Ông lão Man tộc hừ lạnh, mắt chợt lóe, tay trái nâng lên, tay áo vung hướng Tô Minh. Cái vung này biển máu ngoài người lão sóng ngập trời.
Chính lúc này!
Biểu tình của ông lão Man tộc đột nhiên biến đổi chưa từng có!
Bởi vì Tô Minh nâng lên tay phải, ngón trỏ vươn ra, ngón trỏ quấn sợi tóc lực lượng Man Thần, ngón trỏ đủ hủy thiên diệt địa, khiến Man Hồn cảnh hoảng sợ!
Chỉ là nâng lên, chỉ là làm động tác muốn đụng vào biển máu lão dấy lên, chỉ là sợi tóc trên ngón tay, đã xuất hiện dấu hiệu đốt cháy.
Chỉ mới là vậy, sự kinh khủng khiến ông lão Man tộc sợ hết hồn từ tận đáy lòng, không thể khống chế bùng phát. Nỗi sợ này là từ khi lão trở thành Man Hồn cảnh rất ít gặp phải.
Loại sợ hãi này vượt qua lúc lão hoàn thành Tế Cốt, cắn răng bước ra một bước thì run rẩy không sống tức là chết.
Loại sợ hãi này là lão đời này chưa từng có, chưa từng gặp, nỗi hoảng sợ độc nhất vô nhị, vượt qua trong đời lão kinh nghiệm tất cả, tựa như là…thẩm phán!
Đây chính là thẩm phán!
Dường như trước mặt lão không phải là Tô Minh yếu ớt, mà là một thân hình to lớn, thân hình ấy đang nhìn lão, nâng lên tay phải chỉ hướng lão.
Thân hình ấy, dường như chính là Man Thần đời thứ nhất!
Đây là thẩm phán của Man Thần đời thứ nhất, cướp đi sinh mệnh, cướp đi ý chí, là ngón tay thẩm phản cướp đoạt tất cả!
Trước cái chỉ này, lão chẳng có chút sức lực chống cự, chẳng có chút ý niệm phản kháng. Lão thậm chí có cảm giác mình như miếng băng mỏng, chạm vào liền tan vỡ.
Loại sợ hãi này hóa thành sóng triều, nhấn chìm tinh thần, khiến con ngươi ông lão Man tộc co rút, phát ra tiếng hét thê lương. Lão nhanh chóng lùi ra sau, đấy là phản xạ tự nhiên. Nếu không lùi thì lão chết chắc. Nếu lão không lùi, thân thể cũng sẽ làm trái ý chí của lão.
Tim lão đập nhanh, dường như ngừng đập, như là trái tim trước ngón tay này không dám nhúc nhích.
Giây phút lão lùi, khóe miệng Tô Minh chảy ra máu tươi, mắt chợt lóe. Ngón tay chỉ ra, sợi tóc trên ngón tay đốt cháy một chút lập tức co tay lại.
Trước đó hắn đã có tâm lý chuẩn bị đối với lực lượng Man Thần này, nhưng dù là thế, bây giờ cảm nhận trong lòng vẫn khiến hắn chấn kinh.
Lực lượng cường đại như vậy, dùng để giết Man Hồn trước mắt, Tô Minh có chút không cam lòng!
"Chỉ có cơ hội dùng hai lần. Mình bị buộc rời khỏi Man tộc là bởi vì lực lượng Man Thần này. Nếu bây giờ dễ dàng sử dụng một lần thì thật không đáng!" Giây phút Tô Minh thu lại ngón trỏ tay phải, trán lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ rít gào bay hướng ông lão Man tộc.
Tô Minh không nhìn kết quả, nhoáng người lên, lao nhanh hướng chân trời. Trong lúc chạy hắn lấy ra đan dược, nuốt một hơi, chớp mắt đã đi xa. Kiếm nhỏ xanh tốc độ cực nhanh, khi xông hướng ông lão Man tộc thì xuyên qua người lão, theo sát Tô Minh đi, chớp mắt biến mất.
Sau khi Tô Minh biến mất, miệng ông lão Man tộc hộc máu, mạnh ngẩng đầu, lộ ra cái loại nghĩ mà sợ xen lẫn với hung tợn thành cảm xúc phức tạp.
Một lát sau, lão cúi đầu nhìn vết thương ngực bị đâm, trái tim đã bị đâm xuyên, vết thương như vậy nếu đổi thành người khác thì đã sớm chết rồi. Nhưng đối với lão quái Man Hồn cảnh, đây không đủ trí mạng.
Ông lão vẻ mặt phức tạp nhìn hướng Tô Minh biến mất, có do dự, nhưng rất nhanh, tham lam trong mắt xóa đi chần chờ. Lão nghiến răng, không tiếp tục đuổi theo mà bay hướng mặt đất, chuẩn bị trị thương.
"Lực lượng Man Thần, đây chính là lực lượng Man Thần! Đây là lực lượng vượt qua Man Hồn cảnh, nếu có thể được đến nó, trong Man Hồn cảnh còn ai là đối thủ của ta! Nhưng tác dụng chân chính của lực lượng này không phải dùng để giết người mà là cảm ngộ!!!" Trong mắt ông lão lộ ra tham lam điên cuồng.
"Nếu có thể trong hoàn mỹ Man Hồn hoặc là hậu kỳ thì thường cảm nhận lực lượng này, nói không chừng…có cơ hội đột phá Man Hồn! Điều này đối với những lão quái hoàn mỹ Man Hồn mà nói, nó đủ khiến họ điên cuồng!" Hơi thở ông lão biến dồn dập, đụng chạm vết thương. Nhưng lão hoàn toàn bỏ qua nỗi đau đớn đó, trong đầu lão chỉ có lực lượng Man Thần mang đến rung động.
Tô Minh cẩn thận khiến hắn tránh đi một lần chết chóc. Nếu hắn muốn nhân lúc ông lão trong trạng thái hoảng hốt mà lại ra tay thì hắn nhất định phải dùng lực lượng Man Thần một lần nữa, nếu không, đòn phản kích của lão quái Man Hồn là hắn không thể chịu nổi.
Dù sao, tu vi của hắn vẫn còn quá yếu! Nhưng không thể cứ thi triển lực lượng Man Thần. Lực lượng là sợi tóc đốt cháy thì phóng ra, nếu cứ vòng đi vòng lại còn không bằng một lần giết chết.
Đang khi ông lão tạm từ bỏ truy đuổi, tìm nơi chữa thương thì Tô Minh ở trên trời lao nhanh chạy trốn. Khóe miệng hắn không ngừng trào máu, nếu không phải có dược vật chóng chọi thì sớm ngã gục rồi.
Liên tục chạy đi ba ngày, thân thể Tô Minh rớt xuống đất. Nơi này là mảnh đất màu xám đen, khắp nơi lộ ra hoang tàn. Người Tô Minh rầm một tiếng đập xuống đất, lại hộc búng máu.
"Nếu không muốn lãng phí lực lượng Man Thần, vậy cần phải nghĩ cách khác giết người này!" Tô Minh lau máu, hít thở dồn dập. Hắn nhìn bốn phía, chỗ này trống trải không có một bóng người.
"Tốc độ của người này nhanh kinh khủng, khoảng cách tám ngàn mét chỉ chớp mắt lướt qua, đây tất nhiên không phải vấn đề về tốc độ mà là loại khác!" Tô Minh nhớ lại trận chiến ba ngày trước, vẫn còn cảm giác tim đập chân run.
"Man Hồn, đây chính là Man Hồn!" Tô Minh vùng vẫy đứng dậy, mắt quét mặt đất. Hắn thấy bình nguyên có vô số khe rãnh, mảnh đất kỳ lạ không biết do đâu tạo thành.
Tô Minh đứng đó nửa ngày, nâng lên tay phải sờ túi trong ngực. Bỗng chốc có luồng sáng đỏ bay ra, ở một bên hóa thành Hỏa Vượn.
Trên thắt lưng Hỏa Vượn vẫn còn giắt nhiều cái đầu người. Tay nó cầm một cây gậy, khi xuất hiện thì vẻ mặt căng thẳng. Hiển nhiên nó ở trong túi trữ vật luôn chú ý tình hình Tô Minh bên ngoài.
Ví dụ như trận đại chiến ấy, ví dụ như xuất hiện hai thần tượng, ví dụ như lão quái Man Hồn truy sát.
Tô Minh nhìn Hỏa Vượn, nhìn thấy trong mắt nó lộ ra kinh hoảng. Hắn nâng lên tay phải vung một cái, thoáng chốc sợi xích trên cổ Hỏa Vượn thả lỏng.
Dây xích rơi xuống, Hỏa Vượn trở về tự do.
Khát vọng tự do là từ khi Hỏa Vượn bị bắt thì tha thiết ước mơ, bây giờ có được khiến nó ngẩn ra.
"Ta đã hứa với ngươi, sau khi tới đất Vu tộc thì thả ngươi tự do. Chỗ này là Vu tộc, ngươi phải cẩn thận chút, đừng tới gần con người quá. Mảnh đất này qua không lâu sẽ xảy ra tai họa thật lớn, lấy linh tính của ngươi, có lẽ sẽ tìm ra cách sinh tồn. Ngươi đi đi, bây giờ ta bị người truy giết, không thể tiễn ngươi một đoạn đường. Ngày sau nếu ngươi ta có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại." Tô Minh nhìn Hỏa Vượn.
Con vượn này cuối cùng vẫn không phải là Tiểu Hồng, điều này hắn biết rất rõ. Cho nên Tô Minh mới không miễn cưỡng giữ lại Hỏa Vượn mà cho nó tự do.
Hỏa Vượn ngây ra, liếc Tô Minh, người vọt lên, hóa thành bóng đỏ bay nhanh đi xa, nhảy lên vài cái đã biến mất trong tầm mắt Tô Minh.
Theo bóng dáng lửa đỏ biến mất, ngực Tô Minh trầm buồn. Hắn im lặng giây lát, lắc đầu, mắt quét qua khe hở bốn phía, chọn một cái, nhảy xuống.
Hắn phải lập tức điều dưỡng trị thương. Lực lượng một chưởng của lão quái Man Hồn khiến nội tạng của hắn sắp vỡ ra, thêm vào mấy ngày liên tục chạy đi, nếu không phải nuốt nhiều dược vật thì Tô Minh đã không thể chịu đựng nổi.
Quan trọng nhất là bốn khối Man Cốt bị một chưởng của Man Hồn làm xuất hiện vết nứt, điều này đối với Tô Minh chính là trí mạng.
Trong một khe hở to lớn trên bình nguyên, Tô Minh tạc ra một hang đá tạm thời tĩnh dưỡng. Hắn ngồi xếp bằng bên trong, nhắm mắt điều dưỡng. Nhưng mi mắt hắn vừa khép thì lập tức mở ra. Chỉ thấy cửa ra vào hang đá có một bóng lửa đỏ xuất hiện.
Chính là Hỏa Vượn.
Nó nhe răng nhếch miệng hướng Tô Minh, vươn nắm tay vung vẩy, chỉ bên ngoài, nửa ngày sau chớp mắt dựa vào một bên như là giận dỗi.
"Ta biết chỗ này hoang vắng. Được rồi, ngươi cứ tiếp tục theo ta, đợi tới nơi không vắng vẻ thì lại rời đi." Tô Minh cười cười, nhìn Hỏa Vượn, sau đó nhắm mắt loại.
Ngoài Thiên Lam thành, chiến trường Tô Minh tham gia đã kết thúc. Nhưng chiến tranh này còn đang tiếp tục kéo dài, một vòng mới kết thúc trong phạm vi hai bên, đang tiến hành.
Có lẽ không bao lâu sau sẽ lại phát động trận chém giết lần nữa.
Tô Minh rời đi khiến không ít người Thiên Lam thành lựa chọn im lặng, dường như mọi người không hẹn mà cùng bỏ qua không bàn về chuyện này. Còn về ông lão Man tộc đuổi theo Tô Minh, người khác cũng không nhắc tới. Cái loại không khí nói không ra lời quái lạ lượn lờ giữa những cường giả Thiên Lam thành.
Thiên Lam Mộng đối với việc này là im lặng, trong lòng cô nghĩ cái gì, không ai biết. Nguồn truyện:
Còn hơn một trăm người đi theo Tô Minh, Diên Bác và Tử Xa không hiểu hành động của Tô Minh, cũng giữ im lặng.
Trong Thiên Lam thành, bia đá ghi chiến công mỗi ngày đều có biến hóa mới, ghi nhớ từng công huân của Man tộc. Bên trên không có Tô Minh, nhưng có một người tên gọi là Nguyệt Phong giết đến hai trăm hạng đầu.
Giờ phút này, trong Thiên Lam thành, dưới bia đá chiến công ghi chiến công người Thiên Lam thành, có một thanh niên tóc dài màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ, cười lên có loại yêu dị đang đem một túi trữ vật đưa cho người Thiên Lam thành.
"Nguyệt Phong, chiến công tăng ba mươi bảy điểm, xếp hạng thứ một trăm chín mươi tám!" Người Thiên Lam thành ghi chiến công ngẩng đầu liếc người thanh niên tóc đen trước mặt.
"Cảm ơn." Thanh niên yêu dị mỉm cười, khi xoay người rời đi y liếc hướng Vu tộc.
"Chủ nhân, bây giờ ngươi đang làm gì? Là bị người truy giết sao? Ha ha, ta có thể cảm giác được, sẽ có một ngày ta vượt qua ngươi, trở thành trong thiên địa chân chính Hỏa Man!"