CẦU MA

“Tang Tử?” Mắt Tô Minh chợt lóe.

Lấy trí tuệ của Tô Minh, nếu không muốn để người nhìn ra manh mối thì trừ phi gặp lão quái như Thiên Linh lão nhân, nếu không thì người ngoài rất khó tìm ra dấu vết trên người. Hắn dù là lão quái như Thiên Linh lão nhân cũng không phải chuyện gì đều nhìn ra được. Dù sao đời này Tô Minh trải qua nhiều kinh nghiệm, mức độ phức tạp, khúc chiết không phải tu sĩ khác tưởng tượng được. Những người trước mắt ở trong phạm vi thần thức của Tô Minh, là một trong số tu sĩ mà hắn thấy được tại chân giới, Tô Minh tới đây là vì người đàn ông trung niên họ Tiền.

Tuy nhiên, Tô Minh không dám khẳng định mọi thứ tồn tại trong tam hoang đại giới có giống như ở đây không, hắn không chắc chắn người đàn ông trung niên họ Tiền là bạn cũ của mình. Đặc biệt là nghe mấy tu sĩ gọi hắn như thế nào, biểu tình cung kính ẩn chứa thấp thỏm, Tô Minh đã đạt được một chút mục đích của mình. Tô Minh vốn định xuất hiện trước mặt bọn họ, dùng mắt họ nhìn xem có thể nhận ra bản thân ở thế giới này không.

“Hàn Đông tông... " Biểu tình Tô Minh bình thường, lạnh nhạt nói, dường như không có ấn tượng gì với tông môn này.

“Quy mô của tông môn chúng ta không lớn, chắc là Tang Tử không chú ý nhiều. Bản tông là một trong ngọc cung tam tiên, dưới tay Lý Thiên Vương, một trong bốn tông, Hàn Đông tông. Các đời tông chủ thừa kế Hải Thần vị trong tứ tướng của Lý Thiên Vương." Bảy tu sĩ cung kính bái, trong đó một người nói ngay.

“Ta còn có việc dùng người này, các ngươi đi đi.” Tô Minh không hỏi kỹ càng, bình tĩnh nói.

Bảy người do dự một lúc, liếc nhau, lại cúi đầu hướng Tô Minh, xoay người biến thành bảy vệt sáng rít gió lao lên trời, biến mất.

Hai chân người đàn ông trung niên họ Tiền run như cầy sấy, gã hận không thể tát miệng mình, thầm nhủ không nên dùng Tang Tử thề thốt. Gã cảm thấy thề lời nào là linh câu ấy thật quá quái dị, làm gã ngơ ngác nhìn Tô Minh, lòng run sợ.

“Cái kia... Không biết Tang Tử tìm tiểu nhân có chuyện gì không?” Miệng người đàn ông trung niên họ Tiền khô khốc, bản năng lộ mặt nịnh nọt.

“Tiền Thần!” Tô Minh quay đầu, ánh mắt rơi vào người người đàn ông trung niên họ Tiền, một lúc sau chợt nói.

“Có tiểu nhân!"

Người đàn ông trung niên họ Tiền chính là Tiền Thần, từng ở đất Man tộc kết bạn với Tô Minh một thời gian khá dài, sau đó hắn bị buộc đi Thần Nguyên Phế Địa nên mất liên hệ với nhau. Sau này Tô Minh từng hỏi chuyện liên quan đến Tiền Thần, sau khi hắn vào Thần Nguyên Phế Địa không lâu thì gã cũng tự rời đi. Tới nay Tô Minh còn nhớ khi đệ tử dòng chính của Đạo Thần Tông giáng xuống, Tiền Thần thấy người Cửu Phong chết đi thì làm biểu tình bi thương, tức giận, và lúc trước lộ ra quyết tâm muốn trở thành cường giả. Ký ức đó hiện ra trong đầu Tô Minh, hắn nhìn người đàn ông trước mắt, không phân rõ người này là Tiền Thần ở tam hoang đại giới hay là Tiền Thần ở đây.

“Ngươi còn... nhận được ta không?” Tô Minh im lặng giây lát sau chợt hỏi.

Lời thốt ra, người Tiền Thần run lên. Từ lúc Tô Minh xuất hiện thì biểu tình của Tiền Thần không thay đổi gì nhiều, tối đa là buồn bực vì lời thề, nhưng sự thật là trong lòng gã mới thấy hắn thì nổi lên cay đắng mà người ngoài khó phát hiện.

Chua xót này do bộ dạng của Tô Minh, do ký ức trong đầu Tiền Thần, nhưng gã không dám tin, ngơ ngác nhìn hắn.

Bộ dạng của Tô Minh hơi khác với lúc ở đất Man tộc, nhưng khác biệt này nếu nhìn lâu thì vẫn tìm ra được chút dấu vết. Tô Minh nhìn Tiền Thần, hồi lâu sau khẽ thở dài.

“Còn nhớ Cửu Phong không?"

Lời này thốt ra, Tiền Thần rung động, lộ vẻ vẻ mặt khó tin. Sao Tiền Thần có thể quên Cửu Phong được? Đời này Tiền Thần không thể quên chỗ đó, năm xưa gã rời đi nơi này, vào trong vòng xoáy hạo dương, ở đó gã đến thế giới Man tộc, quen biết một số người.

Những chuyện ở Cửu Phong, mãi đến phút cuối thê lương đều khắc sâu vào đầu Tiền Thần. Khi đó Tiền Thần không biết bí mật liên quan đến Tang Tương đại giới mà mình đã ở, cho đến khi Tô Minh đi Thần Nguyên Phế Địa, gã im lặng rời khỏi, trở về thế giới của mình, đi dạo trong Tang Tương đại giới, ngẫu nhiên thấy....

Tiền Thần từ xa nhìn thấy chuyện quan trọng trong Tang Tương chân giới của họ, việc đó là tiên tông chân giới xuất hiện Tang Tử thứ ba. Tiền Thần không quên lúc gã thấy Tang Tử thứ ba thì rất kích động, cũng không quên khi định tiếp xúc thì gặp phải lạnh nhạt, rồi gã ngây ra, sau đó hiểu sự việc, buồn bã tránh xa.

“Tang Tử đại nhân nói mấy lời gì mà... tiểu nhân không nghe hiểu... ” Tiền Thần im lặng giây lát sau mặt nặn nụ cười nịnh nọt, lòng chua xót.

Tiền Thần không dám xác nhận, bởi vì tu sĩ trôi qua, gã chậm rãi phát hiện bí mật liên quan tới Tang Tương đại giới. Người tồn tại nơi này thì bên ngoài cũng có, nhưng không phải cùng một người. Tô Minh mà Tiền Thần đang thấy giống y đúc Tang Tử, gã khó phân biệt ra người này rốt cuộc là Tô Minh hay Tang Tử.

Tô Minh im lặng, hắn nhận ra Tiền Thần, từ hàng loạt phản ứng của gã cho hắn nhìn thấy rất nhiều chuyện. Nhưng Tô Minh không miễn cưỡng nhận nhau, hắn im lặng nhìn chằm chằm Tiền Thần.

“Không ngờ ngươi đến từ đây, bảo trọng."

Tiền Thần là bạn của Tô Minh, dù tình cảm không bằng giữa hắn với mấy Đại sư huynh nhưng người này không phải kẻ địch mà là bạn. Tô Minh lắc đầu, xoay người đi hướng hư không. Nếu Tiền Thần đã do dự, không muốn nhận nhau, mặc kệ là vì khó khăn gì thì Tô Minh sẽ không ép buộc. Có khi tình cảm tựa như bèo dạt mây troi, khi lại gặp nhau sẽ hóa thành bèo dạt.

Tiền Thần nhìn bóng lưng Tô Minh dần bay lên trời, vẻ mặt phân vân rất nhiều, lớn tiếng rống.

“Người ta sợ nhất bên cạnh ngươi là ai?"

“Vũ Huyên.” Tô Minh khựng giữa không trung, ngoái đầu nhìn Tiền Thần, chậm rãi nói.

“Tại sao nói như vậy?” Tiền Thần nói tới đây thì nghẹn ngào, khóe mắt chảy lệ.

“Minh Long biến thành con chó khi dễ ngươi, Vũ Huyên thì khi dễ Minh Long, cho nên lúc trước ngươi cho rằng Vũ Huyên mạnh nhất, cũng là đáng sợ nhất.” Tô Minh nhìn Tiền Thần, mặt lộ vẻ nhớ lại, đoạn năm tháng đó thật tốt đẹp.

“Ngươi là... "

“Ta không phải là Tang Tử, ta là Tô Minh đến từ đất Man tộc!"

Khi Tô Minh nói câu này thì Tiền Thần càng rơi nhiều nước mắt. Gã ngơ ngác nhìn Tô Minh, lộ biểu tình kích động.

“Tô Minh... là ngươi, thật sự là ngươi, ngươi không phải Tang Tử, ngươi là Tô Minh!"

.......

Trên một tu chân tinh vỡ thành hai nửa, màu bầu trời không phải xanh biếc mà là xám xịt, dường như có gió rít gào ở chân trời, mặt đất tàn phá, núi sụp xuống. Mặt đất trống tràn ngập khe nứt. Giữa mấy khe nứt có một chỗ trống nhỏ, nơi đó đặt một cái bàn, bên trên có hai bầu rượu. Tô Minh ngồi khoanh chân, bên cạnh hắn là Tiền Thần.

Tô Minh nghe Tiền Thần kể chuyện trải qua, ngoài ý muốn đi vào vòng xoáy hạo dương, tới Man tộc, sau đó vì hắn đi Thần Nguyên Phế Địa mà gã lựa chọn trở lại Tang Tương chân giới, tại đây gã gặp rất nhiều người, có một Tô Minh khác, Vũ Huyên khác.

“Chỗ này là Tang Tương đại giới. Man tộc truyền thuyết có một con bướm gọi là Tang Tương, truyền thuyết đúng là sự thật, chỗ đại giới của chúng ta thì Tang Tương chí cao vô thượng. Nơi đây có bốn chân giới, chỗ ày có loại xưng hô là Tang Tử, như con của Tang Tương, như Tang Tương chuyển thế. Sự thật là vì chút lý do đặc biệt khiến họ câu thông với ý chí Tang Tương, có thể mượn dùng lực lượng Tang Tương."

“Ta còn thấy... bạch Tố... ” Tiền Thần ngập ngừng nhìn Tô Minh.

“Nàng không phải là tu sĩ, là ở rất nhiều năm trước trong Cương Thiên chân giới, trên một tu chân tinh, ta trông thấy một người thường, gia tộc mà nàng ở là một gia tộc lớn ở thế giới. Ta không thấy Đại sư huynh, Hổ Tử nhưng ta nhớ rõ Vũ Huyên. Hiện tại nàng ở Doanh Hương chân giới, là... ” Tiền Thần nói tới đây khựng lại, do dự một chút rồi nói tiếp.

“Là đạo lữ của Tang Tử thứ ba."

Tô Minh im lặng, hắn sớm tưởng tượng được có lẽ người ở tam hoang đại giới tồn tại bản thân khác trong Tang Tương. Trong vòng xoáy nơi có đất Man tộc, người chỗ đó không phải ai cũng tồn tại một bản thân khác. Chỉ một số người có tư chất như vậy, như Tô Minh, Bạch Tố. Bạch Tố thì dễ giải thích, vì cô vốn là tu sĩ tam hoang đại giới. Tô Minh cũng dễ giải thích, hắn vốn không phải là sinh mệnh trong vòng xoáy âm tử.

“Chỗ này là Tang Tương đại giới, có bốn chân giới gồm tiên tông, Hư Dương, Cương Thiên và Thắng Hương. Trong Tang Tương đại giới này có nhiều tu sĩ rải rác trong bốn chân giới. Trừ tiên tông chân giới ở nhiều năm trước cô lập, không cho phép hình thành các loại thế lực tại đây, còn ba chân giới khác thì có ba Tang Tử trấn giữ. Trong ba chân giới có tông môn cường đại, như cương thiên ngọc cung, tồn tại Ngọc đế, Lý Thương Vương, Nhị Thông Thần, Phong Hỏa Đồng Tử. Ngọc Đế là tôn, ba người còn lại có tông môn riêng, họ gọi chung là Ngọc cung."

“Ví dụ như trong Hư Dương chân giới tồn tại thánh tứ châu, Đấu Thánh là tôn, Vân, Đạo Hư, ba thánh tiếp theo hình thành thế lực. Còn có Thắng Hương chân giới, dưới Tang Tử có mười điếu vong, khống chế chí bảo mười tám linh ngục, cực kỳ mạnh mẽ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi