CẬU ÔM TÔI MỘT CHÚT

Lúc cậu cầm áo khoác ra khỏi phòng, Lương Túc Niên đang bưng điểm tâm ra, nhìn thấy cái áo khoác trắng trên khuỷu tay cậu, nụ cười còn xán lạn hơn cả mặt trời bên ngoài.

Niên Tuyết Lan cũng nhanh chóng đi ra, cười nói: "Nhiên Nhiên đã dậy rồi à, đang định kêu Túc Niên đi gọi con đấy, mau tới đây nào, ăn sáng xong thì chúng ta xuất phát."

Tạ Gia Nhiên lễ phép nói một tiếng cám ơn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Kế hoạch ban đầu vốn là cả nhà đi cùng nhau nhưng lão Lương tiên sinh lại có việc đột xuất phải mở họp trực tuyến, chỉ có thể kêu tài xế đưa ba mẹ con đến trung tâm thương mại, cũng bảo đảm hết bận rồi sẽ đi tìm bọn họ ngay.

"Aizzz, ở đâu ra nhiều việc thế nhỉ, cuối năm cũng không được yên tĩnh."

Tài xế đã dừng xe chờ trước cửa, Niên Tuyết Lan thay giày xong là người đầu tiên ra ngoài, Lương Túc Niên và Tạ Gia Nhiên đi phía sau.

Tạ Gia Nhiên mặc áo khoác của Lương Túc Niên có hơi rộng, nhưng quần áo mùa đông lớn một chút không chỉ càng thêm ấm áp mà cũng càng đẹp hơn.

Rõ ràng cũng là một người cao mét tám, giấu ở trong quần áo lại khó giải thích được có cảm giác nhỏ xíu, hai má bị chiếc áo màu trắng làm tôn lên càng trắng nõn sạch sẽ, khiến người ta sinh ra một loại kích động muốn đưa tay ra xoa vài cái.

Bao gồm cả Lương Túc Niên.

Nên hắn cũng rất không khách khí mà lấy tay xoa, còn được voi đòi tiên hon chụt một cái lên đó, hôn người ta đến mức mắt cũng phải nheo lại nửa phần.

Không đúng, không phải là được voi đòi tiên, là "tuân thủ giao kèo".

Tạ Gia Nhiên vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền đoán được hắn đang suy nghĩ gì, vừa bực mình vừa buồn cười: "Vô lại!"

Lương Túc Niên chỉ vào huyệt thái dương của mình: "Chuyện dùng não gọi là trí tuệ, sao có thể gọi là vô lại được."

Nói xong lại ngừng một chút: "Đương nhiên là nếu như bạn học Tiểu Tạ không phục thì cũng có thể nhảy lên đánh đầu gối của anh, bảo đảm sẽ không đánh trả."

"???"

Chuyện công kích chiều cao này thì không thể nhịn.

Tạ Gia Nhiên không phục dùng tay nhanh chóng nắm lấy tóc hắn, phải cho hắn biết rốt cuộc cậu có thể đánh đầu hắn được không.

Lương Túc Niên nhìn cậu nhảy lên như môt con linh vật năm mới, bị đáng yêu làm cho nhịn không nổi, để mặc đầu mình cho cậu nắm, lại cười lớn giang hai cánh tay bế người lên.

Tiếng ồn ào phía sau quá lớn.

Niên Tuyết Lan quay đầu lại liền nhìn thấy hai nam sinh hơn hai mươi tuổi đầu đang làm ầm ĩ còn hơn đám nhóc con mười tuổi, không khỏi bật cười, giục bọn họ: "Đừng đùa nữa, không là lát nữa đến trung tâm thành phố rồi là có thể đi ăn cơm trưa luôn đấy!"

"Vâng ạ, bọn con tới đây."

Bọn họ đi đến trung tâm thương mại mà Niên Tuyết Lan thường đi, cũng là trung tâm thương mại lớn nhất Cẩm thành.

Tết là đại lễ của cả nước, cửa hàng nào cũng đều chật kín người, so với bình thường còn đông hơn gấp mấy lần.

Đồ trang trí cho năm mới cũng đã được treo lên từ lâu, vừa đi vào thì không khí năm mới đã phả vào mặt rồi.

"Mẹ nghĩ nên đi mua quần áo cho hai đứa trước."

Lúc đi lên thang cuốn, Niên Tuyết Lan quay đầu nói với bọn họ: "Sau đó sẽ đi mua cho ba các con, của mẹ chọn sẽ lâu hơn một chút thì để cuối cùng đi."

Tạ Gia Nhiên bị một câu "ba các con" của bà làm cho ánh mắt nhẹ nhàng đi một chút, tâm tình có chút kì lạ không nói rõ được.

Một quý bà đoan trang tao nhã dẫn theo hai nam sinh cao lớn đẹp trai, một nhóm hiếm có như vậy vô cùng gây chú ý, đi tới chỗ nào cũng có thể hấp dẫn cái đầu của cả một đoàn người.

Cũng may là người ở trong cửa hàng đồ nam cũng không có nhiều, vừa đi vào liền ngăn cách hơn một nửa ánh mắt đi theo lại bên ngoài

Nhân viên trong cửa hàng có hai, ba cô gái rất trẻ trung, từ khi bọn họ bước vào, ánh mắt liền sáng lên lấp loá, xô đẩy nhau một lúc lâu mới đẩy ra một cô đi tới tiếp đón.

"Hoan nghênh quý khách."

Cô gái đỏ mặt: "Có cần cháu giúp gì không ạ?"

"Có quần áo nào phù hợp với hai đứa nó không?"

Niên Tuyết Lan suy nghĩ một chút: "Ừm... Loại mà cùng màu sắc, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng một chút, không cần quá nổi bật."

"Có ạ."

Cô gái phản ứng rất nhanh, đưa bọn họ đến một khu vực khác: "Quần áo bên này đều phù hợp với yêu cầu của cô, cũng là mẫu mới nhất của năm nay, cô nhìn xem có ưng không ạ."

"Trông cũng không tệ..."

Niên Tuyết Lan liếc nhìn qua một lượt, quay đầu lại hỏi bọn họ: "Mau tới chọn xem thích cái nào, mặc vào thử xem."

Lương Túc Niên chọn giày thì còn được, còn quần áo thì thật sự không biết, thêm vào việc hắn vô cùng tin tưởng vào ánh mắt của mẹ mình: "Mẹ, mẹ chọn giúp bọn con đi, mẹ chọn cái nào thì chúng con mặc cái đó."

Tạ Gia Nhiên gật đầu, tích cực thể hiện thái độ đồng tình với ý kiến của Lương Túc Niên.

Cậu cũng không quen với việc này.

"Con trai bọn con đứa nào cũng lười chuyện này."

Niên Tuyết Lan ngoài miệng thì oán trách hai câu, vừa quay đi liền vui vẻ nhận lấy trọng trách giúp bọn họ chọn quần áo.

Có lẽ quần áo của con mình đều là bệnh chung của mọi người mẹ. Mặc dù con mình cũng không phải là con gái.

"Cái này thế nào?"

Niên Tuyết Lan lấy ra một cái áo khoác màu đen, không có nhiều thiết kế phức tạp, như bà nói, đơn giản lại phóng khoáng, lại làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái.

Bà cầm quần áo ướm thử trước người Tạ Gia Nhiên một chút, càng ngắm càng thoả mãn: "Nhiên Nhiên thử cái này xem, nhất định là rất đẹp."

"Túc Niên thì..."

"Con cũng lấy cái này đi."

Lương Túc Niên cầm lấy một bộ size lớn nhất: "Nhiên Nhiên mặc đẹp, con mặc chắc là cũng khá tốt."

Niên Tuyết Lan bị sự tự tin của hắn chọc cười, cố ý nói: "Cũng chưa chắc, tuy con theo mẹ, nhưng cũng có một nửa gen của ba con, vậy nên lần sau có khoe khoang thì cũng phải nhớ để lại chút da mặt nhé."

"Được, lần sau con nhất định sẽ nhớ."

Căn cứ vào nguyên tắc đã đi vào thì không thể đi ra tay không, Niên Tuyết Lan lại cầm thêm mấy bộ quần áo nhét cho bọn họ: "Cầm hết đi, thích cái nào thì nói với mẹ."

Hai người cầm quần áo đi vào, cái thử đầu tiên chính là cái màu đen bà chọn ban đầu.

Hai người cùng đi ra song song đứng trước gương, một đôi thanh niên tuấn tú đứng đó, quý bà Niên khẽ mở to mắt, quả thực thoả mãn đến không thể thoả mãn hơn.

Đang định đi tới nói chuyện, một vị phu nhân tóc vàng vừa mới đi vào còn tích cực hơn cả bà.

"Đây rồi! Cái này được lắm!"

Bà đi tới nhìn Lương Túc Niên từ trên xuống dưới: "Đẹp lắm, chỗ nào cũng hợp."

Nói xong liền quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng: "Còn bộ nào cùng màu với số đo nữa không? Có thì giúp tôi lấy một cái."

"Có ạ, phu nhân chờ một lát."

Phu nhân tóc vàng gật đầu, ánh mắt vẫn còn đảo quanh trên người hai bọn họ, vừa sờ cằm vừa cảm thán: "Con trai phải mặc như vậy mới đẹp, cả ngày cứ làm mấy thứ linh tinh còn ăn mặc hoa hòe hoa sói, vừa nhìn liền thấy mệt..."

Lương Túc Niên và Tạ Gia Nhiên liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Thưa dì, còn có chỗ nào muốn tham khảo không ạ? Nếu như không có thì chúng cháu muốn đi thay bộ khác ạ."

"À! Các cháu đổi đi thôi, không cần phải để ý đến dì đâu, ha ha ha."

Vì vậy hai người lại quay lại phòng thay quần áo.

"Cũng đến mua quần áo cho con trai sao?"

Niên Tuyết Lan đi lên trước, cười híp mắt chủ động hỏi chuyện: "Sao không gọi con tới cùng, phải mặc thử mới biết có vừa không nha."

Phu nhân tóc vàng chỉ biết thở dài: "Tôi cũng muốn, nhưng thằng nhóc kia nhà tôi không ngoan như nhà bà, gọi nó đến thì nó không chịu đến, nhất định phải đi chơi ván trượt gì đó với bạn họ."

Niên Tuyết Lan: "Trẻ con mà, thích chơi là chuyện tốt."

"Cũng không nhỏ, sắp hai mươi rồi vẫn còn khiến tôi phải bận tâm."

Phu nhân tóc vàng nói, lại hỏi Niên Tuyết Lan: "A, hai đứa nhỏ nhà bà cũng học đại học đúng không? Nhìn không chênh lệch với thằng nhóc nhà tôi nhiều lắm."

Niên Tuyết Lan: "Ừm, hai đứa bằng tuổi, đều đang học đại học."

"Hai anh em bằng tuổi thật tốt nha."

Phu nhân tóc vàng cười cảm thán: "Còn có thể đưa mẹ ra ngoài đi dạo phố, thật ra nhà tôi cũng có hai thằng con, nhưng mà đứa lớn đã đi làm rồi, một năm không về nhà được một chuyến, mặt cũng không thấy được."

Bà vỗ vỗ tay Niên Tuyết Lan: "Phải nói cho hai đứa nó biết phải quý trọng hiện tại nha, nếu không đợi đến lúc chúng nó lần lượt có gia đình riêng, đừng nói là cùng ra ngoài đi dạo phố thường xuyên gặp mặt, không xa lánh đã là tốt lắm rồi."

"Sẽ không đâu."

"Hả?"

"Hai đứa nhỏ nhà tôi không giống với nhà khác."

Niên Tuyết Lan dịu dàng nhìn về phía phòng thay quần áo, cười nói: "Bọn nó ấy à, sẽ luôn ở cùng nhau."

Hai cậu trai thử liền mấy bộ, quý bà Niên đều tỏ ra vô cùng hài lòng, ngay cả phu nhân tóc vàng vốn dĩ chỉ định mua một bộ cũng không nhịn được mua thêm hai bộ nữa.

Lúc trả tiền, Niên Tuyết Lan được thông báo cần một chút thông tin để làm thẻ hội viên, thời gian sử dụng sẽ càng lâu hơn một chút.

Bên cạnh vẫn là ba cô gái kia, tôi nhìn cô cô nhìn tôi, có lẽ là muốn xin phương thức liên lạc, lại ngại vì mẹ của người ta còn ở đây nên không dám thất lễ.

Xoắn xuýt cả nửa ngày, cuối cùng một cô cũng quyết định hành động ——

"Mẹ, con với Nhiên Nhiên đi mua nước, ngay phía đối diện, lát nữa bọn con đứng ngoài cửa chờ mẹ nhé."

"Được, hai đứa đi đi."

Ba cô gái liền trơ mắt nhìn nam sinh có vóc dáng cao hơn một chút giúp vị kia sửa lại cổ áo, sau đó, tự nhiên nắm tay nhau, sóng vai rời đi...

"..."

"..."

"..."

Hai mặt nhìn nhau một phen, trong lòng cô gái suýt nữa đã ra tay kia chỉ còn một ý nghĩ:

Cám ơn trời đất, cảm tạ trời xanh ban thưởng cái bệnh đắn đo của con!

Buổi trưa ăn cơm ngay trong trung tâm thương mại, bọn họ vẫn theo Niên Tuyết Lan đi dạo đến quá trưa, không chỉ là quần áo mà cả đồ ăn, đồ dùng cũng mua không ít.

Lúc lên xe rồi hứng thú của quý bà Niên vẫn chưa giảm, toàn bộ đường về đều đang hào hứng chia sẻ thành quả với lão Lương tiên sinh.

Vốn định là về đến nhà sẽ cùng nhau "nghiệm thu chiến lợi phẩm", nhưng đáng tiếc là vừa mới vào trong nhà thì lão Lương tiên sinh lại bị một cú điện thoại gọi đi vào thư phòng, tiện thể còn kéo cả Lương Túc Niên theo.

Vậy nên người nghiệm thu chiến lợi phẩm chỉ còn Niên Tuyết Lan và Tạ Gia Nhiên.

Thật ra Niên Tuyết Lan đã nhớ kĩ một chuyện từ lúc còn đang trên đường: "Vừa nãy có một cái áo khoác màu xanh lam có phải là bị nhỏ không?"

Càng nghĩ càng xoắn xuýt: "Không được, Nhiên Nhiên, con thử lại cho dì nhìn xem, nếu nhỏ thật thì phải mau chóng đổi, nếu không mặc sẽ không thoải mái."

Tạ Gia Nhiên nghe lời ngoan ngoãn mặc vào.

Niên Tuyết Lan nhìn kĩ trước sau một chút: "Giơ tay thử xem nào? Có cảm thấy chật không?"

Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Không ạ, rất vừa."

Niên Tuyết Lan cũng yên tâm, cười híp mắt giúp cậu sửa cổ áo: "Dì biết ngay là con mặc màu xanh lam sẽ rất đẹp, da con trắng, màu này rất tôn da..."

"Dì ơi." Tạ Gia Nhiên bỗng nhiên gọi bà.

Niên Tuyết Lan: "Hả? Sao vậy con?"

Tạ Gia Nhiên nghiêm túc hỏi: "Con có thể.. ôm dì một cái không?"

Tạ Gia Nhiên đã từng nói với Lương Túc Niên là cậu rất thích Niên Tuyết Lan, đây không phải là lời khách sáo.

Từ trên người Niên Tuyết Lan cậu cảm nhận được cảm giác mà không cảm giác được từ Chu Văn Nguyệt, là tình mẹ hoàn toàn khác biệt.

Có lẽ là nói như vậy cũng không chính xác, dù sao cùng có một người mẹ, cảm nhận của cậu và Lục Thương lại hoàn toàn khác nhau.

Thế nhưng không thể không thừa nhận, cậu thích cái cảm giác này, rất thích ngôi nhà mới này, mỗi người trong nhà, cậu đều rất thích rất thích.

Muốn phải thật quý trọng, nắm thật chặt.

Coi như là cậu có lòng tham cũng không sao cả, cậu muốn lưu giữ tất cả yêu thích trước mắt này.

"Đương nhiên là có thể rồi."

Niên Tuyết Lan sửng sốt một chút, rất nhanh nở nụ cười dịu dàng, dang hai cánh tay, Tạ Gia Nhiên cong khóe miệng, cúi người xuống ôm chặt lấy bà.

Có thứ hy vọng không phải xa xôi lại như quá xa vời.

Nhờ phúc của bạn học Tiểu Lương, rốt cục thì cậu cũng có một mái nhà hoàn chỉnh.

-

Năm mới năm nay đến thật sớm, đêm 30 mà khí trời sáng sủa đến mức không giống mùa đông mà Cẩm thành nên có.

Người một nhà ngủ một giấc thẳng đến buổi trưa mới dậy, lúc ăn trưa xong, Niên Tuyết Lan và Lương Thần An bận việc ở trong phòng bận, Tạ Gia Nhiên thì bị Lương Túc Niên kéo ra ngoài sân treo đèn lồng.

Bận rộn đến gần chạng vạng, họ hàng lục tục tới cửa.

Lương Túc Niên nhọc lòng giúp cậu làm quen với quyển album cũng không phát huy được tác dụng, bởi vì một người "bạn học bình thường ở tỉnh khác đến cùng ăn tết" như cậu căn bản không cần phải gọi theo hắn, cứ đơn giản gọi "chú dì" là có thể giải quyết tất cả.

Người lớn đều rất hòa ái, cái chính là nhóm anh chị em họ của Lương Túc Niên.

"Đậu móa, anh trai mới đẹp trai quá!"

Lương Thông trực tiếp phi tới, cũng may là bị Lương Túc Niên tay mắt lanh lẹ ngăn lại: "Bạn nhỏ, lần đầu gặp mặt, phải biết lễ phép."

"Lễ phép gì chứ! Nhiệt tình mới là tốt nhất!"

Lương Thông nổi tiếng là nghịch ngợm, ngoái đầu ra nhìn Tạ Gia Nhiên.

Tạ Gia Nhiên nháy mắt mấy cái, chào cậu ta một câu.

Lương Thông vui cười hớn hở cũng đáp lại chào cậu, nói với Lương Túc Niên: "Anh, Thanh đại của các anh không chỉ tuyển sinh bằng điểm thi mà còn nhìn mặt nữa đúng không? Tùy tiện dẫn một bạn học về cũng đẹp mắt như vậy, khó trách em không trúng tuyển, rõ ràng."

Mạch não của đám thanh niên trẻ trâu bây giờ có phải đều giống nhau đúng không.

Lương Túc Niên mặc kệ cậu ta.

Lương Văn San và Lương Triệt chào hỏi vợ chồng Niên Tuyết Lan xong cũng vui vẻ đi tới đây.

"Chúc mừng năm mới, em trai."

"Chúc mừng năm mới, Túc Niên."

"Chúc mừng năm mới, anh, chị."

Lương Túc Niên đẩy mặt Lương Thông ra, lui trở về bên cạnh Tạ Gia Nhiên.

Giới thiệu với bọn họ "bạn học đại học bình thường ở tỉnh khác" Tạ Gia Nhiên, lại giới thiệu bọn họ với Tạ Gia Nhiên một lần, nhanh chóng phát hiện ra chuyện kì lạ: "Hả? Sao lại thiếu một người rồi?"

Vừa dứt lời, một tràng tiếng khóc bi thảm xông vào phòng khách.

"Tại sao đón năm mới còn phải làm bài tập, bạn nhỏ không thể nghỉ ngơi một ngày sao?"

Lương Tuyết Tuyết đeo cặp sách khóc lóc đi vào: "Rõ ràng là bài tập của con chỉ có một chút, rõ ràng là có thể chơi đùa mấy ngày rồi mới làm, hai người quá độc ác rồi, hu hu hu."

"Một chút? Nghỉ đông được quá nửa rồi mà con mới viết được có hai trang, cái này gọi là còn lại một chút hả?"

Người đang nói chính là mẹ của Lương Tuyết Tuyết: "Hôm nay con nhất định phải viết mười bài cho mẹ, khóc lóc cũng phải viết xong, mẹ ở bên cạnh vừa chơi mạt chược vừa theo dõi con."

"..."

"Hu hu hu, số phận của Lương Tuyết Tuyết khổ quá... Hả?"

Tiếng khóc của cô bé dừng lại, tầm mắt dừng lại ở phía của Tạ Gia Nhiên, vừa nghiêng đầu vừa hỏi: "Anh trai lớn kia là ai vậy ạ?"

Có người lớn cười híp mắt nói cho nó biết: "Là bạn học của anh Túc Niên, năm nay lại về đây cùng ăn tết."

Tạ Gia Nhiên cảm thấy cô bé này rất có lễ phép.

Khóc ròng ròng mà vẫn không quên để ý đến nười xa lạ là cậu.

Ánh mắt đối diện nhau, cậu đang nghĩ mình sẽ nhận được một tiếng nức nở kèm theo câu "Chào anh" thì cô bé bắt đầu nhăn mặt càng ác hơn.

Bĩu môi, tiếng khóc phát ra càng vang vọng hơn lúc trước:

"Tại sao? Tất cả mọi người đều mang họ Lương mà tại sao người khác có thể đưa anh trai đẹp trai về nhà ăn tết, Lương Tuyết Tuyết vẫn còn phải làm đống bài tập làm người ta tức chết này chứ, hu hu hu hu hu hu!!!"

"..."

Thật thê thảm...

Tình cảnh này, Tạ Gia Nhiên liền nghĩ rằng đám anh chị em này sẽ có một người đi ra dỗ cô bé, kết quả là không có một ai bước ra.

Giống như đã quá quen với tình cảnh này rồi.

Trong đó Lương Triệt liền xứng đáng là người đi dâud.

Anh ta đẩy mắt kính, hoàn toàn mặc kệ tiếng khóc sau lưng, ôn hòa lễ phép gọi cậu một tiếng, hỏi một vấn đề so ra còn quan trọng hơn dỗ em gái nhiều:

"Gia Nhiên, em có biết đánh mạt chược kiểu Cẩm thành không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi