảnh khắc đi xa, trên đường cuốn động sương khói, đánh mở tử khí, đập nát tất cả sinh linh bay ra từ mỗi không gian. Thậm chí là con rồng tử vong tuyệt vọng không tránh thoát được, thân hình bị va đụng tan vỡ, bị xuyên thấu qua.
Mọi thứ nói thì dài nhưng sự thật chỉ khoảng mấy chục giây, chiếc nhẫn đã lao ra khỏi vòng xoáy âm tử, xuất hiện bên trong Đạo Thần chân giới. Khoảnh khắc nó xuất hiện như mở ra con đường đi thông thế giới Man tộc và Đạo Thần chân giới. Con đường hóa thành vòng xoáy, dẫn động hơi thở Đạo Thần chân giới trong chớp mắt lao tới. Bên trong có ý chí của Tô Minh, xông vào con đường vòng xoáy, vào thế giới Man tộc có Tô Minh. Hắn giơ lên hai tay, ngẩng đầu nhìn khung trời vỡ vụn.
“Chúng ta rời khỏi khỏi vòng xoáy âm tử, từ nay về sau thế giới Man tộc sẽ thành một phần của Đạo Thần chân giới. Ta mang các ngươi, mang theo toàn thế giới lao ra!"
Giọng Tô Minh vang vọng bên tai mỗi một tu sĩ Man tộc, thật lâu không tán. Hơi thở Đạo Thần chân giới trong con đường vòng xoáy ập đến, dường như trong Đạo Thần chân giới có một bàn tay to lấy khí thế khó tả cắm vào vòng xoáy âm tử, túm lấy thế giới Man tộc muốn kéo nó ra.