CÂU TRẢ LỜI CỦA ĐỊNH MỆNH


Minh Anh cứ vùng vẫy dưới nước, như muốn tìm cách để thoát ra, nhưng càng vùng vẫy càng không có tác dụng.

Dòng nước như đang muốn nhấn chìm cô.
Giang Thư nghe vậy thì giật mình, có chút hoảng hốt đứng trên bờ hỏi: "Cô...!Cô không biết bơi à?"
Cô ta cũng chỉ định đẩy cô ta xuống, cả người ướt sũng không thể tiếp tục bữa tiệc thôi.

Cô ta không ngờ Minh Anh không biết bơi.
Nhỡ đâu mà không biết bơi rồi chết ở đó thì làm sao?
Nhà cô ta cũng thuộc danh gia vọng tộc, chuyện muốn giải quyết chỉ cần chút tiền và quyền lực thì xử lý dễ như bàn tay, nhưng liên quan đến mạng người thì không đùa được đâu.
"Cứu...!Cứu với..." Minh Anh vẫn cố gắng vùng vẫy mà kêu cứu.

Như muốn tìm ra một tia hy vọng cho bản thân, dùng hết sức mà kêu lên.
Lần này Giang Thư hoảng loạn thật sự, cô ta liếc về người đóng vùng vẫy dưới nước kia, xong rồi nhìn ngó nghiêng ra các góc khác xem có ai không.


Sau đó liền quay đầu vội chạy đi.
Cô ta không biết gì cả, không liên quan gì đến cô ta.
Hoàng Anh ra ngoài khuôn viên vườn để nghe điện thoại, sau khi trao đổi xong các vấn đề thì anh định quay trở lại bữa tiệc.

Nhưng mới đi được vài bước thì liền nghe thấy tiếng kêu ở đằng xa.
"Cứu...!Cứu tôi với..."
Bước chân Hoàng Anh khẽ khựng lại, giọng nói này sao có chút quen vậy? Như là giọng nói của Minh Anh.
Anh có chút ngờ vực đi ra, tiếng kêu có vẻ phát ra từ phía hồ nước, anh liền vội đi tới liền thấy mặt nước xao động dữ dội, lấp ló hai cánh tay đang chìm dần, khuất khỏi mặt nước.
Có người dưới hồ!
Hoàng Anh vội cởi áo vest của mình để bên cạnh bờ hồ, không chút do dự, liền nhảy xuống dưới hồ.

Mạng người quan trọng, cứu người trước đã.
Minh Anh cố gắng vùng vẫy, miệng kêu cứu, nhưng càng vùng vẫy lại càng vô nghĩa.

Cô cảm thấy tai mình bắt đầu ù đi, mũi và miệng đều bị sặc nước, tay chân phút chốc vô lực, trước mặt bắt đầu tối đen dần, cả cơ thể cô vô lực bắt đầu chìm dần xuống.
Trong cơn mơ màng, một hình ảnh quen thuộc ùa về, rõ nét đế từng chi tiết.
Minh Anh thấy một cô gái, với gương mặt khá là non nớt, ánh mắt vô hồn nhìn về xa xăm.

Khung cảnh được phóng đại ra xa, cô gái đó đang đứng ra khỏi lan can trên cây cầu nào đó, phía dưới là nước sông đang chảy rất xiết.
Cô gái đứng đờ đẫn ở đó, mái tóc cắn ngắn bị gió thổi tung bay lung tung.

Lúc này một đám người vội chạy đến, một người đứng đầu trong đám người hốt hoảng kêu lên: "Minh Anh!"
Nghe có tiếng người gọi, cô gái theo phản xạ quay đầu, chân cũng vô thức lùi về sau một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn về đám người đó.

"Cẩn thận, đừng lùi lại nữa." Người còn trai với vẻ mặt hốt hoảng vội ngăn cô.
Cô gái không đáp lại lời của người kia, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy anh ta.
"Minh Anh, em vào đây đi, ngoài đó nguy hiểm lắm, nghe anh, lại đây." Người con trai cố gắng khuyên can cô.
Cô bật cười, lùi thêm bước nữa, người con trai thấy vậy vội tiến lên một bước, muốn ngăn cô: "Cẩn thận..."
Tình hình của cô gái rất nguy hiểm, giờ cô đã ở mép lan can cây cầu, chỉ cần lùi một bước nữa thôi, cô sẽ ngã xuống dưới.
"Đừng có mà lại đây!" cô gái cắt ngang lời nói của người con trai.
Người con trai nghe cô thét vậy, vội vàng đứng lại, ánh mắt lo lắng nhìn cô, vội nói: "Minh Anh, nghe anh, đừng làm gì dại dột cả, lần này là lỗi của bố mẹ và anh.

Em vào đây đi, ở đó rất nguy hiểm."
Minh Anh ngước mắt lên trời, như để kim nén giọt nước mắt sắp rơi khỏi hốc mắt, trả lời: "Không, không phải lỗi của mấy người, là do tôi cả, vốn dĩ tôi không nên xuất hiện trên đời này, để làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mấy người."
Người con trai nghe cô nói thế vội vàng giải thích: "Em nói gì vậy? Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, tất cả đã được giải quyết rồi.

Nghe lời anh, lại đây đi, ở đó rất nguy hiểm."
Cô gái lại ngước mắt nhìn người con trai kia, lại bật cười: "Đã được giải quyết rồi sao? Chưa, sao có thể giải quyết nhanh như vậy, tôi phải chết mới có thể giải quyết được toàn bộ."
Chung quy tất cả, chỉ cần cái mạn của cô thôi, mọi thứ sẽ ổn thỏa cả.
"Không phải, chuyện này là lỗi của bố mẹ và anh, không phải do em, anh biết em giờ đang rất ấm ức, nào, lại đây, mọi chuyện không đáng để đến nước này để giải quyết, lại đây đi."
Đối với lời khuyên can của người con trai, cô gái không có bất kỳ hành động thấu hiểu nào.


Giọng nói có vài phần yếu ớt: "Mấy người...!Chưa từng...!Chưa từng nghĩ đến cảm xúc của tôi một lần nào cả.

Đến bây giờ để ý cũng đã muộn rồi, muộn rồi..."
Cô gái nhìn anh mà nói, sau đó khẽ nhắm mắt lại, giọt nước mắt từ bờ mi cứ thế lăn xuống, cả cơ thể cô liền ngả về sau.
"Minh Anh." người con trai hốt hoảng vội chạy đến.

Nhưng đã muộn một chút rồi, cô gái kia đã rơi từ trên cao xuống thằng dòng nước chảy xiết dưới kia.
Cô gái ngã ầm xuống dưới nước, cả cơ thể trôi dần xuống dưới, cơ thể vô lực không chút phản kháng.

Mà vốn dĩ cô cũng không muốn phản kháng nữa.
Kết thúc thôi, hết thảy mọi thứ....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi