CẦU MA

Đạo không cô.

Có mấy người hiểu đạo thán đạo của ta không cô, nhưng cái gì là đạo? Tô Minh suy tư vấn đè này.

Giống như bây giờ Tô Minh là người thứ nhất ra khỏi vòng xoáy nhưng trên người hắn không có cảm xúc gì, chỉ có bình tĩnh, như trên con đường tìm đạo lòng người tĩnh biểu hiện vẻ mặt lạnh nhạt.

Tô Minh đi ra, gần trăm đệ tử tu sĩ phụ trách đệ tử ngoại môn Thất Nguyệt tông tu hành có một ông lão trông thấy bộ dạng của hắn thì biến sắc mặt, lộ vẻ khó tin. Mấy người khác trông thấy Tô Minh thì xì xầm với nhau, nhiều người nhìn hướng ông lão biến sắc mặt, trong mắt có hâm mộ và cung kính. Không phải lần đầu tiên bọn họ đưa đệ tử vào đất rèn luyện, biết rõ dù là lần nào thì người có tư cách bước ra đầu tiên chắc chắn là nổi bật trong lần này.

Nhưng lòng ông lão lạnh băng, mặt nặn nụ cười cay đắng, bản năng lùi mấy bước.

Khi ánh mắt mọi người rơi vào tay phải Tô Minh thì xung quanh chợt biến tĩnh lặng, lát sau là tiếng hút không khí. Bọn họ phát hiện tay phải Tô Minh cầm linh bài có hơn một trăm cái.

- Thiên tài!

- Lần rèn luyện này ra thiên tài!

- Ha ha ha ha ha ha! Trần huynh, lần này ngươi có hy vọng thăng cấp rồi! Chúc mừng chúc mừng, chỗ ngươi ra một thiên tài!

Những tu sĩ lộ vẻ mặt giật mình, khi họ nói xong thì Diệp Long theo sau lưng Tô Minh bước ra, trong tay cũng cầm một trăm linh bài. Các tu sĩ hoàn toàn rung động.

- Lần ... Lần rèn luyện này xuất hiện đến hai thiên tài!

- Hắn là Diệp Long, ta biết tiểu tử này, hắn là đệ tử của đại chấp sự!

- Một lần có hai thiên tài, rất hiếm thấy trong lịch sử Thất Nguyệt tông, nhưng không biết cuối cùng họ có thể trở thành trưởng lão không, có thể trong vòng trăm năm bước vào bất khả ngôn?

Những tu sĩ thấy Tô Minh, Diệp Long xuất hiện thì rung động tâm thần, vừa nói vừa nhìn hướng ông lão họ Trần và trung niên văn sĩ.

Trung niên văn sĩ mỉm cười, vui mừng, khen ngợi nhìn Diệp Long, đôi khi nhìn hướng Tô Minh, con ngươi co rút. Hiển nhiên Tô Minh xuất hiện nằm ngoài dự đoán của trung niên văn sĩ, gã vốn tưởng Diệp Long là người số một.

So sánh với trung niên văn sĩ thì mặt ông lão họ Trần đã không là tái nhợt nhưng nụ cười gượng gạo, đặc biệt ánh mắt nhìn hướng đám người sau lưng Tô Minh không thấy thiếu nữ lúc trước hấp thu thân xác bị Tô Minh đoạt xá, mắt lão lộ tia đau lòng, khi nhìn hắn lóe tia sát khí.

Trong khi đám người dưới đất xì xầm, ông lão khoanh chân trên bầu trời cũng lộ vẻ mặt rung động, ánh mắt rơi vào Tô Minh, Diệp Long, không để ý đến những đệ tử khác lục tục đi ra sau lưng hai người giờ trở thành nội tông.

Ông lão nhìn chằm chằm Tô Minh, Diệp Long, đứng dậy. Ông lão cho chút khách sáo với hai vị thiên tài này, không ai biết tương lai của hai thiếu niên như thế nào, nếu kết thiện duyên khi họ còn yếu thế thì sau này rất có lợi. Ông lão từng thấy nhiều ví dụ như vậy, đứng dậy định nói gì thì có một cầu vồng lao ra từ hướng Thất Nguyệt tông, khoảnh khắc đến gần, hóa thành một thanh niên.

Thanh niên mặc áo dài màu đỏ, vẻ mặt lạnh lùng, khi xuất hiện liếc mắt nhìn dưới đất. Ánh mắt rơi vào người Tô Minh, Diệp Long thì không còn lạnh lùng mà biến thành nụ cười.

Thanh niên mỉm cười nói:

- Hai vị này chắc là Vương Đào, Diệp Long sư đệ đúng không? Xin hai sư đệ theo ta đi quảng trường trong tông, các vị trưởng lão đang chờ, lệnh ta mang các ngươi đi.

Thanh niên chắp tay bái hướng Tô Minh, Diệp Long.

Tô Minh lắc người, xuất hiện bên cạnh thanh niên, chắp tay đáp lễ. Diệp Long cũng bước tới, ba người hóa thành cầu vồng khoảnh khắc đi xa, chỉ để lại ba cái bóng và ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Ba người đi tới, thanh niên cười nói:

- Hai vị sư đệ đều là thiên tài, lần này được các vị trưởng lão đích thân gặp mặt làm sư huynh rất khâm phục.

Giờ phút này, thanh niên không còn vẻ gì lạnh lùng, hiển nhiên gã chỉ lạnh với người ngoài chứ Tô Minh, Diệp Long thì không làm ra vẻ.

Thanh niên cười nói:

- Sau này nếu có cơ hội thì đồng môn chúng ta nên chăm sóc lẫn nhau, nếu hai ngươi có gì không hiểu về nội tông cứ tìm ta. Ta tên là Đức Thuận, đức của phẩm đức, thuận là tính cách.

Thanh niên ngoái đầu nhìn Tô Minh, Diệp Long.

Khi nghe thanh niên nói câu này, con ngươi Tô Minh co rút, cẩn thận nhìn thanh niên sau đó lặng im gật đầu. Mặt Tô Minh không biểu tình nhưng lòng dậy sóng, trên thế giới này hắn thấy Thiên Tà Tử khác nhau, thấy Diệp Vọng khác nhau, hấy phế tích thần nguyên tinh hải, cũng thấy Đức Thuận có điều khác. Tất cả khiến Tô Minh không thể không suy tư kỹ càng thế giới này rốt cuộc là gì? Nó thật sự là thế giới bên trong Huyền Táng sao? Hắn đang đoạt xá tại sao sinh ra liên hệ với thế giới này? Nếu chỗ này thật là thế giới trong người Huyền Táng thì tại sao xuất hiện những người có cảm giác quen thuộc? Chỗ này ... Rốt cuộc là cái gì?

Đáy mắt Tô Minh xuất hiện mờ mịt, bên trong ẩn chứa kinh khủng, trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ đáng sợ, hù hắn kinh khiếp.

Nên biết lấy tu vi và tâm tính của Tô Minh cho dù Tang Tương bị hủy diệt hắn cũng chưa từng lộ vẻ kinh khủng, nhưng giây phút này thật sự xuất hiện. Tuy nhiên, nó nhanh chóng bị Tô Minh đè nén.

"Còn cần nhiều chứng cứ, không thể vội vàng quyết định."

Mắt Tô Minh chợt lóe, đi theo thanh niên tên Đức Thuận bước vào bầu trời lòng chảo do dãy núi vòng quianh, đi vào Thất Nguyệt tông. Trên đường đi thanh niên Đức Thuận nói chuyện liên quan đến nội tông, thậm chí các bí mật, kể rất kỹ càng.

Từ xa nhìn Thất Nguyệt tông cực kỳ khổng lồ, n hư hợp thành một trận pháp, chỗ này tràn ngập uy nhiếp vô hình. Ba người đáp xuống đất.

Thanh niên tên Đức Thuận tiếp tục bảo:

- Bắt đầu từ chỗ này không thể bay, đây là bất kính với tông môn, dễ dàng gây hiểu lầm, hai vị sư đệ phải nhớ kỹ.

Thanh niên nói rồi đi trước dẫn đường, mang theo Tô Minh, Diệp Long đi nhanh hướng quảng trường. Trên đường đi họ gặp nnhiều đệ tử Thất Nguyệt tông, đa số thấy Đức Thuận thì có vẻ quen thân, nhiều người cười giỡn, nhìn ra được Đức Thuận quen biết khá rộng. Không lâu sau họ tới gần quảng trường, Đức Thuận ngừng bước, chắp tay hướng Tô Minh, Diệp Long.

Đức Thuận cười nói:

- Hai vị sư đệ, chỉ có thể đưa đến nơi này. Các ngươi cứ đi thẳng là sẽ bước vào quảng trường, sau này nếu gặp trong tông mộn thì mọi người là bạn bè, có vấn đề gì cứ hỏi ta.

Đức Thuận khom lưng, cúi đầu, xoay người rời đi.

Tô Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Đức Thuận.

Diệp Long đứng một bên, chậm rãi nói:

- Ta không thích người này, quá tinh ranh, thân cận tất nhiên là có ý đồ.

Tô Minh mỉm cười nói:

- Ta cũng không thích.

Tô Minh đi hướng quảng trường gần đó.

Diệp Long nhìn bóng lưng Tô Minh, không lên tiếng, đi theo sau lưng. Hai người đi vào quảng trường. Khi hai người đạp chân vào quảng trường, mặt đất chợt lóe sáng, dường như có trận pháp vận chuyển, ánh sáng chói lòa bao phủ thân hình Tô Minh, Diệp Long. Như có truyền tống đưa đi, khi Tô Minh, Đức Thuận lại hiện hình thì quảng trường vẫn như cũ, tông môn xung quanh vẫn là bộ dạng kia nhưng không có nhiều hơi người, hoàn toàn tĩnh lặng. Quanh quảng trường có hơn mười cái ghế dựa to lớn, trên mỗi chiếc ghế có người ngồi, đặc biệt phía trước có một người đàn ông trung niên áo đỏ tay chống cằm, mắt sáng ngời nhìn Tô Minh.

Diệp Long hít sâu, biểu tình đúng mức chắp tay, cúi gập đầu hướng người đàn ông trung niên áo đỏ.

- Đệ tử Diệp Long bái kiến các vị trưởng lão!

Người đàn ông trung niên áo đỏ không thèm nhìn Diệp Long mà nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chậm rãi nói:

- Tại sao ngươi không bái?

Thanh âm ẩn chứa lực lượng kỳ dị quanh quẩn bốn phía, trên bầu trời kéo mây đen sấm chớp.

Tô Minh không lên tiếng, mắt rơi vào tay người đàn ông trung niên áo đỏ, thấy hạt châu trong lòng bàn tay gã. Tô Minh biểu tình bình tĩnh chắp tay, cúi đầu.

Người đàn ông trung niên áo đỏ nhìn chằm chằm Tô Minh, chợt bật cười.

- Diệp Long rất khá, bổn tọa đích thân nhận làm đệ tử. Còn Vương Đào, Lan trưởng lão nên dạy dỗ cho tốt, sau trăm năm để xem trong hai người ai là thiên tài!

Người đàn ông trung niên áo đỏ vung tay áo, mây đen trên trời ầm vang, quảng trường chợt biến mông lung.

Có tiếng thở dài vang lên, quảng trường tan biến, xung quanh trống rỗng, trước mặt Tô Minh là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Nữ nhân nhìn Tô Minh, hắn cũng ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau, đầu óc Tô Minh không kiềm được xẹt qua các hình ảnh. Nữ nhân cũng giống vậy. Khi tỉnh tạo lại, mắt Tô Minh lóe tia sáng kỳ dị. Nữ nhân dường như không muốn nhìn thẳng vào mắt Tô Minh, nghiêng đầu đi. 

Nữ nhân im lặng một lúc lâu, nhỏ giọng nói:

- Mệnh cách của ngươi kỳ dị, ta ... Không thể làm sư phụ của ngươi được. Đi theo ta, ta sẽ tìm một sư phụ phù hợp với mệnh cách cao quý của ngươi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi