CẬU ÔM TÔI MỘT CHÚT

Sáng sớm mùa hè, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.

Gió sớm len qua khe cửa chen vào trong phòng, cuốn cả mùi hương kiều diễm trong phòng đi.

Lương Túc Niên tỉnh lại, vẫn chưa mở mắt đã phát hiện trong ngực trống rỗng.

Không quen với cảm giác trống trải này làm hắn theo bản năng vươn tay sang bên cạnh sờ một lượt nhưng vẫn chỉ là khoảng không.

Cau mày mở mắt ra, trên giường ngoại trừ hắn thì còn có ai sao?

Xoa mí mắt còn chưa tan cơn buồn ngủ, để thân trần đi ra khỏi phòng, trên bả vai còn một dấu răng rất sâu, sau lưng và vài nơi khác có vài vết hồng hồng giống như bị mèo cào.

Trong mập mờ lộ ra sự phẫn nộ.

Tạ Tiểu Niên đã chơi một mình đến phát chán từ lâu.

Nghe thấy tiếng cửa mở, liền nhảy phịch một cái từ trên ghế salon xuống, ngỏng đuôi chạy đến bên chân hắn mà cọ.

Lương Túc Niên tiện tay ôm nó lên đi ra phòng khách, nhìn thấy nam sinh vốn nên nằm trong lồng ngực của hắn lười biếng ngủ lúc này đang đắp một tấm thảm mỏng cuộn tròn ngủ say trên ghế salon.

Hai mắt hấp háy, mang theo sắc thái uể oải.

Lương Túc Niên nhớ tới tối hôm qua trước khi ngủ, người nào đó dùng âm thanh khàn khàn như muốn khóc mơ màng mắng hắn một câu "Khốn nạn", chột dạ sờ mũi một cái, đã hiểu ra nguyên nhân vì sao sáng nay dậy lại không thể thoải mái ôm vợ vào lòng.

Khí trời đầu mùa hạ rất tốt, không cần mở điều hòa, cửa sổ ban công mở rộng, có gió mát nhẹ nhàng tràn vào khiến nhiệt độ trong phòng không chênh lệch mấy với bên ngoài.

Mát mẻ đến mức mỗi lỗ chân lông đều nở ra nhưng Lương Túc Niên lại lo đối với người đang ngủ say sẽ thấy hơi lạnh, hắn bèn đi tới ghế sa lon, cúi người xuống cẩn thận tới gần, muốn ôm người trở về phòng.

"Meo ~ "

Tạ Tiểu Niên dùng hai bàn chân trước chống bên cạnh ghế salon dài giọng bi bô gọi.

Lương Túc Niên đè ngón tay lên miệng "xuỵt" một tiếng với nó, quay đầu lại nhìn xem thì người đã tỉnh rồi, đang nửa mở hai mắt nhìn hắn.

Cậu mặc áo phông của hắn, cổ áo rộng không che hết được những vết hồng kiều diễm trên người.

Ánh mắt Lương Túc Niên mềm như muốn tan ra.

Dịu giọng nói: "Nhiên Nhiên, ôm em về phòng ngủ tiếp được không?"

Nói rồi duỗi tay tới, lại bị đối phương dùng lòng bàn tay đẩy ra.

Tạ Gia Nhiên không cho hắn ôm, mang khuôn mặt lạnh lùng ngồi dậy, cầm lấy tấm thảm nhỏ và con gấu bông trắng lớn, tự mình trở về phòng.

Đóng sầm cửa lại, ngăn chặn tầm mắt của người còn lại bên ngoài.

"Meo?"

Tạ Tiểu Niên nhảy lên ngồi chễm chệ trên ghế salon, nhìn về hướng phòng ngủ, lại quay sang nhìn hắn.

"Thôi xong, chọc ba ba của con giận rồi."

Lương Túc Niên bất đắc dĩ than thở, quay người định đi đổ thêm thức ăn cho Tạ Tiểu Niên thì mới phát hiện ra thức ăn đã được đổ thêm rồi, nước cũng được thay mới.

Vì vậy hắn tự giác xoay người đi rửa mặt.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi ở nhà vệ sinh bên ngoài xong thì đi vào nhà bếp làm bữa sáng, xong rồi mới trở lại phòng ngủ.

Tạ Gia Nhiên đang quay mặt về phía cửa, nghe thấy tiếng hắn đi vào liền yên lặng xoay mặt đi, tiện thể kéo chăn trùm kín bản thân.

Không muốn để ý đến hắn.

Lương Túc Niên đi tới kéo chăn ra.

Vô dụng, người ta kéo lại rồi.

"Bảo bối? Giận thật rồi à?"

Con đà điểu nhỏ bất động, cũng không ừ hử tiếng nào.

"Nhiên Nhiên?"

Vẫn không thèm để ý.

Lương Túc Niên tội nghiệp đặt bữa sáng lên trên bàn bên cạnh: "Bữa sáng anh để ở đây, buồn ngủ thì dậy ăn rồi ngủ tiếp, anh đi học trước, tan học lại về với em."

Cách một lớp chăn xoa xoa đầu cậu, quay người rời đi.

Tiếng bước chân đi xa, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Tạ Gia Nhiên nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại mới chậm rì rì thò đầu ra khỏi chăn.

Người đi rồi, bữa sáng tiêu chuẩn, sữa bò mới hâm nóng, còn đang tỏa ra khói trắng.

Rầu rĩ hừ một tiếng, cậu lật chăn ra, xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc soi gương cố ý nhìn mấy vết hồng lẫn màu xanh tím trên xương quai xanh.

Vẫn rất giận.

Đồ lưu manh.

Tức giận ăn bữa sáng, Tạ Tiểu Niên dùng đầu lách qua cánh cửa khép hờ chạy vào tìm cậu, Tạ Gia Nhiên dùng gậy lông sờ sờ đầu của nó, chia cho nó một miếng lòng trắng trứng.

Lâm Sam nhắn tin đến, hỏi cậu sao tiết tự chọn hôm nay lại không đi học.

Sam Sam của cậu: 【 Tôi và lớp trưởng phải cố gắng lắm mới lừa được thầy, sao cậu không nói trước với tôi một tiếng để tôi có thời gian chuẩn bị thêm một chút, thầy dạy tiết tự chọn hôm nay nghiêm có tiếng. 】

Lúc này Tạ Gia Nhiên mới nhớ ra hôm nay cậu cũng là có tiết, sáng nay có một tiết tự chọn, vì lúc sáng sớm thực sự là không bò dậy nổi nên liền bị cậu lựa chọn quên luôn.

X.: 【 Ngủ quên, cám ơn các cậu, ngày mai mời các cậu uống trà sữa. 】

Sam Sam của cậu: 【 Hả? Ngủ quên? Làm sao lại ngủ quên? Trước khi ngủ cậu không nói với Lương ca hôm nay cậu có tiết à? Lương ca không gọi cậu sao? 】

X: 【 Không thèm nhờ anh ấy gọi. 】

Sam Sam của cậu: 【??? 】

Lâm Sam thông minh thế nào chứ, vừa nhìn liền biết có chỗ không đúng:

Sam Sam của cậu: 【 Đây là sao? Vợ chồng kiểu mẫu cũng có thể cãi nhau à? 】

X: 【 Hôm nay không phải, tối qua cũng không phải. 】

X: 【 Anh ta không phải là bạn trai kiểu mẫu, là tên lưu manh ăn không biết no chỉ biết cười 】

Sam Sam của cậu: 【 Ồ? 】

Sam Sam của cậu: 【 Ồ ~~~ 】

Sam Sam của cậu: 【 Khà khà, xem ra tối hôm qua rất kịch liệt nha Nhiên Nhiên, này còn không phải là chuyện tốt à? Sao tôi lại có cảm giác cậu đang giận vậy? 】

X.: 【 Chuyện tốt sao? 】

X.: 【 Nhưng anh ta làm quá ác liệt, tôi bảo anh ấy ngừng anh ấy còn không ngừng. 】

Tạ Gia Nhiên vừa nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, khuôn mặt lại nóng lên.

Tuy nói là do chứng khát da thịt của cậu phát tác nên mới chủ động khơi lên, nhưng Lương Túc Niên cũng không hể... Không thể như vậy chứ?

Không biết là học được mấy tư thế kì quái từ chỗ nào, để cậu treo ở giữa không trung lên không được xuống cũng chẳng xong, cuối cùng còn quá đáng đến mức đặt cậu ở trước cửa sổ sát đất, khiến cậu không có sức phản kháng mà quỳ trên người hắn.

Không đúng, là dính chặt ở trên người hắn!

Cậu khóc lóc mãi đến hơn nửa đêm, cổ họng cũng khàn đi, cào ra vô số vết tích lên lưng hắn, cuối cùng mãi đến khi thể lực không chống đỡ nổi nữa mà ngất đi, hai chân vẫn trong trạng thái không khống chế được mà giật giật.

Sáng sớm mơ màng tỉnh lại liền một mình rầu rĩ chạy ra ngoài phòng khách tức giận.

Nhưng cậu thực sự quá mệt, giận được một lát thì lại ngủ mất.

Cả ngày hôm nay cậu cũng không muốn để ý đến hắn.

Sam Sam của cậu: 【!!! 】

Sam Sam của cậu: 【 Cậu như thế thì bảo cậu ta ngừng làm sao được? Phàm là là nam nhân đều không ngừng được biết chưa hả? 】

Sam Sam của cậu: 【 Hơn nữa, đây đúng là chuyện rất tốt mà (tôi cảm thấy vậy) 】

Sam Sam của cậu: 【 Xin lỗi nhé họa sĩ, tôi rất thích bạn trai lúc ở trên giường thô bạo như vậy đối với tôi, tốt nhất là vừa dịu dàng dỗ dành tôi vừa thô bạo như lửa mà XXX tôi, loại cảm giác bị trói buộc đó thật sự... Tôi chảy nước miếng. 】

Sam Sam của cậu: 【 Đáng tiếc bạn trai tôi phần lớn thời gian đều rất dịu dàng, tôi dùng đủ cách ám chỉ anh ấy dùng lực anh ấy cũng không hiểu, aizzz, đại khái chính là muốn mà không được đó. 】

X.: 【... 】

Bây giờ cậu vô cùng nghi ngờ Lương Túc Niên có phải đã lén trao đổi gì đó với Lâm Sam hay không.

Nếu không thì sao câu nào cũng khen như vậy???

Cậu còn chưa ngủ đủ, ăn xong bữa sáng liền thấy buồn ngủ.

Bò trở lại ổ chăn, ngả đầu liền ngủ, nhanh chóng đi vào mộng đẹp.

Mơ cũng không phải là giấc mơ tốt đẹp gì.

Giống như những gì lúc thức cậu nghĩ đến, trong giấc mơ cậu lại bị Lương Túc Niên dùng những cách khác bắt nạt, lúc tỉnh dậy vẫn phải thở gấp, bên tai là tiếng rên hư hừ, quay đầu liền dụi mặt vào đám lông trên người Tạ Tiểu Niên.

Không biết nó đã nhảy lên giường ngủ cùng cậu từ lúc nào, bây giờ đang nằm ngủ bên cạnh gối.

Mặt đỏ tới mang tai, cậu nhìn chằm chằm trần nhà thất thần một lúc.

Khi nhịp thở bình thường trở lại, cảm xúc hưng phấn trên da thịt lại vẫn không ngừng lại.

Trận ngứa nhỏ bé như đang ẩn giấu dưới lớp vỏ cây, trào dâng từng đợt từng đợt, chứng khát da thịt của cậu lại nổi dậy rồi.

Vươn mình nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm điện thoại đặt bên gối một lát, duỗi một ngón tay ra làm cho màn hình sáng lên, quá mười một rưỡi rồi, lưu manh vẫn chưa tan học. Thôi vậy.

Cậu nhét điện thoại xuống dưới gối, lại nhét mình vào trong chăn, dùng cách cũ – ngủ một giấc để tránh thoát dày vò từ chứng bệnh.

Cậu rất hiểu chuyện mà.

Không giống một số người, chỉ biết làm bản thân thoải mái.1

Không thể nhớ cũng không thể nghĩ, càng nghĩ càng tức.

Lương Túc Niên vừa tan học liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Đến cửa phòng học thì lại bị bọn Tiêu Trì ngăn lại: "Lương ca, cùng đi ăn trưa không? Buổi chiều không tiết, gọi cả Gia Nhiên đến, chúng ta đến quán bán gà hầm mới mở ăn thử đi."

Lương Túc Niên nói: "Không đi được, tôi có việc phải về nhà."

Tiêu Trì: "Chuyện gì mà cơm cũng không ăn?"

Lương Túc Niên: "Nhiên Nhiên cũng đang ở nhà, không có gì gấp thì không được gọi."

Tiêu Trì kêu một tiếng: "Tại sao? Cậu ấy cũng đang bận à?"

Lương Túc Niên: "Ừ, bận tức giận."

Tiêu Trì: "??? Tại sao?"

Lương Túc Niên: "Tôi chọc."

Tiêu Trì: "... Ngài còn rất tự hào nhỉ."

"Cũng được." Lương Túc Niên cười cười: "Chạy về dỗ người đây, cáo từ."

Lương Túc Niên mua xong đồ ăn về đến nhà, đặt đồ lên trên bàn, gọi một tiếng Nhiên Nhiên, đang do dự xem có nên trực tiếp mang đồ ăn vào phòng dỗ hay là ôm người ra ngồi rồi vừa ăn vừa dỗ, chỉ thấy cửa phòng mở, bạn trai đang mặc áo phông của hắn đứng ở cửa nhìn hắn.

"Nhiên Nhiên, anh mua món em thích ăn nhất, ăn xong rồi giận tiếp được không?"

Tạ Gia Nhiên mím môi không tiếp lời, yên lặng đi tới trước mặt hắn, giơ tay ôm lấy hắn.

Lương Túc Niên vừa thấy da thịt trên cánh tay có chút nóng liền biết đã xảy ra chuyện gì: "Thấy khó chịu sao không nhắn tin cho anh?"

Tạ Gia Nhiên cọ cọ gò má của hắn, hừ một tiếng, không nói lời nào.

Lương Túc Niên dung túng mà cười cười, để cậu treo trên người, ôm cậu lên ngồi xuống, lại để cậu ngồi trên người mình, hôn nhẹ vành tai của cậu: "Vậy cứ thế này ăn cơm, có được không?"

Tạ Gia Nhiên cúi đầu cởi túi nilon bọc ngoài đồ ăn.

Một mình yên lặng ăn xong, cũng không thèm để ý xem người mua cơm có ăn không, còn đang lau miệng, vừa quay người liền bị người kia ôm lấy.

Lương Túc Niên không chút do dự, lập tức bỏ qua những gì đã dự tính, ôm Tạ Gia Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, Tạ Gia Nhiên như một đứa bé dùng hai chân cuốn chặt lấy eo hắn, đầu vùi vào hõm cổ của hắn, bất động.

Như con lười nhỏ không thể rời khỏi người.

Dĩ nhiên là Lương Túc Niên chưa quên con lười nhỏ còn chưa nguôi giận.

"Nhiên Nhiên." Hắn gọi cậu.

"Tiêu Trì nói có một quán bán gà hầm mới mở ngon lắm, buổi tối dẫn em đi ăn được không?"

"Đúng rồi, hai ngày nữa thi xong sẽ được nghỉ, chúng ta lại đi Hoa sơn chơi một chuyến được không?"

"Công viên trò chơi trên núi đã hoàn tất, chúng ta có thể làm những du khách được trải nghiệm đầu tiên."

"Lương Túc Niên."

Đã lâu rồi Tạ Gia Nhiên không gọi cả tên lẫn họ của hắn, giọng vẫn hơi khàn khàn, buồn bực như một cái túi chứa tức giận nhỏ: "Em vẫn chưa nguôi giận."

Lương Túc Niên nghe lời cậu, lại hỏi: "Vậy xin hỏi bạn học Tạ Nhiên Nhiên, khi nào thì mới có thể nguôi giận?"

Tạ Gia Nhiên: "Bao nhiêu lâu thì không biết được, anh vẫn chưa thèm nói xin lỗi em."

"Xin lỗi."

Lương Túc Niên biết sai liền thay đổi: "Xin lỗi Nhiên Nhiên, đều là lỗi của anh, anh làm đau em, anh có tội, anh hối lỗi rồi."

Hắn động viên vỗ vỗ sống lưng cậu, chân thành nói: "Nhưng mà Nhiên Nhiên à, anh thề là anh không cố ý, anh cũng không muốn làm em đau, nhưng mà em quá quấn lấy người, anh trai gọi quá là êm tai —— Shhhhh!"

Cổ của hắn bị cắn một ngụm.

Tức giận rồi, con lười nhỏ còn biết cắn người.

"Thế này đi, anh đảm bảo lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, dù có khó chịu anh cũng sẽ cố nhẫn nhịn, có được không?"

Lời bảo đảm của hắn có chút tác dụng.

Tạ Gia Nhiên ngẩng đầu lên khỏi bả vai hắn, nhìn vào mắt của hắn, xác nhận: "Thật sao?"

Lương Túc Niên: "Thật."

Tạ Gia Nhiên: "Dù không nhịn được nữa cũng sẽ nhẫn nhịn?"

Lương Túc Niên: "Đúng, nhẫn nhịn."

Tạ Gia Nhiên hé miệng, lộ ra một nụ cười rất nhẹ.

Bỗng nhiên cậu tới gần hôn nhẹ lên khóe miệng của hắn, hơi ngả người ra phía sau tạo một chút khoảng cách, lại hôn thêm một cái nữa.

Lương Túc Niên không khỏi mừng rỡ, cho rằng bản thân đã dỗ được người, chỉ là còn chưa vui vẻ được mấy giây, liền nghe thấy Tạ Gia Nhiên bỗng nhiên gọi hắn: "Anh ơi."

Nụ hôn nhẹ từ khóe miệng đi lên, vòng qua hai má, ma sát ở đó một lát, cậu lại há miệng ngậm lấy vành tai của hắn.

Đó là nơi mẫn cảm nhất trên người Lương Túc Niên.

Bị hơi thở ấm nóng bao lấy, bị răng nanh nhẹ nhàng cọ vào, một dòng điện nhỏ bé chạy dọc toàn thân, cánh tay vòng qua eo Tạ Gia Nhiên của hắn đột nhiên siết chặt, ánh mắt đột nhiên tối đi.

"Nhiên Nhiên..."

"Chồng ơi."

Tạ Gia Nhiên kề sát bên tai gọi hắn.

Sự biến hóa nhanh đến mức khiến động tác của Tạ Gia Nhiên ngưng lại, rõ ràng là cậu cố ý nhưng vẫn không thể tránh khỏi có chút e lệ.

Ngồi như vậy rất khó chịu.

Cậu rời khỏi vành tai của Lương Túc Niên, cố gắng lén điều chỉnh tư thế ngồi, vô ý khiến cho hô hấp của người nào nhanh chóng dồn dập.

Tạ Gia Nhiên đỏ mặt.

Nhưng mà cậu vẫn cười rất vui vẻ.

Cuối cùng, dùng một nụ hôn nhẹ đặt lên khóe mắt của hắn, trong ánh mắt sâu thẳm của hắn cố ý kéo giãn khoảng cách.

Một cánh tay dưới áo phông của cậu không gặp một chút trở ngại nào nắm lấy eo cậu, cánh tay đặt sẵn sau gáy cậu, Lương Túc Niên muốn hôn cậu, lại bị Tạ Gia Nhiên dùng sức đẩy trở về.

"Anh ơi, không phải mới nãy còn nói là nếu có khó chịu cũng sẽ nhẫn nhịn sao?"

Cậu như điếc không sợ súng mà cọ cọ: "Chỗ này của em vẫn còn hơi đau, anh lại muốn "thương" em nữa sao?"

Hơi thở của Lương Túc Niên trật nhịp.

Tạ Gia Nhiên cúi đầu ghé sát vào, kề lên trán của hắn, dùng chóp mũi của mình cọ cọ hắn: "Chồng à, anh nói là anh sẽ cố nhịn rồi, không có nói mà không giữ lời."

"..."

Lương Túc Niên dùng sức nhắm mắt lại.

Lòng bàn tay đặt trên sống lưng cậu chưa không rời đi, giọng nói khàn khàn có thêm hai phần nghiến răng nghiến lợi: "Vợ à, em thật là ác độc!"

Tạ Gia Nhiên không tiếng động cong môi cười, ôm sát cổ hắn.

"Anh trai, lại ôm chặt thêm một chút nữa."

Ngay lập tức thỏa mãn khi nhận thấy sự nhẫn nhịn của người nào đó tăng thêm một bậc nữa.

Giống như cậu đã tìm ra một phương pháp mới để trị lưu manh.

Thật vui vẻ.

_____________________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi