Mông Manh có chút chần chờ, cô nói chuyện này với khách nam thật ra chỉ là giỡn chơi mà thôi, hơn nữa bạn bè của cô không nhiều lắm, không có ai để tâm sự tuổi hồng cả.
Khách nam và cô xem như là người quen, nhưng cũng không quá thân thiết, nếu muốn Mông Manh hình dung quan hệ giữa cô và khách nam, đại khái là kiểu bạn thân qua mạng, có thể nói chuyện trên đó nhưng không có cơ hội gặp mặt ngoài đời.
Cho nên nói chuyện với người này không cần phải kiêng kị gì cả.
Có lẽ sự chần chờ của cô làm cho đối phương bất mãn, khách nam hừ nhẹ một tiếng, “Cơ hội bày ra trước mặt cô mà cô còn chê à?”
“Sao lại dùng từ chê được?” Mông Manh theo bản năng phản bác, người ta là diễn viên, không phải tiểu sinh nổi tiếng mà là nhân vật tiền bối trong giới giải trí, quá xa xôi.
Mông Manh lắc đầu, “Anh không hiểu đâu, tôi và người ta không phải là người cùng một thế giới.”
“Tại sao không cùng một thế giới? Là minh tinh thì sao? Minh tinh không phải là người bình thường sao? Người khác muốn xin phương thức liên lạc của anh ta tôi còn không cho đâu nhé, nể mặt hai chúng ta là bạn bè nên mới mở cửa sau cho cô đó.” Khách nam tức giận.
Mông Manh cảm thấy kì lạ, sao khách nam này có vẻ kích động quá vậy?
Rõ ràng cô mới là người muốn tìm bạn trai, đâu phải anh ta?
Đương nhiên Mông Manh không phủ nhận cô có lòng riêng, để tránh cho khách nam tiếp tục dây dưa, cuối cùng cô vẫn ỡm ờ lấy điện thoại ra để khách nam cho cô QQ và dãy số Wechat xa lạ kia.
Sau khi tiễn khách nam đi, Mông Manh không có ý định tiếp tục hỗ trợ trong cửa hàng nữa, cô mà ở lại thì có khi còn bị bố cô ghét bỏ ấy chứ.
Cô ngáp một cái, trên đường đi mua ít nguyên liệu nấu ăn để dành cho buổi tối, định trở về ngủ một giấc cho đến tối thì dậy nấu cơm.
Mông Manh vốn chưa ngủ đủ giấc đã bị đánh thức, nên sau khi về đến nhà, cô không thèm quan tâm bên kia đã chấp nhận kết bạn chưa mà trùm chăn ngủ say.
Còn ở phía bên kia, người khách đi ra từ cửa hàng của bố Mông Manh, anh ta rẽ mấy vòng đi tới một chiếc xe sang rồi mở cửa lên xe.
Tài xế hỏi: “Thiếu gia, về chứ ạ?”
“Ừm.” Anh cởi khăn quàng quấn quanh cổ xuống, lộ ra quai hàm sắc bén, quần áo cổ cao che kín cổ và xương quai xanh của anh nhưng không ảnh hưởng đến việc phân biệt gương mặt phong hoa tuyệt đại này, không phải Lâm Tư Sở thì còn ai vào đây?
Lâm Tư Sở cởi bỏ tất cả đồ ngụy trang trên người xuống, thuận tiện lôi cả máy biến âm trong cổ họng ra, quá trình có chút đau khổ.
Duy chỉ có chiếc mũ trên đầu vẫn an vị, anh không có ý định cởi cái mũ này.
Anh lấy điện thoại di động của mình ra, đăng nhập một tài khoản khác, đây là số công việc của anh. Số cá nhân đã lấy thân phận khách nam để add Mông Manh rồi.
Vừa đăng nhập vào, anh lập tức chấp nhận lời mời kết bạn của cô, chờ cô chủ động chào hỏi mình nhưng sau 10 phút vẫn chưa thấy tín hiệu gì.
Lâm Tư Sở đứng ngồi không yên, bắt đầu tần suất 1 phút cầm điện thoại lên nhìn một lần, ngay cả lão Vạn – tài xế cũng phải sửng sốt, “Thiếu gia, ngài có việc gấp gì sao?”
Nếu không thì sao cứ ngó nghiêng cái điện thoại suốt vậy, giống như đang chờ hồi âm từ ai ấy?
Lâm Tư Sở chờ đến mức tâm phiền ý loạn, thầm nghĩ: Chẳng phải cô ấy nói muốn theo đuổi mình sao? Tại sao kết bạn rồi mà còn không nói gì? Chẳng lẽ cô ấy định âm thầm rút lui à?
Nghe lão Vạn nói xong, anh chỉ khoát tay, không trả lời.
Xe lái vào một trang viên biệt thự, Lâm Tư Sở xuống xe, trong tay còn cầm điện thoại không buông.
Bố mẹ Lâm Tư Sở là doanh nhân, chỉ ở tầm trung lưu trong giới kinh doanh mà thôi, hai người cũng không có tham vọng làm giàu gì, chỉ muốn sống một cuộc sống thư thái.
Lâm Tư Sở debut không phải vì trong nhà thiếu tiền hay thế nào, chỉ là xuất phát từ tình yêu diễn xuất, anh vừa bước vào cửa liền nhìn thấy mẹ mình đang xem mấy bộ phim gia đình cẩu huyết lúc 8 giờ, khóc lóc ầm ĩ, bố ở một bên đưa khăn giấy cho mẹ, còn an ủi này nọ.
Em gái Lâm Lăng của anh mặc đồ ngủ từ trong phòng đi ra, tóc rối bù đang dụi mắt, vừa nhìn thấy anh thì tỉnh hằn, “Anh trai ơi! Anh về rồi à? Thế nào rồi? Tóc của anh có ổn không?”
Người nhà Lâm Tư Sở đều biết việc anh đến một cửa hàng nổi tiếng về chăm sóc tóc, cũng biết anh đã điều trị hơn một năm rồi mà vẫn chưa có hiệu quả gì, nhưng anh lại không ngại nắng mưa, có thời gian rảnh đều sẽ đi một chuyến.
Bệnh rụng tóc của anh là do di truyền, bố anh và ông nội của anh, kể cả cụ của anh đều như thế, khi còn nhỏ thì tóc rất dày, tốc độ sinh trưởng cũng đáng kinh ngạc.
Có lẽ là do hồi nhỏ tóc mọc lắm quá, đồng loạt dùng hết chất dinh dưỡng của mấy chục năm còn lại nên đến năm 2 mươi mấy tuổi thì tóc đều rụng hết, cái đầu biến thành một mảnh đất cằn cỗi.
Bố của Lâm Tư Sở đến tuổi này rồi, dù là tóc bạc hay tóc đen đều bị rụng hết, thành một cái đầu trọc lốc.
Có thể là do giá trị nhan sắc cao nên Lâm Tư Sở cảm thấy sau khi bố mình trọc đầu vẫn không có gì biến hóa so với trước kia, đương nhiên điều này không có nghĩa là Lâm Tư Sở có thể tiếp nhận việc này.
Anh là một diễn viên, anh rất yêu nghề nghiệp của mình.
Là một diễn viên mà lại bị hói đầu, điều đó có nghĩa là gì? Nếu bị người khác phát hiện ra thì sự nghiệp diễn viên của anh sẽ kết thúc!
Từ lúc bắt đầu bị rụng tóc, Lâm Tư Sở rất chú ý đến vấn đề này. Mỗi lần trang điểm tạo hình, anh đều phải dùng bộ tóc giả dính thật chắc chắn để phòng người khác kéo rớt xuống.
Do lúc nào cũng đề phòng người khác phát hiện nên ngay cả khi đóng phim quá mệt mỏi, anh cũng không dám ngủ gật.
Việc bị hói đầu khiến anh trở thành một con người nhạy cảm, nghe đến tóc tai rụng rời là tim anh như thắt lại, nhìn những người cũng bị hói đầu giống mình, anh sẽ không cười nhạo người ta mà còn rất hiểu và thông cảm.
Điều này khiến anh không có can đảm theo đuổi nếu như thích một cô gái nào đó, có cô gái nào sẽ thích một tên trọc đầu chứ? Ngay cả khi người ta đẹp trai ngời ngời? Căn bản ngay cả việc theo đuổi đối phương cũng chỉ là một hy vọng xa vời mà thôi! Chỉ sợ mình vừa cởi mũ xuất hiện trước mặt Mông Manh, Mông Manh sẽ mỉm cười từ chối mất.
Lâm Tư Sở không muốn cứ vậy mà buông tay, nhưng anh cũng không thể làm gì được cái vấn đề rụng tóc. Anh vẫn luôn đắm chìm trong đau đớn, thế nhưng hôm nay nghe được Mông Manh nói người cô thích chính là mình, có thể tưởng tượng anh kích động đến mức nào rồi đấy!
Thật sự có hy vọng đấy*! Nó khiến anh như hồi sinh từ cõi chết vậy.
(* 真是柳暗花明又一村: hi vọng; có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du: “山重水复疑无路,柳暗花明又一“: Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.)
Mel xin cảm ơn chị Green Tea trong [Group chia sẻ kinh nghiệm edit] đã giải nghĩa giúp em ạ!)
“Anh cũng hy vọng mái tóc của anh có thể phát triển, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay lại có 101 sợi tóc bỏ anh mà đi rồi.” Lâm Tư Sở hài hước trả lời câu hỏi của em gái.
Em gái Lâm Lăng rất lo lắng cô cũng sẽ bị rụng tóc, mặc dù cả nhà đã an ủi cô ấy rằng loại di truyền này chỉ tồn tại ở nhiễm sắc thể Y, con gái sẽ không sao.
Lâm Lăng kêu một tiếng, “Vậy sao anh trông như vui vẻ thế?”
Lâm Tư Sở lấy điện thoại di động ra, vừa thấy còn chưa có động thái gì, anh lập tức bực bội, “Chuyện của người lớn, nhóc con bớt quan tâm đê, anh về phòng đây. Có việc cũng đừng tìm anh.”
Lâm Lăng cân nhắc một hồi, có việc cũng đừng tìm anh là sao ta?
Sau khi anh trở về phòng lại chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, đã qua 2 tiếng kể từ khi anh chấp nhận kết bạn với Mông Manh.
Lâm Tư Sở không rõ vì sao cô còn chưa chào hỏi mình, nhưng anh không đợi nổi nữa rồi, phải bình tĩnh, bình tĩnh! Anh cần giữ phép lịch sự của một minh tinh, cũng phải khiến đối phương có thiện cảm với mình.
Anh đã rất kiên nhẫn rồi.
Phải kiên nhẫn lắm mới không spam 99+ tin nhắn để kéo gần quan hệ của hai người.
Lâm Tư Sở: [Xin chào, xin hỏi cô là?]
Đúng rồi, biện pháp hoàn mỹ nhất chính là hỏi đối phương là ai trước, dù sao trong nhận thức của Tiểu Manh, cô và anh không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Mà cô bỗng nhiên add mình, mình cũng nên có thái độ của một người xa lạ.
Nhưng đối phương vẫn không để ý tới anh, Lâm Tư Sở trừng mắt nhìn trạng thái mạng của bên kia là “4G” đang online, chứng tỏ hẳn là cô đang xem điện thoại.
Một lát sau lại thấy trạng thái mạng của cô biến thành “Wifi”, Lâm Tư Sở trầm mặc, cô cố ý không trả lời tin nhắn của anh ư?
Lâm Tư Sở nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, cắn răng nói với bản thân: Gửi một tin nhắn nữa thử xem, xem cô có trả lời hay không?
Lâm Tư Sở: [Nếu cô thấy tin nhắn của tôi, xin hãy trả lời.]
Anh nhìn trái nhìn phải, phát hiện lời này chưa ổn lắm, sợ mình để lại ấn tượng xấu cho Mông Manh, anh lập tức chữa cháy.
Lâm Tư Sở: [Tôi không có ý ra lệnh cho cô, chỉ là cô hãy nói tên của cô đi để tôi lưu lại.]
Gửi xong, trong lòng Lâm Tư Sở mới thoải mái một chút, sau đó anh bỗng nhiên nhớ tới QQ có chức năng mới là thu hồi tin nhắn, vì thế anh thu hồi 2 tin nhắn vừa rồi ngay lập tức.
Sau khi thu hồi, anh gõ tin nhắn mới: [Xin chào, bạn có biết tôi là ai không?]
Không được, không được! Nói xàm gì đây? Thu hồi, thu hồi ngay!
Vì thế, câu chuyện tiếp theo biến thành như thế này ——
Lâm Tư Sở: [Xin chào, sao cô lại add được tôi vậy? Ai cho cô số của tôi?]
Sao lại giống như đang chất vấn người ta thế này? Không được, không được, thu hồi!
Lâm Tư Sở: [Xin chào, cô ăn cơm chưa?]
Hình như hơi thân mật? Thu hồi!
[Mông Manh! Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy? Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi!]
Lộ rồi! Thu hồi, thu hồi!
[Xin chào, chúng ta đã là bạn bè rồi, hãy trò chuyện với nhau nào!]
Nghe vẻ rất có lệ nhỉ? Không, không được! Thu hồi ngay!
Lâm Tư Sở cứ chơi như vậy một buổi chiều, sau khi ăn cơm tối xong, anh lại xem điện thoại, chỉ thấy khung trò chuyện giữa anh và Mông Manh đã bị câu [Bạn đã thu hồi một tin nhắn] xâm chiếm.
Bình thường anh ít khi chơi điện thoại nên không biết bên kia sẽ nhìn thấy dòng nhắc nhở này, tự nhiên cảm thấy chính mình không để lại dấu vết gì.
Bởi vậy, khi Mông Manh ngủ no giấc rồi mới nhìn thấy thông báo tin nhắn lập lòe ở điện thoại, cô nghĩ đến ngày hôm qua mình add Lâm Tư Sở mà hình như còn chưa nói chuyện được câu nào!
Cô mở khung chat, lập tức thấy một hàng dài dằng dặc [Đối phương đã thu hồi một tin nhắn], nhìn sơ qua cũng tầm 99+.
Mông Manh khiếp sợ, người cô add thật sự là Lâm Tư Sở sao? Rốt cuộc đại diễn viên Lâm đang chơi trò gì vậy?