Không có nước biển.
Khi bóng dáng Tô Minh biến mất ngoài màn sáng sâu dưới đáy biển, bước vào nơi kỳ thực xa cách mười lăm năm nhưng trong cảm giác của hắn là vô tận năm tháng, hắn nhìn bốn phía quen thuộc trong trí nhớ, biểu tình cảm thán.
Vì chỗ này có màn sáng nên nước biển bên ngoài không rót vào, nhưng trông màn sáng dường như không kéo dài bao lâu sẽ vỡ, khiến nơi này thật sự rơi vào đáy biển.
Dưới sơn mạch, cửa đóng băng còn đó, toát ra từng đợt khí lạnh. Ánh mắt Tô Minh rơi trên cửa băng, mắt chợt lóe. Trên đường đi hắn nghĩ đến chỗ tránh khỏi tai biến Đông Hoang chính là cửa băng thông hướng thế giới đóng băng. Dựa theo Tô Minh phỏng đoán, năm đó thú rùa khủng bố chắc sẽ không còn chờ tại đấy, vậy nên thế giới băng là nơi tị nạn tốt nhất.
"Tai biến Đông Hoang giáng xuống, mặc kệ là Vu tộc hay Man tộc chắc chắn sẽ dùng hết cách tìm chốn tị nạn, không biết bây giờ sư tôn ra sao nữa.' Tô Minh im lặng, hắn luôn không để mình nhớ lại sư tôn, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, còn có Tử Xa và Cửu Phong như nhà mình.
Bởi vì mỗi lần nhớ lại sẽ khiến lòng hắn nổi lên phức tạp, năm đó rời khỏi Cửu Phong tham gia vào đại chiến Vu Man, hắn làm sao cũng không ngờ từ biệt là cách hai mươi năm.
'Lấy tu vi của sư tôn, dù là tai biến Đông Hoang cũng sẽ không có gì e ngại. Đại sư huynh có lẽ đã xuất quan, Nhị sư huynh thì chắc còn ở Cửu Phong đi, và cả Hổ Tử." Mắt Tô Minh nhắm chặt, từ khi trở về Chúc Cửu Giới biết rất nhiều điều khiến hắn chấn kinh, nhìn thấy thế giới tiên tộc bên ngoài, hắn bỗng rất nhớ Cửu Phong, rất muốn rất muốn.
Trong đầu hắn chậm rãi hiện lên ký ức quá khứ, từng gốc cây ngọn cỏ trên Cửu Phong, Đại sư huynh im lặng quan tâm, Nhị sư huynh ngẩng đầu khiến ánh nắng chiếu rọi nửa bên mặt, nở nụ cười nói một câu.
[Như vậy không tốt...]
Thanh âm quanh quẩn bên tai Tô Minh.
Hổ Tử ngáy khò khò, tật xấu thích dòm ngó, còn có sư tôn mặc các loại đồ, tất cả ký ức giờ đây đã thành...hồi ức.
"Tại đây né tránh tai biến Đông Hoang, đợi kết thúc tai nạn rồi mình phải về Cửu Phong!" Tô Minh thì thào, mở mắt ra.
Chỗ này Hỏa Vượn không đến, điều này khi Tô Minh bước vào màn sáng, thần thức tỏa ra liền phát hiện.
Hỏa Vượn, không ở.
Có lẽ trước khi nước biển nhấn chìm thì Hỏa Vượn đã đi ra, khi nó muốn trở về nước biển đã phủ trùm mọi thứ.
Tô Minh thầm thở dài, nhoáng người lên lao hướng động phủ sơn mạch, bước vào gian phòng đá đặt dược đỉnh. Tô Minh khựng bước chân, hắn nghe thấy mùi hương nhàn nhạt, mắt chợt lóe, lập tức rơi ở dược đỉnh, cẩn thận nhìn vài cái, hắn suy tư giây lát, tay áo vung lấy đi dược đỉnh. Hắn đi dạo một vòng trong động phủ, đem tất cả vật để ở năm đó lấy đi hết, hắn đứng bên cạnh vách đá sâu trong động phủ, suy tư.
Vách đá này là nơi liên tiếp sơn mạch, một khi mở ra liền có thể khiến lực lượng Trảm Tam Sát toàn diện bùng nổ, như đầu rồng thức tỉnh.
Năm đó Tô Minh sửa chữa nơi đây xong vẫn không hoàn toàn mở ra nó, lo lắng sau khi mở lực lượng thiên địa đậm đặc sẽ dẫn đến người ngoài chú ý.
Nhưng giờ phút này, nếu cứ thế rời đi, mặc kệ chỗ này bị nước biển nhấn chìm phá hủy thì Tô Minh có chút không cam lòng. Hắn không muốn bỏ uổng phí công sức năm đó.
'Một khi mở ra chỗ này, ngưng tụ lực lượng thiên địa chẳng những có chút chỗ tốt cho tu vi mình, hấp thu rồi khiến Man Cốt càng tăng tiến, mà có thể khiến đan dược trong dược đỉnh bùng phát đến mức độ lớn nhất!' Tô Minh suy tư, từ chỗ mới lấy đi dược đỉnh ngửi mùi đan dược nhàn nhạt hơi quan sát thì thấy đan dược bên trong đã sắp đến giây phút cuối cùng.
Đôi mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, tay phải nâng lên hư không vung, lập tức dược đỉnh bị lấy đi lại biến ảo ra. Lần này nó bị Tô Minh đặt ở đằng trước vách đá, nơi này là chính giữ trận pháp sau khi vách đá bị mở!
Cũng là nơi đậm nhất có thể khiến đan dược dược đỉnh có khả năng lớn nhất hoàn toàn phát ra!
Đặt xuống dược đỉnh, thân thể Tô Minh bỗng biến mơ hồ, không còn bóng dáng, khi xuất hiện đã ở giữa không trung ngoài động phủ. Hắn nhìn màn sáng ảm đạm, suy tư một lát thần thức tán ra. Cùng lúc đó, nguyên thần sau lưng hắn biến ảo, nguyên thần mạnh tản ra ngoài, dần dung hợp với màn sáng ảm đạm.
Màn sáng này là năm đó Hồng La để lại, sau khi gã chết màn sáng mất đi liên hệ nên mới dần suy yếu. Dù Tô Minh có tu vi hóa thần của tiên tộc nhưng khó thể làm đến cách khác gia cố trận này. Hắn có thể làm chỉ là đem nguyên thần bản thân dung hợp vào trận, dùng cách đó khiến trận tan vỡ chậm hơn, hơi gia cố nó.
Làm xong những điều đó, Tô Minh hít sâu, mạnh xoay người nhìn sơn mạch giống đầu rồng, tay phải nâng lên mạnh ấn hư không núi này. ấn xuống sơn mạch chấn động, năm đó Tô Minh để lại Trảm Tam Sát che giấu bây giờ toàn bộ mở ra.
Trong tiếng nổ, Tô Minh xuất hiện bên cạnh dược đỉnh trong động phủ, chỗ vách đá, hắn không chút do dự, tay phải chạm vách tường, lập tức tiếng két két vang vọng. Vách tường xuất hiện rậm rạp vết rạn, khe hở ngày càng nhiều, chỉ một lát đả phủ trùm toàn vách đá.
*Oành!* một tiếng nổ vang khuếch tán, vách đá ở trước mặt Tô Minh chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tan vỡ. Theo nó tan vỡ, như là sâu trong động phủ Tô Minh bị mở ra lỗ hổng tựa sơn mạch giao nhau, hình thành cảm giác nhất tuyến thiên.
Giây phút vách đá tan vỡ, một tiếng gầm như rồng hét từ trong sơn mạch vang vọng. Ngay sau đó, sơn mạch kịch liệt run rẩy, từng đợt lực lượng thiên địa từ bốn phương tám hướng mạnh hút lấy, khiến chỗ này trở thành vòng xoáy to lớn.
Sâu trong vòng xoáy là chỗ dược đỉnh, Tô Minh ngồi xếp bằng trên đỉnh, nhắm mắt tĩnh tọa. Theo lực lượng thiên địa ập vào, bị hắn và dược đỉnh dưới thân không ngừng hấp thu, khiến vòng xoáy ngày càng lớn, một lát sau phủ lên động phủ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là ba ngày. Trong ba ngày, vòng xoáy tồn tại trong động phủ chẳng những tràn cả động mà phủ nguyên ngọn núi, xem vòng xoáy tựa đầu ròng đang điên cuồng nuốt.
Vòng xoáy mở rộng, vùng đất chìm dưới đáy Tử Hải, lực lượng thiên địa ầm ầm đến, dần cuốn Tử Hải đều xuất hiện biến đổi kỳ lạ. Loại biến đổi này khiến nhiều sinh linh trong nước chú ý, nhưng vì chỗ này tồn tại màn sáng trận pháp, đặc biệt là bị Tô Minh nguyên thần dung hợp, trận này che giấu cảnh tượng trong sơn mạch và động phủ, khiến bên ngoài thấy chỉ là vùng đất trống. Cộng thêm bây giờ Tử Hải lan tràn, Đông Hoang đại lục đến gần, thời kỳ đặc biệt, trong nước lực đẩy ngày càng mạnh, dù là nơi đây có nhiều lực lượng thiên địa ngưng tụ thì những tử hải sinh linh phát hiện xong không thèm để ý, nhưng cũng có một ít đi theo dấu vết đến.
Thời gian lại trôi qua, đã là bảy ngày!
Trong bảy ngày, màn sáng dung hợp cùng Tô Minh nguyên thần, rõ ràng phát hiện lực đẩy trong Tử Hải so với mấy ngày trước cường vô số lần. Thậm chí trận pháp vì lực đẩy này mà chớp động dữ dội. Cùng lúc đó, ngoài trận pháp, Tô Minh nguyên thần nhìn thấy bảy, tám Tử Hải cự nhân thân thể khổng lồ, thậm chí một con giao long dài chừng mấy trăm mét cũng ẩn hiện xung quanh, còn các tử hải sinh linh khác thì có không ít.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLTất cả chúng đều bị lực lượng thiên địa nồng đậm nơi đây hấp dẫn đến, nhưng trận pháp Hồng La cường, thời gian ngắn khiến chúng không thể nhìn thấu, chỉ có thể quanh quẩn bốn phía. Nhưng theo lực đẩy trong Tử Hải ngày càng mạnh, sinh linh bốn phía dần khó thể ngừng lâu một chỗ, tán đi không ít.
Tuy nhiên, lực đẩy Tử Hải tăng cường, liên quan Tô Minh nguyên thần dung nhập vào trận pháp cũng bị ảnh hưởng, kịch liệt chớp lóe dần không thể ẩn giấu nữa.
Cuối cùng ba ngày sau, trận pháp dần lộ ra từ hư vô, giây phút ánh sáng lộ ra thì lập tức bị vài luồng khí không yếu bốn phía trực tiếp tỏa định. Từng tiếng gào quanh quẩn trong Tử Hải, ba Tử Hải cự nhân còn ở lại đây cất bước đi nhanh.
Bốn phía có Tử Hải sinh linh cũng lần lượt lao nhanh, tới gần trận pháp lộ ra trong Tử Hải!
Giờ phút này, Tô Minh còn có dược đỉnh, bên trên không hoàn toàn hấp thu lực lượng thiên địa. Chỗ Tô Minh còn đỡ nhưng dược đỉnh ở vào giây phút rất mấu chốt, thúc đẩy đang tiến hành một nửa.
Mắt thấy Tử Hải sinh linh không ngừng tới gần, Tô Minh xếp bằng trên dược đỉnh bỗng mở mắt ra, sát khí chợt lóe. Hắn nhoáng người lên, từ trong vòng xoáy mênh mông bốn phía vọt lên, khi xuất hiện thì đã ở ngoài màn sáng trận pháp, trong Tử Hải.
Khoảnh khắc hắn xuất hiện, một con Tử Hải cự nhân nhanh chóng tới gần, nâng lên nắm đấm to lớn định đánh hướng màn sáng như muốn xé rách trận pháp. Tô Minh cười nhạt, tay phải nâng lên, chỉ huướng Tử Hải cự nhân sắp đến. Lập tức tia điện ầm ầm dấy lên trong Tử Hải chớp mắt phủ Tử Hải cự nhân.
Ngay sau đó, Tô Minh ở trong Tử Hải mắt lóe tia sáng lạnh, năm ngón tay phải định đánh hướng Tử Hải cự nhân bên cạnh sắp tới gần. Nhưng chưa đợi nắm đấm của hắn rơi xuống thì bỗng nhiên, trong Tử Hải lực đẩy điên cuồng tăng lên không thể tả, ầm ầm như muốn xé rách biển. Bởi lực đẩy, tất cả Tử Hải cự nhân nơi đây đều bị cuốn đi hết. Thậm chí mặt đất trong giây phút xuất hiện chấn động kịch liệt không thể tưởng tượng, khe nứt két két hiện ra, có mấy vị trí trực tiếp tan vỡ!
Tô Minh cũng không thể khống chế, lực lượng to lớn không phải sức người có thể kháng cự. Hắn biến sắc mặt, một ý nghĩ kinh người hiện ra trong đầu hắn.
'Va chạm...'