CÂU TRẢ LỜI CỦA TÔI TRÊN ZHIHU BỊ BẠN TRAI PHÁT HIỆN

“Khung cảnh cũng không khác năm ấy là bao nhiêu.” Kỳ Gia và Phó Tư Diễn đang cùng nhau đi trong khuôn viên trường đại học F. Bên bãi cỏ trống bên cạnh, một vài thanh niên đang đùa giỡn nói cười vui vẻ, khung cảnh đậm hương vị của thanh xuân.

“Khi đó mới hơn 20, còn giờ đều 30 cả rồi, sao lại không thay đổi được?” Phó Tư Diễn cảm thán, “Trường học đúng là không thay đổi, chúng ta mới là thứ đang thay đổi.”

Là một cựu sinh viên ưu tú, Phó Tư Diễn được đại học F mời về tọa đàm. Kỳ Gia vừa đúng lúc đang rảnh rỗi, thế là cũng cùng hắn đi tới đây. Cả hai cùng bước trên con đường xưa, chợt giật mình nghĩ về lúc mới bên nhau, cũng con đường này, cũng hàng cây này.

Lúc Phó Tư Diễn dẫn Kỳ Gia đi thăm trường đại học F, hai người còn đang mơ hồ không rõ tình cảm của nhau. Lúc đi ngang qua chỗ nào, hắn đều nhìn sắc mặt của cậu trước, nếu thấy cậu có vẻ hứng thú, hắn liền nhanh chóng giới thiệu mọi thứ về chỗ đó. Kỳ Gia cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nút áo của Phó Tư Diễn, chờ hắn nói xong quay lại liền cười với hắn một cái thật tươi. Phó Tư Diễn thấy nụ cười của cậu thì cả mặt liền nóng bừng lên, hắn giả vờ nhìn đi nơi khác, tay vươn ra nắm lấy tay cậu, Kỳ Gia bị bất ngờ, cả người trở nên cứng ngắc rồi lùi ra sau một chút. Phó Tư Diễn cũng lùi ra một chút, hắn nghĩ nếu mình không nôn nóng thì có phải cả hai đã không lúng túng thế này hay không.

Thực tế thì trường nào cũng như vậy cả. Với Kỳ Gia mà nói, con đường ngoằn ngoèo này cậu không có quá nhiều ấn tượng. Còn với Phó Tư Diễn, trên con đường kia có gì hắn đều sớm quên cả, trong kí ức hắn chỉ còn lại hình dáng một thiếu niên đỏ mặt, luôn nắm chặt tay hắn suốt quãng đường đi.

Lần đầu nào trong cả cuộc đời cũng đều có một ấn tượng mạnh mẽ. Bất kể địa điểm, bất kể phong cảnh có hữu tình đến đâu thì trong mắt hắn đều chi là hình dáng của người nọ, tim đập như vũ bão, trong lòng tựa như có pháo hoa nổ.

“Thay đổi thế nào?” Kỳ Gia nắm lấy tay Phó Tư Diễn giơ lên trước mặt hắn, “Người bên cạnh anh không phải em à?”

“Đương nhiên là em, anh cũng đâu có ai khác đâu!” Phó Tư Diễn vuốt ve bàn tay Kỳ Gia, nói.

Kỳ Gia trêu đùa liếc nhìn hắn: “Nghe có vẻ anh đang nuối tiếc lắm?”  

“Là tiếc nuối chúng ta không gặp nhau sớm hơn, để có thể cùng nhau học, cùng nhau trưởng thành, có vậy thì một nửa thời gian cuộc đời em sẽ là bên anh.”

“Nghe mùi chua thế!” Kỳ Gia cười tươi, đang muốn bước nhanh về phía trước thì bị Phó Tư Diễn kéo lại. Cậu mất thăng bằng ngã vào vòng tay hắn.  

“Phó tổng, anh cũng chú ý tí đi.” Bên cạnh hai người có một số sinh viên lui tới, da mặt Kỳ Gia vốn đã mỏng, lại còn bị ôm như vậy, cả người đều đỏ lựng lên.

Phó Tư Diễn làm ra vẻ bình tĩnh, “Dù sao cũng công khai rồi, tú ân ái một chút thì có sao đâu?”

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Kỳ Gia lại nảy lên một trận xao động. Lúc Phó Tư Diễn công khai tính hướng, dư luận lập tức xôn xao một trận lớn, tin tức tiêu cực bủa vây lấy hắn, cổ phiếu công ty sụt giảm mạnh. Phó Tư Diễn phải đi vay tài chính, làm việc tăng ca suốt ngày đêm mới vượt qua được giai đoạn ác mộng kia. Nhưng tên ngốc này dù mắt thâm quầng như gấu trúc thế này vẫn vui vẻ, ôm chặt Kỳ Gia nói công khai rồi thật là tốt. 

Kỳ Gia làm sao có thể trách hắn được? Cậu chỉ có thể ôm hắn chặt hơn chút thôi.

Hai người đi đến nhà trọ của giáo sư, Phó Tư Diễn lúc trước nhớ ra mình lâu rồi không đi thăm giáo sư hướng dẫn hắn. Thế là hắn cho trợ lý mua quà đến nhà thầy, còn mình dẫn Kỳ Gia lên lầu thăm hỏi thầy. Giáo sư năm nay đã 65 nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, gặp lại Phó Tư Diễn, ông vui vẻ mời cả hai vào..

“Vẫn còn nhớ đến thầy sao.”

“Đâu có đâu ạ. Hai năm qua con có hơi bận quá nên không đến được thôi chứ lúc mới tốt nghiệp xong hằng tháng con đều đến thăm thầy mà?”

“Khi đó thầy còn có thể đề xuất chỉ dẫn một ít cho con, còn hiện giờ con phát triển đến như vậy, thầy không theo kịp con rồi.” Giáo sư cảm khái nói.

Kỳ Gia thay Phó Tư Diễn sắp xếp quà xong, cũng ngồi xuống tiếp chuyện với ông.

Giáo sư ôm cháu của mình ra, bảo nó chào Phó Tư Diễn “Con chào thúc thúc ạ.”, hắn kinh ngạc nói: “Lớn như vậy rồi à? Lần trước con nhớ là nó còn chư biết đi mà.” 

Đứa nhỏ đưa đôi mắt to tròn ra nhìn hai thúc thúc cao lớn trước mặt. Một lúc sau mới tiến lại, giơ cây kẹo trước mặt Kỳ Gia, ý bảo cho cậu. Cậu chưa kịp phản ứng lại thì Phó Tư Diễn đã ôm đứa nhỏ, đặt lên đùi mình rồi chọc nó.

“Con nít ấy mà, mỗi ngày mỗi dạng.” Giáo sư nhìn Phó Tư Diễn và Kỳ Gia, nghĩ một lát rồi nói: “Hai đứa không tính sinh một đứa à? Con của bạn thầy cũng giống hai đứa, cậu ta đã qua Mỹ rồi dùng dịch vụ mang thai hộ, sinh ra một đứa bé gái, bây giờ gia định cũng đủ đầy hạnh phúc.”

Kỳ Gia nhìn Phó Tư Diễn nhưng hắn không tỏ thái độ gì, một tay vuốt ve má cậu, nói: “Hiện giờ anh chưa nghĩ đến chuyện đó, có gì tương lai tính sau”  

Nhưng Kỳ Gia lại để tâm chuyện này. Trên đường trở về, cậu chần chừ một lúc rồi hỏi: “Anh có muốn có con không?”

Phó Tư Diễn cười nói: “Vậy em sinh kiểu gì đây?”

Kỳ Gia “Xì” một tiếng, “Em đang nói chuyện nghiêm túc đó.”

“Anh không muốn, anh không thích trẻ con, tụi nó thích khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, khó dỗ khó chiều, anh không chịu nổi đâu.”

Kỳ Gia bất đắc dĩ cười cười, “Em thấy ban nãy anh vừa thấy đứa nhỏ liền vui vẻ lắm mà.”

“Anh thấy nó cứ nhìn em chằm chằm, còn làm bộ bắt em phải ôm nó nên anh mới giành ôm nó trước, phải phân tán sự chú ý của nó.”

Kỳ Gia đưa tay nhéo nhéo tai hắn, “Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Em còn tưởng anh thích con nít, còn đang định nghiêm túc bàn chuyện này với anh.”

Cậu dừng một chút rồi nói, “Hai bên bố mẹ chúng ta tuy đều nói không sao nhưng trong lòng họ chắc cũng sẽ có nuối tiếc.”

“Vậy làm thế nào? Em đừng nói muốn tìm người mang thai hộ sao? Thôi bỏ đi.”

“Còn nhận nuôi thì sao?”

“Em cảm thấy hai chúng ta có đủ thời gian và sức lực để chăm 1 đứa trẻ sao? Anh không dám nhận mình sẽ là một người cha tốt, anh cũng không dám chắc mình sẽ yêu thương nó đủ nhiều hay sẽ cho nó một gia đình hoàn hảo. Nếu đã vậy thì chi bằng đừng bắt đầu.”

Kỳ Gia suy nghĩ, “Cũng đúng…”

Phó Tư Diễn tở trước mặt Kỳ Gia chính là 1 đứa trẻ không chịu lớn, nếu nuôi thêm 1 đứa nhỏ nữa, khéo là cả cái nhà này chắc sẽ loạn lên mất. Kỳ Gia vẫn còn cân nhắc chuyện này thì Phó Tư Diễn đã lái xe vào tầng hầm. Kỳ Gia chờ xe dừng lại, định mở đai an toàn xuống xe thì bị Phó Tư Diễn kéo lại.

“Gì vậy?”

“Em còn nghĩ tới chuyện đó sao?”

Kỳ Gia nghiêm túc trả lời, “Cũng không phải. Nhưng mà em nghĩ hai ta tuổi cũng lớn rồi, nếu thật sự muốn nuôi đứa nhỏ thì chắc cùng lắm chỉ vài năm thôi.”  

Phó Tư Diễn nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Nếu thật sự nhận nuôi nó, em sẽ rất yêu nó phải không?”

“Ừ đúng rồi, nếu nuôi thì phải chịu trách nhiệm chứ.”

“Vậy anh ở đâu?”

“Hả? Anh nói gì thế… A…A…” Kỳ Gia chưa nói xong đã bị Phó Tư Diễn nhấn xuống ghế hôn mạnh. Tay trái hắn ôm lấy đầu cậu, tay phải nhanh nhẹn tháo thắt lưng cậu ra.

“Tư Diễn… Đang trên xe mà… về nhà đi…” Kỳ Gia bị hôn đến choáng váng, nói năng lắp bắp, hai tay để trên ngực hắn, không còn chút sức lực nào để phản kháng cả.

Phó Tư Diễn cởi bỏ thắt lưng của cậu xong, kéo quần cậu xuống dưới đùi, “Gara nhà mình không có ai đâu, bảo bối, chúng ta thử trên xe một lần xem nào?”

“Không cần…” Kỳ Gia bị cảm giác xấu hổ che lấp cảm giác mới mẻ khi làm ở nơi mới, cậu nắm chặt quần mình không cho Phó Tư Diễn làm gì tiếp.

Nhưng mà Phó Tư Diễn hắn lại chẳng thèm nghe cậu nói gì cả…



Ánh đèn mờ và không gian chật hẹp làm cho Phó Tư Diễn trở nên kích thích tột độ, chờ đến lúc hắn xuất ra, toàn thân cả hai đều ướt sũng mồ hôi giống như mới bị nhúng nước ra. Hắn mặc quần vào rồi lấy áo khoác bao cả người cậu lại rồi bế cậu vào nhà. Kỳ Gia mệt mỏi ôm chặt cổ hắn, chôn đầu trong ngực hắn, nhắm chặt mắt.

“Chút nữa thử thêm phòng đọc sách không?” Phó Tư Diễn vừa đi vừa hỏi.

Kỳ Gia phì cười một tiếng, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, cậu ngẩng lên hôn vào cằm của hắn, nhỏ giọng nói: “Thôi vậy, không cần đứa nhỏ nữa, có anh là đủ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi