CẦU MA

Giây phút nhìn thấy tinh thạch này, người đàn ông bỗng nhiên cười.

"Không sai, ta là vì vật đó. Đáng tiếc trên người hai tên Vu tộc vô dụng không có. Nhưng nếu Mặc huynh đã lấy đến thì tất nhiên thuộc về huynh. Xem hướng Mặc huynh đi thì chắc là đến Thiên Lam thành? Nếu là thế thì Ô ta có thể đi chung đường với Mặc huynh." Ô Đa chắp tay hướng Tô Minh.

"Không cần." Tô Minh liếc Ô Đa, xoay người định rời đi.

Theo hắn thấy thì người này rất nguy hiểm, bây giờ sắp đối mặt trận chiến Thiên Lam, Tô Minh không muốn lãng phí nhiều thời gian. Tất nhiên nếu người này chủ động ra tay, vậy Tô Minh không ngại xem thử sức chiến dấu của mình tới đâu.

"Mặc huynh hãy dừng bước." Ô Đa tiến lên vài bước, vội vàng nói.

Tô Minh khựng bước chân, mắt lóe tia sáng lạnh.

"Mặc huynh đừng hiểu lầm, Ô ta chỉ là muốn làm giao dịch, chắc chắn Mặc huynh sẽ có hứng thú." Ô Đa biểu tình bình thường, dường như không thấy tia sáng lạnh nơi đáy mắt Tô Minh, cười nói.

Tô Minh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Ô Đa trước mắt.

"Mặc huynh đơn độc đi Thiên Lam thành, nếu có thể mang chút công lao qua thì tiến vào Thiên Lam thành rồi sẽ có xếp hạng cao hơn nhiều. Chỗ Ô ta có một công lao cần Mặc huynh trợ giúp, một khi sự việc thành thì bảo đảm Mặc huynh sẽ lấy đến đủ công lao, khiến Thiên Lam thành nhìn với con mắt khác xưa." Ô Đa liếm môi, từ từ nói.

"Nói đi!" Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh.

"Hì hì, Mặc huynh thật là dứt khoát, Ô ta rất thích điểm này. Vậy ta không nói nhảm, ta có mật báo. Trong trận chiến Thiên Lam thành này có một số Vu tộc dựa vào cách khác, tại Thiên Lam thành lặng lẽ tiến vào đất Man tộc ta. Lúc trước huynh gặp ba Vu tộc chính là nhóm đầu tiên, sau lưng chúng chắc là còn một số kẻ trốn vào Man tộc. Hai chúng ta bắt tay nhau, nếu chặn giết hết mấy người đó, xách đầu chúng đi Thiên Lam thành thì chắc chắn sẽ là công lao to! Mặc huynh thấy sao?" Ô Đa cười cười nói với Tô Minh.

"Có thể từ Thiên Lam thành tránh ra khỏi vòng bảo vệ, trốn vào Man tộc, tu vi những người đó chắc không yếu ớt gì. Nếu nhân số ít thì công lao không lớn, nhân số nếu nhiều chỉ sợ dù ngươi ta bắt tay nhau cũng khó chặn giết được. Quan trọng nhất là làm sao ngươi biết được việc này?" Giọng Tô Minh lạnh lẽo chậm rãi vang lên.

"Mặc huynh có điều không biết, sơ hở của Thiên Lam thành cũng không hoàn toàn là sơ hở, chỉ có dưới Sơ Vu mới thông qua được. Nếu là cỡ Ương Vu, bởi vì tu vi quá cao nên ngược lại khó vào. Huống chi quan trọng là muốn thông qua lỗ hổng đó cần hao phi rất nhiều máu thịt. Thường chỉ có khi giao chiến, người có chuẩn bị mới có cơ hội thông qua. Người như vậy sẽ không nhiều, nếu không thì không phải chuyện bí mật nữa. Ta có mật báo, lần này tiến vào đất Man tộc, hoạt động trong phạm vi bốn phía chưa tới hai mươi người, tu vi những người đó tối đa chỉ là Sơ Vu, tương đương sơ kỳ Tế Cốt mà thôi. Còn về làm sao ta biết chuyện này thì xin Mặc huynh đừng hỏi nữa, đây là bí mật của ta." Ô Đa nhìn Tô Minh, trầm giọng nói.

"Ta không dối gạt Mặc huynh, những người đó sau khi bị huynh ta giết, công lao cái xác sẽ thuộc về huynh, nhưng vật phẩm trên người chúng phải thuộc về ta. Mặc khác để đáp tạ, sau khi kết thúc ta có thể nói cho Mặc huynh tác dụng của tinh thạch. Dù sao trong cuộc chiến Thiên Lam, huynh ta còn có nhiều cơ hội đạt được nó. Đây là lần đầu tiên huynh ta hợp tác với nhau, nếu hoàn mỹ thì sau này chúng ta có thể tiếp tục. Nếu huynh vẫn không tin ta, mỗi lần ta có thể ra tay trước. Vậy thì tất nhiên huynh có thể tự lựa chọn rồi." Ô Đa trầm giọng nói.

Tô Minh im lặng, nếu Ô Đa bí ẩn này nói là giao dịch khác, có lẽ hắn sẽ không thấy hứng thú lắm. Nhưng việc săn giết Vu tộc sẽ trở thành giải thích hoàn mỹ cho việc Tô Minh tới Thiên Lam thành không đúng thời gian.

"Cái gì là Sơ Vu? Cái gì là Ương Vu?" Tô Minh im lặng giây lát, bỗng mở miệng.

Ô Đa ngẩn ra, sửng sốt nhìn Tô Minh.

"Mặc huynh không biết? Thôi, việc này không có gì bí mật, chắc tông môn hoặc bộ lạc của huynh quên nói cho biết." Ô Đa trong lòng máy động, khó đoán ra lai lịch của Tô Minh. Việc có liên quan đến đẳng cấp Vu tộc, nếu là một số đại bộ lạc thì chắc chắn sẽ biết, nhưng gã cảm thấy Tô Minh không giống như đến từ bộ lạc nhỏ.

"Trừ khi hắn đang thử mình?" Ô Đa thầm nghĩ, nhưng biểu tình như thường, mỉm cười nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Vu tộc khác với Man tộc ta, có thể nói là hoàn toàn khác nhau. Man tộc ta phân chia tu vi như hình thang, bốn cảnh Ngưng Huyết, Khai Trần, Tế Cốt, Man Hồn. Mỗi một cảnh giới chia làm bốn tầng nhỏ là sơ, trung, hậu và hoàn thành. Nhưng Vu tộc thì khác. Tầng cấp tu vi của chúng khá hỗn loạn nhưng cũng có thể nói là đơn giản. Chúng có sáu đại cảnh là Chiến Vu, Linh Tuệ, Dự Tư, Nhiếp Hồn, Linh Môi, Tư Thần. Sáu loại cảnh giới này kỳ thật phân cao thấp rất nhỏ, huynh có thể xem nó là sáu con đường mỗi Vu tộc qua lễ thành niên phải đi, do Vu Công tông tộc trắc nghiệm tìm ra đường tu hành thích hợp nhất. Sáu loại cảnh giới, mỗi loại chia làm sơ, ương, hậu, tuyệt bốn tầng. Trong đó Sơ Vu tương đương với sơ kỳ Tế Cốt, Ương Vu có thể so với hoàn mỹ Tế Cốt, Hậu Vu có thể so với sơ kỳ Man Hồn, Tuyệt Vu thì tựa như hoàn mỹ Man Hồn của Man tộc ta. Phía trên Tuyệt cảnh kỳ thật còn có cảnh giới trong truyền thuyết, đó là "Không". Trong sáu đại cảnh, nếu có người vượt qua Tuyệt, vậy đều bị gọi là Vu Không! Nhưng "Không" rất khó xuất hiện, đứng sau Man Thần Man tộc ta." Ô Đa mỉm cười nói rất kỹ càng.

"Chiến Vu, Linh Tuệ, Dự Tư, Nhiếp Hồn, Linh Môi, Tư Thần." Mắt Tô Minh chợt lóe.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói phân chia đẳng gấp của Vu tộc, hoàn toàn khác với Man tộc. Trong sáu loại thì hắn có thấy qua Tư Thần và Linh Môi. Nhưng Vu Công Tích Vu bộ lạc thuộc về loại nào thì hắn không biết.

"Nói đơn giản là bốn tầng sơ, ương, hậu, tuyệt, nói hỗn loạn là bởi vì sáu loại khác nhau. Trong đó Chiến Vu tức chiến sĩ Vu tộc, loại này nhiều nhất trong Vu tộc. Dùng sức mạnh thân thể, lấy đồ đằng làm cảm, tựa như hiến tế, đạt được tu vi cường đại. Linh Tuệ, kết hợp lực lượng và trí tuệ có thể thao túng vận mệnh người. Linh Tuệ ở trong Vu tộc rất đặc biệt, mỗi một Vu Công bộ lạc đều tu Linh Tuệ. Trí tuệ của người đó chí cao vô thượng, có thể hô phong hoán vũ, buộc tộc nhân lấy mạng sống làm cái giá tế tự thần của họ." Ô Đa nói đến đây thì giọng nói cũng thấp nhiều, dường như rất là kiêng dị loại Vu nhân này.

Tô Minh nghe tới đây thì lòng máy động, hắn nghĩ tới Vu Công Tích Vu bộ lạc, trình độ cường đại là cường giả hiếm thấy nhất trong kẻ địch hắn từng gặp.

"Dự Tư là đàn ông hoặc đàn bà đẹp nhất tộc, dạy dỗ họ có năng lực dự cảm, xem sao, giỏi về phong thủy. Dự Tư cường đại có thể làm được nhân phát địa nguyên, địa phát thiên kiền, thiên phát giai chủng, cực khủng bố. Nhiếp Hồn giỏi về thuật kỳ hoàng, thuật khiến người hoàn hồn khởi tử hồi sinh, là Vu thuật khiến người trường sinh bất tử. Tuyệt đối đừng nhìn thẳng mắt chúng, nó rất lợi như Chúc Cửu Âm. Ta đã giết qua hai Nhiếp Hồn Sơ Vu, giao chiến với chúng đúng là cơn ác mộng." Ô Đa nói đến đây thì im lặng giây lát.

"Linh Môi, cho người chết và người sống phụ hồn. Đặc biệt là đồng tình người chết nhưng không để ý người sống. Linh Môi đơn độc có lẽ không mạnh, nhưng nếu Nhiếp Hồn cùng với Linh Môi cường đại, tổ hợp đó là tai họa cho người sống. Cuối cùng là Tư Thần, tuyệt đẹp hiếm thấy. Mỗi một đôi Tư Thần đều là Vu tộc trả giá nhiều tâm huyết mới bồi dưỡng ra được. Chúng đã siêu thoát tự nhiên, siêu thoát hiện thực. Truyền thuyết chúng có thể tùy tiện tưởng tượng, đều sẽ trở thành hiện thực. Ta ghét nhất loại Vu nhân đó, nhưng kỳ thật loại cảnh giới này khó xuất hiện Vu Không nhất. Một khi Tư Thần xuất hiện cảnh giới Vu Không, vậy tựa như Man tộc ta xuất hiện Man Thần mới, thậm chí còn mạnh hơn! Đây chính là Vu tộc, Mặc huynh hiểu một chút thì sẽ tăng nhiều cơ hội sống sót trong trận chiến Thiên Lam. Như vậy bây giờ giữa huynh và ta có cơ hội hợp tác hay không?" Ô Đa liếm môi nhìn Tô Minh.

"Ngươi tự tin như vậy chắc là có thể tìm đến họ, dẫn đường đi!" Tô Minh hơi trầm ngâm, quyết đoán nói.

"Mặc huynh thật sảng khoái, ta đúng là có thể tìm ra chúng, còn về nguyên nhân thì ta không tiện nói. Nhưng Mặc huynh yên tâm đi, ta chân thành muốn hợp tác!" Ô Đa cười nói, thân thể đạp không bay lên, hóa thành cầu vồng lao đến phương xa.

"Mặc huynh, đám Vu tộc gần nhất cách đằng trước không xa, sau khi ta ra tay thì xin Mặc huynh hỗ trợ cho!"

Tô Minh đứng dậy cất bước, lặng lẽ theo sau lưng Ô Đa, cùng gã hóa thành cầu vồng rạch khung trời.

Hướng khác trong bình nguyên đang có hai Vu tộc dán mặt cỏ cẩn thận lao nhanh. Trong hai người này có một đeo giáp da trâu, ánh mắt âm trầm, môi có một vết sẹo, nhìn như môi bị chia thành bốn phần rất là khủng bố.

Bên cạnh là đứa con nít, mái tóc tung bay, vẫn luôn nhắm mắt không mở ra, nhưng cảm giác âm u luôn vòng quanh cạnh nó, khiến người đàn ông đôi khi liếc nó thì biểu tình thấp thỏm kính sợ.

"Ngươi sợ." Đang lúc hai người tiến lên thì đứa con nít luôn khép mắt bỗng nhiên mở miệng, giọng hơi sắc nhọn như ma sát linh hồn.

"Nhiếp Hồn đại nhân…" Người đàn ông bên cạnh người run run.

"Đừng sợ, Ô Đa đó không dám có ý xấu gì. Giao dịch xong hắn sẽ biến thành đồng bạn của ngươi. Đi theo ta hưởng Vu thân bất tử bất diệt." Trên mặt đứa bé lộ nụ cười, mắt không mở nhưng có tia sáng đen quái lạ tỏa ra từ mí mắt.

"Vâng!" Mắt người đàn ông bỗng biến vô thần, cúi đầu, cung kính nói. Trong giọng nói chẳng dao động chút tình cảm, như là người chết.

Giây phút gã cúi đầu, trong bốn cánh môi có một con giòi chui ra rớt trên mặt đất. Người đàn ông này, trong người tràn đầy giòi bọ, gã…là người chết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi