CẬU MANG THAI CÁ CON CỦA THIẾU TƯỚNG


Tin tức mà Tạ Thanh Nhiên cung cấp vô cùng chuẩn xác,Ellen phái lính đánh thuê nhanh chóng áp sát địa phương đó mà tìm được mẹ cùng em gái của Tông Minh, cũng lợi dụng bản ghi mà mà Tông Khánh Hủ muốn giết Tông Minh, thành công thuyết phục hai mẹ con bọn họ rời đi.
Eno khi biết được Ellen cứu ra hai mẹ con Tông Minh nhanh chóng như vậy, trong cuộc gọi không nhịn được sự cao hứng; "Anh họ, anh lần này lập công lớn nha!"
Ellen nghe thì có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Thật ra không phải tất cả là anh làm, ông nội biết anh đang giúp em làm việc, nên cho anh mượn chút nhân lực."
"Ông ngoại sao?" Eno vô cùng kinh ngạc.
Cậu luôn nhớ rõ chuyện mẫu thân mất, bác trai qua đời, ông ngoại chính là công tước Derain rất hiếm khi quản chuyện bên ngoài.
"Ông nội rất cao hứng, nói là điện hạ...!rốt cuộc đã trưởng thành." Ellen tiếp tục nhỏ giọng nói.
Eno: "???" ta thành niên được vài tháng rồi a.
"Ông nội vô cùng vui mừng, nói rằng điện hạ cuối cùng cũng có dã tâm, có chuyện muốn làm, chỉ cần em muốn gì, gia tộc Derain nhất định hỗ trợ hết mình." Ellen cố gắng hạ giọng, nhưng vẫn không che giấu được sự kích động của mình.
Sau khi người cô cũng chính là hoàng hậu qua đời, gia tộc Derain liền yên ắng như ở ẩn, gia tộc cũng theo đó mà xuống dốc, nếu hiện tại em trai có thể bước lên vị trí kia, vậy...!Gia tộc Derain trong tay hắn nhất định quật khởi!
Eno: "Ách......"
Cậu có thể nói vì đây là hào quang vai chính không?
"Đúng rồi điện hạ, nghe nói em hiện tại đang có mối quan hệ tốt với Việt Sạn? Nếu có thể mượn sức Việt Sạn, cũng xem như một chuyện tốt, bất quá chuyện gì cũng nên suy nghĩ cho mình đường lui đừng khiến bản thân vào tử cục.

Điện hạ, em ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu hai người ở bên nhau, chỉ có thể để hắn gả cho em, chứ không phải em gả cho hắn.

Hoàng tử một khi xuất giá, chính là rất khó kế vị." Ellen vừa lo vừa sốt ruột mà nói.
"Hả..." Eno không khỏi kinh ngạc và cạn lời, mặt đầy hắc tuyến: "Anh nghĩ cái gì vật? Em có chết cũng không gả cho hắn?"
Vừa dứt lời, liền nghe Việt Sạn ở hắn phía sau buồn bã nói: "Điện hạ dù muốn chết cũng không gả cho ai?"
Eno: "!"
【 mẹ cha nó! Hắn ta là mèo sao? Đi đứng không phát ra âm thành gì thế này? 】

Nếu Eno hiện tại là nhân ngư, nhất định cái đuôi cũng dựng thẳng.
Việt Sạn có chút buồn cười, nghĩ thầm: Đúng là họ mèo, vì mèo thích ăn cá.

Đáng tiếc tộc Hoa hạ xưa không có tộc mèo.
"Khụ." Eno nhanh chóng hoàn hồn, cố dằn xuống sự xấu hổ, xem như không nghe thấy, mà nói lảng qua chuyện khác: "Cái kia..

Mẹ và em gái của Tông Minh đã được giải cứu, chúng ta cùng đi thẩm vấn Tông Minh thôi."
Việt Sạn câu môi cười cười, nói: "Được."
Eno nhẹ thở một hơi, thầm nghĩ: Cũng may có thể lừa hắn.
Ai ngờ vừa nghĩ xong, thì Việt Sạn bỗng dưng áp lại gần.
Eno không khỏi cả kinh, giống như con chim nhỏ trong lồng sắt, vừa cảnh giác lại vừa khẩn trương
Đòng tử đen tuyền của hắn in rõ bộ dạng Eno, ngữ khí cũng bình thản không rõ ý vị, bên tai cậu hỏi: "Điện hạ muốn gả cho ai?"
Eno: "???"
【 mình điên hay hắn điên? Mình gả cho ai chứ? Không phải, tại sao mình phải là người gả đi? Chẳng lẽ mình không thể cưới người khác sao? Mà cũng không phải, chuyện này cũng đâu liên quan gì đến hắn】
Việt Sạn không nói chuyện, giơ tay giúp cậu sửa lại cổ áo.
Chỉ là khi ngón tay vô tình chạm vào làn da, ánh mắt hắn ám ám, một lát sau lại buông lời thấm thía: "Điện hạ còn nhỏ, chuyện kết hôn không cần quá sốt ruột!"
Eno không khỏi co rúm, cảm thấy da cổ nơi bị Việt Sạn chạm qua có chút ngứa, nhưng vẻ mặt lại vô cùng mê mang nhìn hắn, không rõ vì sao thằng cha này lại quan tâm chuyện hôn sự của mình.
Việt Sạn nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt của tiểu hoàng tử thì cảm thấy dễ thương vô cùng, nhịn không được vuốt nhẹ lên vành tai trắng trẻo nhỏ xinh của cậu, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ: Ngày thường luôn yy về hắn, vậy mà muốn kết hôn lại vứt hắn đi đến sạch sẽ, đúng là lá gan không nhỏ mà.
Nhưng càng bực hơn chính là, ngẫm kĩ lại, thật đúng là hắn không cần phụ trách chuyện gì, huống chi tiểu hoàng tử còn có cái bệnh ảo tưởng.
Nhưng càng nghĩ, Việt Sạn lại cảm thấy bực bội không lí do.

Không đúng, sao hắn lại bực bội vì chuyện này? Việt Sạn không khỏi lâm vào trầm tư,
Eno bị hắn vuốt vành tai đến ngẩn người, sau khi hoàn hồn liền có chútt tức giận.
Cậu cảm thấy Việt Sạn càng ngày càng quá đáng, hết gõ đầu, rồi giờ lại vuốt vành tai, cho rằng cậu là quả hồng mềm, nên có thể tuỳ tiện khi dễ sao?
Không được, loại chuyện thế này có một có hai không thể có ba, lần này cậu phải trả thù.
Vì thế, thừa lúc Việt Sạn đang nghĩ ngợi, Eno nhanh chóng nhón chân, sau đó duỗi tay nhéo lỗ tai hắn.

Nhưng vì chột dạ mà thu tay lại khá nhanh, động tác không khác gì đụng vào lỗ tai.
Việt Sạn: "......"
Hắn giơ tay chạm chạm vành tai, nghiêng đầu, mặt vô biểu tình mà nhìn về phía người nào đó đang chột dạ.
Eno nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy: Mình tại sao phải chột dạ? Rõ ràng hắn ra tay trước cơ mà.
Vì thế liền thẳng eo, tay cũng không giấu, đúng tình hợp lí mà nói: "Vì anh nhéo tôi trước."
Việt Sạn nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn kia, theo bản năng mà nghĩ, quả thật tay của tiểu hoàng tử thật mềm.
Eno nhìn ánh mắt của Việt Sạn đang chăm chú nhìn tay mình, thì vội vàng đem tay giấu ra sau lưng.
Việt Sạn thu hồi tầm mắt, thanh âm khàn khàn nói: "Điện hạ về sau không được tùy tiện chạm vào lỗ tai người khác."
"À." Eno ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sau đó lại cứng đờ thầm nghĩ: Sao mình lại nghe lời hắn?
"Tại sao?" Cậu cố ý hỏi.
【 anh chạm thì được, còn tôi thì không được? 】
Việt Sạn bỗng nhiên xoay người, đem cậu ép sát tường, sau đó nắm tay Eno ấn trên tường.
"Anh, anh muốn làm gì?" ngữ khí khẩn trương, trong đầu Eno cũng nhanh chóng hiện lên mấy chữ "Hắc hóa" "Phòng tối play" "Đuôi cá play.

Mặt Việt Sạn nhanh chóng đen thùi, sau đó lại khôi phục bình thường.
Hắn vươn tay nhẹ chạm vào lỗ tai non mềm của tiểu hoàng tử, thấp giọng nói: "Người khác thì tôi không biết, nhưng lỗ tai tôi chỉ có phối ngẫu mới có thể chạm vào, điện hạ hiểu không?"
"Hiểu hiểu." Eno chạy nhanh gật đầu, nghĩ thầm ——
【 không hiểu cũng phải hiểu a, Việt Sạn hiện tại thật là đáng sợ.


"Cái kia, chúng ta nên đi thẩm vấn Tông Minh......!Đi?" Cậu nh.ỏ giọng nhắc nhở, muốn cái tình cảnh gian nan này kết thúc nhanh chóng.
Việt Sạn biểu tình cứng đờ, ngay sau đó có chút bất đắc dĩ.
Bất quá, thuận theo tâm lý để làm việc, nhưng hắn cũng có chút minh bạch vì sao khi nãy bản thân bực bội.
Hắn nhỏ giọng nhắc nhở nói, tưởng mau chóng kết thúc này gian nan nháy mắt.
Chỉ tiếc, thời gian thời điểm đều không thích hợp, tiểu hoàng tử cũng...!không thông suốt.
Hắn nhanh chóng lui lại một bước, buông tay tiếc nuối nói: "Vậy đi thẩm vấn Tông Minh trước."
Eno được thả ra không khỏi thở phào một hơi, vội vàng gật đầu; "Đúng đúng đúng!"
Ngồi trên xe huyền phù, Eno lại suy nghĩ lại tình cảnh khi nãy, càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu.
vì thế cậu xoay người sang hỏi Việt Sạn đang ngồi ở ghế sau.
"Cái kia, chỉ tò mò một chút thôi.

Anh cũng không cho mẹ mình chạm vào lỗ tai ư?"
Khóe miệng Việt Sạn thẳng băng, cố nghẹn mà nói: "Không được!"
Ngồi trên huyền phù xe sau, Eno hồi tưởng vừa rồi kia một màn, càng nghĩ càng khó hiểu.
"À."Eno gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Nhưng khi anh còn nhỏ, mẹ anh có nhéo thì sao anh biết?"
Việt Sạn: "......"
"Khi còn nhỏ không tính." Hắn tức giận nói.

"Úc." Eno lại gật gật đầu, thần sắc lại càng thêm bất an.
Việt Sạn làm như có điều phát hiện, không khỏi mở mắt ra, nói: "Điện hạ còn có cái gì tò mò, có thể cùng nhau hỏi."
"A." Eno gật gật đầu, rối rắm một chút, rốt cuộc vẫn là nói: "Tôi khi nãy nắm lỗ tai anh, giờ làm sao đây?"
"Chuyện này cũng khá phiền toái." Việt Sạn nghe môi liền nở nụ cười: "Vậy chỉ có làm khó điện hạ, phải gả cho tôi."
a đây vừa rồi nắm quá ngươi lỗ tai, làm sao bây giờ?"
Eno: "......"
"Xem như tôi chưa hỏi gì đi." Eno hấp tấp quay đầu lại, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, nhưng lỗ tai hồng thấu vẫn không giấu được ánh mắt Việt Sạn.
Thẳng đến khi xe huyền phù dừng tại trại giam, Eno cũng chưa dám hé răng.
Thậm chí khi thấy Tông Minh, cậu cũng không biết mở miệng hỏi chuyện, toàn bộ đều giao cho Việt Sạn thẩm vấn.
Bản ghi âm cuộc nói chuyện của Tông Khánh Hủ, cùng với chuyện Việt Sạn cho phép Tông Minh nói chuyện với mẹ và em gái cũng mình, không bao lâu Tông Minh quả thật phản chiến, nguyện ý nhận tội.
Tạ Thanh Nhiên cung cấp chứng cứ chỉ có thể chứng minh Tông gia, Mayne gia tộc cùng Liên Bang xác có cấu kết, nhưng còn không thể chứng minh cơ giáp ở tiền tuyến có vấn đề do bọn họ cố ý thiết kế.
Mà lời khai của Tông Minh hiện tại, vừa lúc đắp vào bằng chứng.
Xem những lời khai mà Tông Minh tự tay viết, Eno cùng Việt Sạn không khỏi thở phào nhưng đồng thời lại thấy vô cùng phẫn nộ.
Đặc biệt là Việt Sạn, nghĩ đến nếu không phải tiểu hoàng tử kịp thời nhắc nhở, tiền tuyến gần mười vạn cơ giáp binh phải chôn vùi ở trên chiến trường, hắn liền nhịn không được tưởng đem Tông Khánh Hủ nổ thành pháo hoa.
Bên này, Tạ Thanh Nhiên cũng nhắm vào Tông Khánh Hủ cũng không ngừng, hắn am hiểu cái đạo lý đánh chó rớt xuống nước, khi công bố bản ghi âm, lại lục đục cho ra những bằng chứng trốn thuế lâhu thuế của Tông gia, còn cả chuyện phân xưởng Tông gia áp bức lao động, bức tử mạng người.
Tạ Thanh Nhiên không đưa ra ánh sáng chuyện mẹ của hắn mất, đó chỉ là do hắn sắp xếp lại tư liệu người bị hại, lúc trước vốn định giúp những người đó lấy lại công đạo, không nghĩ tới lần này lại...
Bất quá cũng tốt, lần này sẵ dùng luôn.
Phân xưởng Tông gia ít nhiều đề phát sinh sự tình tương tự, trước kia bị ngăn chặn, nhưng lần này đều bị thảy ra trước ánh sáng, không ít người bị hại cũng gia đình tiếp nhận phỏng vấn, cũng sôi nổi lên án phân xưởng Tông gia, hoàn toàn khơi dậy nỗi phẫn nộ của người dân.
Mà hiện tại thêm lời khai của Tông Minh, vừa lúc chặt đứt sợi rơm cuối cùng của Tông gia.
Lấy được chứng cứ, không đợi Đế đô bên kia ra lệnh bắt giữ, Việt Sạn đã sai người nhanh chóng đến Thương Lam tinh khống chế Tông Vĩ.
Kế tiếp, chỉ chờ Đế đô bên kia bắt người.
Ai ngờ chỉ sau một đêm, Đế đô bên kia lại truyền tin đến chính là Tông Khánh Hủ bỏ chạy trong đêm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi