CẬU THỬ TRỐN TÔI LẦN NỮA XEM

Edit: Ya

Lời này vừa nói ra, gương mặt lúc nãy vẫn còn đang nở một nụ cười nhã nhặn của Sở Thời liền cứng đờ, buột miệng nói với tông giọng cao hơn ngày thường đến vài tông: "Cậu đi đón người ở sân bay?"

Cậu ta không bị ảo giác mà đúng không, sao mới mấy giây trước, chính Lục Tầm vừa tỏ thái độ vô cùng rõ ràng, rằng tuyệt đối sẽ không đi đón ai ở sân bay hay sao?

Mà quả thật cậu ta cũng chưa bao giờ thấy Lục tầm đi đón bất kì ai ở sân bay hết!

Sở Thời cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt của mình, cố tỏ ra như đang nói đùa: "Là ai nói rằng nếu không phải là đứa nhóc ba tuổi không biết đường đi thì không cần phải đi đón chứ?"

Lục Tầm liếc Sở Thời một cái, vẻ mặt như kiểu cậu ta mới hỏi vấn đề gì vô tri lắm: "Cái này sao mà giống nhau được?"

Nụ cười trên mặt của Sở Thời chợt tắt.

Sao lại không giống nhau, chẳng phải đều là đi đón người ở sân bay cả sao? Thậm chí cậu ta còn là bạn từ nhỏ của Lục Tầm mà!

Dĩ nhiên Lục Tầm sẽ không tốt tính đến mức giải thích những chuyện này cho cậu ta nghe, hắn lấy điện thoại ra nhìn: "Sắp đến giờ rồi, tôi phải đi, các cậu tự chơi đi nha. Chơi mà chán rồi muốn đi thì cứ đi, chắc tôi cũng không về ngay đâu."

Lục Minh nãy giờ bị Lục Tầm tiêu chuẩn kép doạ cho sang chấn tâm lý giờ mới lấy lại tinh thần, dò hỏi: "Anh đón chuyến bay lúc mấy giờ ấy, khi nào thì về?"

"Chuyến bay lúc 7 giờ tối, tụi em chơi xong về trước giờ đó là được." Lục Tầm nói.

"...Cái gì?" Lục Minh đang định cằn nhằn rằng tại sao họ phải về trước giờ đó, nhưng lại có chuyện làm cậu càng tò mò hơn, "Bây giờ mới đầu giờ chiều, anh đi sớm vậy làm gì?"

Lục Tầm không kiên nhẫn hừ một tiếng: "Lỡ như trên đường đi xảy ra chuyện đột xuất gì rồi sao, vậy nên phải chừa thời gian cho dư dả chứ, mới ra nước ngoài có mấy năm mà lú lẫn hết trơn rồi hả, mấy chuyện cơ bản bản này mà còn phải hỏi nữa."

Lục Minh: "......"

Cuối cùng là ai lú lẫn đây, trước đây người thiếu kiên nhẫn nhất, người không bao giờ chịu đi đón người khác chẳng phải là Lục Tầm hay sao?

Lục Tầm không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, dứt khoát quay người lại: "Đi nha."

Lục Tầm đi rất nhanh, căn bản không hề cho ai có thời gian nói thêm câu nào cả, đi vài bước liền biến mất khỏi cửa.

Tài xế đang đợi ở bên ngoài, Lục Tầm mở cửa xe ngồi lên, giây tiếp theo cả người cả xe đã biến mất tiêu.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người đang chìm trong im lặng.

Người giúp việc trong nhà đem trà và trái cây lên, vì dù gì cũng là người của họ Lục nên Lục Minh không hề khách sáo chút nào mà ngồi trên sô pha.

Không biết xuất phát từ trực giác nào đó mà trước giờ Lục Minh không hề chơi thân với Sở Thời.

Cậu cảm thấy người này hơi âm hiểm, làm việc không hề quang minh chính đại mà cứ muốn xài mánh khoé.

Bây giờ nhân cơ hội này, Lục Minh vừa mới mở miệng đã châm chọc: "Đáng tiếc thay, Sở ca hình như anh vẫn muốn anh tôi đi đón anh một lần phải không? Nếu anh về trễ hơn một ngày, nói không chừng nhân lúc anh ấy đi đón bạn của ảnh thì có thể sẵn tiện đón anh luôn rồi, nếu vậy thì anh sẽ hưởng thụ một lần được Lục Tầm đến sân bay đón rồi, đúng không?"

Sở Thời nhấp một ngụm trà, khoé miệng lúc nãy còn tươi cười giờ đã biến mất không thấy tăm hơi.

Cậu ta và Lục Tầm lớn lên cùng nhau, có thể nói là vô cùng quen thuộc, mà Lục Tầm lúc trưởng thành lại là hình tượng mà cậu ta thích nhất.

Nhưng Lục Tầm là trai thẳng vô cùng kì thị đồng tính, thái độ của hắn với cậu ta hay với những người khác cũng không có gì khác nhau. Cho nên cậu ta chọn cách tạm thời giấu tâm tư của mình đi, tìm kiếm cơ hội, muốn xem thử xem có cách nào bẻ cong Lục Tầm được không.

Mà mới có một học kỳ ngắn ngủi không gặp nhau, vậy mà có gì đó đã nằm ngoài dự kiến của cậu ta.

Sở Thời buông ly trà xuống: "Có thể là do người bạn đó lần đầu tiên đến đây, lạ nước lạ cái, lại chưa bao giờ ngồi máy bay, nên đi đón cũng là chuyện bình thường thôi."

Không sai, đúng là như vậy.

Chỉ là người bạn mới quen được một học kỳ thôi, sao mà so với cậu ta được.

Mấy ngày tiếp theo, cậu ta sẽ cho người đó biết, ai mới là người bạn có quan hệ thân thiết nhất với Lục Tầm.

*

Một năm gần đây, trình độ giám định gay của Lục Minh càng ngày càng tăng lên, nghe thấy những lời này, làm cho người làm trai thẳng như cậu không tự chủ được mà nhích ra xa hơn.

Gay là cái chắc, nói mấy lời này chỉ có thể là gay thôi, cái cảm xúc ghen tức rõ ràng kia càng chứng minh thêm chuyện đó.

Cậu nhìn qua nhìn lại, liền quyết định nói tất cả kể cả chuyện cậu nghi rằng người này thích Lục Tầm cho hắn nghe, để Lục Tầm tự quyết định.

Thật ra là nó rõ như ban ngày luôn rồi, trai thẳng hàng thật giá thật thì phải như cậu và Lục Tầm mới đúng chứ!

*

Với mục đích không giống nhau, Lục Minh và Sở Thời tuy rằng vẫn rời khỏi nhà Lục Tầm, nhưng 7 giờ tối họ lại đến lần nữa.

Ba mẹ Lục Tầm bận rộn công việc nên không về, căn biệt thự rộng lớn này cũng không có người nào cả, họ chỉ đành đợi Lục Tầm trở về.

Cuối cùng, cổng lớn đã mở ra, Lục Tầm lái chiếc xe hồi sáng hắn mang đi về.

Hai người trong phòng khách đang chờ đợi chán chường lập tức đứng lên.

Họ chưa bao giờ gặp người bạn kia của Lục Tầm, cũng chưa từng thấy nếu Lục Tầm và người đó đi chung với nhau thì sẽ thế nào, nhưng để tưởng tượng ra hình ảnh đó thì rất dễ dàng.

Nhất định là Lục Tầm luôn là người làm chủ mối quan hệ của cả hai, người bạn kia đứng trước một Lục Tầm mạnh mẽ và kiên quyết như vậy chắc chắn sẽ phải rất cẩn trọng, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải hỏi ý kiến của Lục Tầm trước, chắc sẽ yếu thế hơn nhiều.

Xe dừng lại, cửa xe mở ra, một gương mặt xa lạ xuất hiện.

Sau khi Lục Minh nhìn thấy mặt của người đó xong liền sửng sốt, sau đó theo bản năng quay qua nhìn Sở Thời.

Quả nhiên, gương mặt của Sở Thời lúc này vô cùng khó coi.

Nguyên nhân là vì, Sở Thời vốn dĩ có địch ý với người bạn mà Lục Tầm chủ động đến sân bay để đón này, không ngờ người bạn mới này vừa mới lộ mặt, chỉ cần gương mặt kia thôi cũng đã làm cho gương mặt thanh tú kia của cậu ta trở thành một gương mặt vô cùng bình thường, nếu không nói là tầm thường.

Sở Thời hít sâu một hơi, lập tức định đi ra nói chuyện với Lục Tầm, cố gắng chứng minh tình cảm thân thiết giữa cậu ta và Lục Tầm.

Nhưng Lục Tầm xuống xe xong không hề đi vào ngay mà đi vòng ra cốp xe.

Tài xế vội chạy lại: "Để tôi giúp cậu đem hành lý vào trong...."

Lục Tầm lấy vali hành lý ra, Diệp Dao bước nhanh qua định tự mình cầm lấy, nhưng liền bị Lục Tầm ôm lấy bả vai.

"Làm gì vậy, định giành với tôi sao? Cậu giành lại tôi sao." Lục Tầm đắc ý, "Cái này tôi đã cầm rồi, cậu đi tay không đi."

Lục Tầm đang trìu mến thì ngẩng đầu lên, sau khi thấy hai người khách không mời này xong, giây sau đó biểu cảm của hắn liền thay đổi, vô tình nói: "Sao mấy người còn ở đây?"

Lục Minh: "......?"

Chương trình giải trí gì đây, sao biểu diễn lật mặt nhanh vậy?

Diệp Dao liếc Lục Tầm một cái, không biết cái liếc mắt này có ma lục kinh khủng đến cỡ nào mà làm cho hung thần như Lục Tầm liền thu lại biểu cảm của mình, miễn cưỡng tỏ ra lịch sự mà giới thiệu: "Đây là em họ tôi, còn đây là bạn từ nhỏ của tôi."

Lục Tầm lại ôm lấy Diêp Dao, nói với hai người: "Đây là bạn tôi, Diệp Dao, sao này phải cư xử cho phải phép đó, hiểu chưa?"

Chẳng lẽ Lục Tầm mới đi học ở ngoài có một học kì mà bệnh ghét tiếp xúc thân mật với người khác cũng hết sạch luôn rồi hả?

Này rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Diệp Dao không biết vì sao mà không khí có vẻ hơi kì lạ, cậu chào hai người vừa mới gặp mặt, sau đó bị Lục Tầm ôm lấy đi vào trong nhà.

Đây là một nơi vô cùng xa lạ đối với Diệp Dao, tưởng tượng về căn nhà của hào môn cuối cùng cũng đã được chứng thực không khỏi làm cậu cảm thán: "Nhà cậu lớn thật đó, thật đẹp."

Lục Tầm lập tức cảm thấy căn nhà mình ở bao nhiêu năm nay bỗng dưng đẹp đến lạ lùng: "Thích hả, nếu cậu thích thì sau này tôi sẽ mua một căn nhà to hơn như vầy cho cậu."

Diệp Dao bật cười, vốn dĩ không tin đó là thật: "Một ngày mà cậu không nói vài câu tào lao là cậu không chịu được đúng không."

Lục Minh đi ở phía sau nghe đoạn đối thoại này, làm cho cậu có một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.

Hôm nay lúc cậu nghe được Lục Tầm và Sở Thời nói chuyện cũng có cảm giác này.

Một người là trai thẳng với suy nghĩ thẳng thắn rõ ràng, còn một người là gay cứ nói chuyện vòng vo tam quốc.

Chuyện này thì không có vấn đề gì, mà vấn đề lại nằm ở người nói những lời này.

.....Tại sao người hồi nãy nói chuyện còn đang là trai thẳng, mà giờ này lại có những biểu hiện gay như vậy!

Chuyện này hợp lý sao? Không hề hợp lý mà!

Lục Minh không hiểu, vô cùng kinh ngạc.

Lục Tầm đi lên lầu với Diệp Dao để cất hành lý, rất nhanh đã đi xuống lại.

Hắn đã dặn dò đầu bếp trong nhà chuẩn bị món mà Diệp Dao thích ăn nhất, mà hôm nay ba mẹ của hắn cũng không về, hắn vốn dĩ định chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn tối vui vẻ với Diệp Dao.

Nhưng hai người khách không mời này vẫn còn ở đây!

Dĩ nhiên là Lục Tầm không vui chút nào, nếu ngày thường hắn đã lập tức đuổi người rồi, nhưng có Diệp Dao ở đây, hắn sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng Diệp Dao.

Phải nghĩ lý do gì để đuổi hai tên này đi đây.

Diệp Dao không hề biết chuyện gì, thì thầm với Lục Tầm: "Lúc đầu tôi đến nhà cậu còn hơi căng thẳng, không ngờ lại có nhiều bạn cùng tuổi như vầy, làm cho tôi không còn căng thẳng như vậy nữa."

Lục Minh sững sờ nhìn Lục Tầm thay đổi thái độ 360 độ, lúc đầu hắn còn đang nhíu mày nhìn họ, kiểu như chán không muốn nhìn đến. Vậy mà Diệp Dao mới nói có một câu, mày liền giãn ra.

Lục Tầm hạ giọng: "Biết hai người còn chưa ăn cơm, ở lại ăn chung đi, càng đông càng vui."

Khoé miệng Lục Minh giật giật, đã đến giờ này rồi mà còn ai chưa ăn cơm hả? Cậu ăn cơm xong mới đến đây đó.

Nhưng với tâm trạng bàng hoàng và khó tin, Lục Minh đã đến phòng ăn lúc nào không hay.

Sở Thời nhanh hơn một bước giành chỗ ngồi kế bên Lục Tầm.

Bên phía đối diện của Lục Tầm là Diệp Dao.

Đồ ăn trên bàn món nào cũng rất tinh xảo, sắc hương đầy đủ, làm người ta chỉ nhìn thôi là đã muốn ăn.

Sở Thời nhìn đồ ăn trên bàn, mỉm cười, giọng nói có vẻ hoài niệm: "Xem ra mới vừa đi học ở ngoài có một học kỳ mà khẩu vị của Lục ca đã thay đổi rồi. Tôi nhớ rõ trước đây cậu thích ăn bít tết do chú La làm nhất, còn có...."

Sở Thời cứ nói thao thao bất tuyệt, làm cho Lục Minh liền hiểu ra.

Đúng là thâm sâu, cố gắng nghĩ cách để tỏ ra rằng Lục Tầm và cậu ta có mối quan hệ đặc biệt, nhớ rõ Lục Tầm ăn cái gì, rồi còn nói ra trước mặt mọi người, cái này còn không phải là yêu thầm sao?

Nếu cậu đoán không sai, lát nữa có khi Sở Thời còn gắp đồ ăn cho Lục Tầm nữa, để chứng tỏ rằng cậu ta đặc biệt.

Lục Minh âm thầm quan sát, thấy Lục Tầm vươn đũa ra, gắp một miếng thịt cá tươi nhất để trong chén của Diệp Dao.

Giọng nói của trai thẳng sắt thép Lục Tầm còn dịu dàng như nước: "Nếm thử xem, đều là món cậu thích ăn, tôi đặc biệt kêu đầu bếp chuẩn bị trước mấy ngày đó, cậu nếm xem thử có hợp khẩu vị hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi