CÂY NẤM NHỎ

Động cơ nổ ruỳnh roàng, PL1109 chầm chậm cất cánh. Toàn bộ phân đội chiến đấu tháp tùng nó bay lên bầu trời, chúng kết hợp thành lực lượng không chiến của căn cứ.

Trên đồng bằng mênh mông, quái vật ùa tới căn cứ tựa cơn thủy triều.

Lục Phong nhìn về phía căn cứ hướng tây bắc thông qua cửa sổ. Tiếng gầm rú dội ra gần nhất chẳng phải ở ngoài mà là ở trong căn cứ – tức vị trí căn cứ quân sự.

Độ trước người dân đã yêu cầu xoá bỏ quyền sinh sát của Tòa Xử án, rồi di chuyển những ai bị nghi đột biến vào doanh trại để theo dõi thêm. Nhằm minh chứng cho tính cao cả và chính xác của hành động đó, kẻ khởi xướng cuộc phong trào Chống Thẩm Phán – Colin đã cùng những thành viên nòng cốt khác xung phong làm người theo dõi và người canh giữ cho họ. Chính vì thế khi biến dạng ập tới, nơi ấy sẽ là vị trí đầu tiên bùng nổ lượng quái vật. Không thể trông rõ bởi nó nằm quá xa, hẳn giờ đã là một bãi chiến trường máu me be bét rồi.

Nhưng chả ai đoái hoài về nơi ấy nữa, lũ dị chủng đột biến từ con người chỉ là thứ yếu ớt nhất trong số các loài quái vật thôi.

Một con bạch tuộc to bằng Tháp Đôi với vẻ ngoài dữ tợn, chất nhầy nhem nhuốc đang quấn xúc tu quanh Tháp Đôi. Trong tháp là ánh đèn nhấp nháy điên dại, xúc tu đập vỡ mặt kính, răng nhọn sắc lẹm xơi tái con người, tiếng thét rít lên chẳng khi nào ngơi – thậm chí ta vẫn nghe rõ được nó dẫu đang ở trên không. Sau một tràng âm hưởng váng tai, cây cầu lợp mái làm từ thủy tinh nối với Trái Đất sập ầm ầm, dăm bóng người đen nhẻm rơi xuống chung với muôn phần vỡ nát từ các tòa nhà, cái mỏm lít nhít răng nanh của quái vật ngoạm lấy họ, tiếng nhà đổ sụp át cả tiếng nhai xương thịt.

– Cho nổ chứ?

– Nổ đi.

Đành thả bom thôi chứ tầm này không hơi đâu lo nổi sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, nếu cứ mặc chúng tấn công tiếp, chốn lánh nạn cuối cùng của loài người khéo cũng thành đống gạch vụn mất.

Bom hạt nhân đương lượng lớn dội xuống dưới, kế đó đám mây hình nấm bốc lên khiến quái vật nổ tan xác và rơi lộp bộp, hai ngọn Tháp Đôi cao chất ngất ẩn sau làn mây từ từ nghiêng chếch rồi đâm sầm vào nhau, kế đến sụp đổ.

Bụi phủ mịt mù.

Cuộc chống trả cùng tấn công đầy quyết liệt kéo dài tầm một giờ. Sau đấy họ chẳng thể cho nổ tiếp được nữa. Trừ vị trí đặt cực từ nhân tạo ra, những vị trí khác ở căn cứ đã bị quái vật chiếm giữ hoặc bị san bằng cả rồi, nếu không nữa thì cũng là bị quái vật chiếm giữ trước – rồi bị san bằng sau. Hiện chỉ còn lại đống đổ nát sót trong khói lửa tựa làn sương dày. Trên hết, những con quái vật chỉ nhắm vào người sống mà thôi.

Bấy giờ cả bọn đang lăm le lối vào ở trung tâm từ trường, đấy là chỗ đóng quân thời chiến cuối cùng của con người, nhằm bảo bảo vệ cực từ – hệ thống phòng thủ ở đấy được xây dựng vững chắc nhất. Bởi thế nên các loài vật to kềnh, xấu hoắc và rất mực khó tả bèn ùa tới hãm kín trung tâm từ trường, chúng va vào nơi đấy toan xâm nhập.

Không quân chẳng thể dộ thêm bất cứ quả đạn pháo nào nữa, bởi họ đã xài hết đạn pháo hạng nhẹ được trang bị rồi, giờ phút này chỉ còn độc một thứ bom khinh khí hạng nặng thôi. Nếu họ muốn diệt tận lũ quái vật xung quanh trung tâm từ trường, vậy dư âm do bom khinh khí gây nên sẽ san bằng luôn cả cực từ nhân tạo. Ngay cả khi vùng điều khiển chả gây ảnh hưởng cho cực từ, thì sức tàn phá khủng khiếp của bom khinh khí cũng phá hủy hệ thống cung cấp điện tại căn cứ, càng đẩy nhanh tốc độ chết chóc của mọi người ở trung tâm từ trường hơn.

Giờ đây lực lượng chiến đấu dưới đất liền đã hi sinh tiệt, bên cạnh đó vẫn chưa rõ cảnh huống bên trong trung tâm từ trường. Trừ hơn một ngàn người tạm dời sang trung tâm từ trường, chẳng một ai trong căn cứ còn sống cả. Mà không quân thì bó tay toàn tập.

Điều khiến cho con người ta thêm chợn lòng là hiện giờ biến dạng đang hoành hành, biến dạng mang ý nghĩa thay đổi những cái cơ bản trong vật chất; một giây sau có lẽ máy bay sẽ gặp sự cố, cực từ sẽ bị hỏng, hoặc một ngàn người đang ở trung tâm từ trường bỗng lây lan không tiếp xúc, và rồi cực từ sẽ bị phá hủy từ bên trong.

Thứ tàn khốc hơn cả cái chết, là phải tận mắt chứng kiến sự sụp đổ hoàn toàn của thành phố này.

Đội hình bay lững lờ trên bầu trời một cách tĩnh túc, như bóng ma của cả căn cứ đã đi vào cõi chết nhẹ chao ra khỏi đấy.

Chợt, điện thoại đổ chuông – là tin nhắn thoại từ Ban Chỉ huy tạm thời của trung tâm từ trường.

“Đây là trung tâm từ trường, quân đội hiện đang canh giữ lối vào. Đã hao phí một phần hai hỏa lực, thời gian phòng thủ dự kiến chỉ được thêm ba tiếng nữa nếu không xét tới các vấn đề ngoài ý muốn khác.”

“Dù chưa rõ vì sao căn cứ lại trở thành mục tiêu tấn công của quái vật, nhưng tình hình trước mắt chẳng phải là điều mà chúng tôi kham nổi, kể cả không quân cũng thế.”

“Không quân làm ơn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ chiến đấu, nếu không sẽ chỉ mang lại gánh nặng cho phòng thủ ở căn cứ.”

“Mặt khác, đã phát hiện ra một số lượng lớn quái vật biết bay đang di chuyển về phía căn cứ. Để bảo toàn tính mạng con người, xin không quân hãy lập tức rời khỏi căn cứ và tìm nơi hạ cánh an toàn.”

“Tuy rằng chẳng hay các bạn có thể sống thêm bao lâu, tuy nhiên mong các bạn hãy kiên trì sống sót.”

“Xin không quân hãy lập tức rời khỏi căn cứ.”

Đội bay dập dờn trên trời một lúc lâu.

“Lặp lại chỉ thị lần nữa, không quân hãy lập tức rời khỏi căn cứ.”

“Căn cứ chúc các bạn gặp điều tốt lành.”

Tin nhắn thoại kết thúc.

Kênh liên lạc lặng phăng phắc. Trong khoang, chỉ nghe đặng tiếng hít thở ngột ngạt của mọi người, đám sĩ quan ngó đăm đăm xuống vùng đất biến thành đống đổ nát phía dưới và khó mà tả xiết ý nghĩ trong đôi mắt họ, là căm ghét, là tuyệt vọng, hay là điều gì đấy nom như tro tàn. Nhưng cuối cùng kênh liên lạc trong đội hình bay cũng vẳng lên chất giọng của tay phi công khác.

“PJ143 gọi PL1109.”

“Nên rút về đâu đây?”

Viên sĩ quan của PL1109 ngó sang Lục Phong, đoạn đáp:

– Thượng tá Lục rất giàu kinh nghiệm thực địa.

Ngụ ý là xem thử Lục Phong quyết định chuyển sang vùng nào. Lục Phong nhận máy.

– Cao nguyên số 7, ở trại lánh nạn sáu sao của quân đội có các phương tiện sinh hoạt.

– Hẻm núi 313 ở phía tây bắc của lưu vực trung tâm không có quái vật trí mạng và có nguồn nước.

– Nên cân nhắc về căn cứ thành phố ngầm trong trường hợp máy bay đầy đủ nhiên liệu.

Anh thốt ra ba địa điểm này bằng giọng bình thản, sau đấy bảo:

– Hãy tự lựa chọn.

“PJ179 muốn hỏi PL1109 định đi đâu ạ.”

Lục Phong thoáng chững lại. Anh nhìn quanh mọi thành viên trong khoang. Đoạn đáp:

– Vực Thẳm, tới hỗ trợ Viện Nghiên cứu Non Cao.

– Địa điểm của Phái Hợp Nhất ư? – Một viên sĩ quan thốt nhiên ngẩng đầu – Đấy là địa bàn của dị chủng đấy.

Lục Phong trả lời:

– Tôi biết.

Câu hỏi tương tự cũng vẳng lên từ kênh.

“Hỗ trợ phe địch hả?”

“Không phải khu tự trị của dị chủng còn nguy hiểm hơn sao?”

“Vui lòng giải thích nguyên do.”

– Là quyết định của cá nhân tôi. Viện Nghiên cứu Non Cao là tụ cư duy nhất ngoài căn cứ có người sinh sống – Lục Phong ung dung nói – Xin hãy tự chọn hướng đi.

Cơ trưởng của PL1109 chẳng có vẻ gì là dị nghị trước việc này, đắn đo một chốc, hắn ta bèn giật cần điều khiển và động cơ nổ ran, chiếc máy bay chiến đấu dần ngoảnh về phía nam.

Kênh liên lạc tiếp tục vọng lên.

“Xin hỏi… ngài là ai?”

“Lục Phong, Tòa Xử án.”

Nín lặng như tờ.

PL1109 phóng lên trời không, ngọn đèn gắn nơi đầu cánh rực sáng, nó bay về phía Vực Thẳm trong đêm đen bất tận.

Nơi vùng trời căn cứ, có chiếc máy bay đầu tiên trong đội hình bay lửng lơ bám theo PL1109 – lao đến phía nam.

Rồi chiếc thứ hai.

Chiếc thứ ba.

Đèn cánh cùng đèn đuôi hòa vào nhau, chúng hóa thành dòng sông ánh sáng chảy trong màn đêm. Mãi tới khi chốn đó chỉ còn lại hai chiếc máy bay mới thôi.

“PJ254 và PJ113 quyết định chờ lệnh tại chỗ, sống chết cùng căn cứ.”

“Chúc các bạn thắng lợi.”

Cơ trưởng của PL1109 cất tiếng:

– Chúc chúng ta có tương lai ngời sáng.

– Xin hãy bảo trọng.

*

Vực Thẳm, Viện Nghiên cứu Non Cao.

Hình ảnh trên màn hình đã thay đổi kể từ lúc từ trường mất hiệu lực. Mất ráo tất thảy sự xáo trộn, thay vào đấy chỉ còn những hạt nhiễu lấm tấm khắp màn hình. Chẳng thể nói nó có quy tắc hay bất quy tắc, bởi nó sẽ cho ta thấy một sự gọn ghẽ khó tả khi đã lộn xộn cùng cực.

Polly đăm chiêu vào màn hình, rõ ràng lão chỉ quan sát màn hình thôi, song An Chiết lại tưởng chừng lão đang xuyên qua màn hình và nhìn một sự vật vĩ đại không sao tả xiết vậy. Cậu nhớ tới lời mà Đường Lam nói với Polly tầm tiếng trước. Khoảnh khắc đó Đường Lam hỏi rằng: Thưa ngài Polly, có phải ngài đã nghiệm ra điều gì từ trước rồi chăng? Ấy nhưng ngài sẽ chẳng cho chúng tôi hay, bởi chúng tôi sẽ chẳng chịu đựng nổi chân tướng đó.

Và lòng cậu lại dấy lên ý nghĩ tương tự lúc đối diện với ánh mắt Polly ngay giờ phút này.

Cậu hỏi:

– Ông lần ra điều gì rồi ạ?

Polly cất giọng trong bầu không khí im phắc:

– Có lẽ chưa chính xác lắm, nhưng là, là tần số.

– Tần số ư?

– Nguyên tử, electron, photon, vật chất được cấu tạo bởi các hạt cơ bản, vậy thì hạt cơ bản được cấu tạo bởi thứ gì? Ấy là dây. Dây là một dòng năng lượng trong không gian hai chiều. Khi chúng bắt đầu dao động với một tần số cụ thể thì mới trở thành các hạt trong các chiều không – thời gian của chúng ta.

– Lồng Simpson là kiệt tác trong lĩnh vực vật lí hạt, thuở đầu mọi người dùng nó để nghiệm chứng về độ chính xác của lí thuyết dây[1]. Giờ đây có lẽ nó thật sự đúng.

[1] Lí thuyết dây là một nỗ lực nhằm thống nhất hai trụ cột của vật lí học thế kỉ 20 – cơ học lượng tử và thuyết tương đối của Albert Einstein – với một khuôn khổ chung có thể giải thích mọi thực tại vật chất. Nó thừa nhận rằng các hạt vật chất thật ra là những thực thể một chiều, giống sợi dây, có các dao động xác định các đặc tính của hạt, ví dụ như khối lượng và điện tích của chúng. Định nghĩa của nó khá dài, mọi người có thể tự search đọc thêm.

An Chiết khẽ đáp:

– Cháu không hiểu ạ.

– Không sao, ta sẽ cho cháu ví dụ, – Polly bảo – khi cháu cầm một cây vĩ cầm và gảy những dây đàn khác nhau, dây đàn sẽ rung nảy do gặp tác động, độ rung khác nhau sẽ phát ra các âm điệu khác nhau. Chúng ta gọi những đơn vị năng lượng trải dài khắp vũ trụ là dây, muôn vàn tần số dao động của dây hình thành các hạt khác nhau rồi kết hợp thành thế giới của chúng ta.

– Sở dĩ trước kia quy luật vật lí của thế giới mà chúng ta đang sống ổn định là vì: dây của chúng ta luôn trình diễn một bản nhạc không đổi suốt bấy lâu nay. Nên electron chính là electron, nguyên tử chính là nguyên tử, công thức vật lí mãi mãi là công thức vật lí. Song hiện nay…

An Chiết mở to mắt, cậu đã hiểu điều Polly muốn nói thông qua ví dụ ấy.

– Điều khủng khiếp nhất chẳng phải là lí thuyết này chính xác. Mà là… bấy giờ, đã tới lúc đổi bản nhạc. Dây đàn của vũ trụ cần cách khảy đàn mới. Hoặc có thể, tần số của vũ trụ vốn hỗn loạn sẵn rồi, còn con người chỉ sinh ra trong phút ổn định ngắn ngủi mà thôi, khi phút ổn định chấm dứt, tất thảy phải trở lại với sự hỗn loạn.

Kết cấu của đáy hành tinh này cùng những quy luật vật lí ấy là một bản giao hưởng được chơi dựa trên tổng phổ. Giờ đây bản giao hưởng đã kết thúc và khúc nhạc dạo mới sắp bắt đầu.

Chưa bao giờ có quy luật cố định, duy chỉ có nỗi ám ảnh xáo động, nỗi ám ảnh vĩnh viễn.

An Chiết dõi ra ngoài cửa sổ. Quầng sáng xám ngắt từ từ thắp sáng miền chân trời. Chừng như mới ngả tối đặng ba bốn tiếng mà thôi, ấy nhưng rạng mai lại trên đà ló dạng.

Polly nói:

– Mọi quy luật đang sụp đổ, tính chất cơ bản của vật chất bắt đầu biến dạng. Cháu, ta, Trái Đất, Mặt Trời, Ngân Hà. Vòng xoay đang tăng tốc.

An Chiết hỏi:

– Cuối cùng sẽ ra sao ạ?

Polly lắc đầu:

– Ta chả rõ. Sinh vật sẽ hòa vào phi sinh vật, vạn vật hữu hình đang thay đổi, thời gian cùng không gian bị bẻ cong và tất thảy lại biến thành thứ gì đấy chúng ta chẳng thể thấu triệt nổi, chỉ có một điều là chắc chắn.

An Chiết chờ câu trả lời từ lão, rồi thanh âm giáng xuống

– Là tất cả chúng ta sẽ chết.

An Chiết lại ho dữ dội, có vẻ cậu sắp ho ra hết máu trong người rồi. Suy yếu về mặt thể xác diễn ra nhanh hơn cả biến dạng về vật chất, cậu ôm đầu gối ngồi xo ro trên chiếc ghế đặt kề lò sưởi. Không ngờ cậu vẫn còn sống, dường như số phận đã định cậu phải chứng kiến sự diệt vong của loài người vào giây phút lâm chung.

Đường Lam đã ra ngoài. Các thành viên ở viện nghiên cứu toàn là dị chủng nửa người nửa quái, một số có khả năng chiến đấu mạnh mẽ và một số chỉ là thực vật cùng động vật bình thường, thậm chí chậm chạp đểnh đoảng hơn cả con người nữa.

Gốc dây leo khổng lồ bao quanh viện nghiên cứu nọ vươn hết nhánh lên, cành lá như lông tơ dựng đứng trông tợn phải biết. Bóng đen trèo ra khỏi Vực Thẳm hệt dòng thủy triều đen ngòm đang trào dâng. Quái vật chỉ biết bò có tốc độ hơi chậm, song những con quái vật biết bay thì đã chao lượn khắp đỉnh non cao, chúng chúc thẳng xuống dưới rồi. Vì sao chúng lại tập trung tấn công căn cứ loài người sau khi dao động hạ gục cực từ chứ? Có điều gì đặc biệt tại thời cơ này ư? Hay chỉ là vì con người yếu ớt dễ vồ bắt?

Không hẳn.

Polly lầm bầm:

– Chúng muốn gì vào thời điểm này?

Bộ đàm truyền đến tiếng gió vi vút và giọng của Đường Lam: “Non nửa số quái vật ở Vực Thẳm đang di chuyển ra ngoài và non nửa đang đi đến hướng này. Lũ quái vật biết bay đã xuất hiện trước rồi ạ. Chúng tôi chẳng cầm cự nổi nữa. Nên tính sao đây thưa ngài Polly?”

Viện Nghiên cứu Non Cao có trữ chút ít vũ khí riêng. Có tiếng pháo dội lên, một con chim rơi xuống Lồng Simpson.

Quầng sáng từ Lồng Simpson chói tợn, An Chiết dễ bề trông rõ mồn một cảnh tượng này: đầu cánh của nó tiếp xúc với tia la-de rực đỏ và ngọn lửa hừng hực, nhoáng cái tan thành bụi lấp lánh. Con chim ngóc cổ cứ như muốn rít lên, hiềm nỗi nó lại tức tốc nhào mình do ảnh hưởng từ trọng lực, để rồi sà xuống biển lửa. Kế đến, cơ thể nó bị nghiền nát hoàn toàn trong tích tắc, lớp bụi lung linh phủ vây cả Lồng Simpson – tựa trận bão cát mỗi độ xuân về, tựa đốm lửa bén ra từ củi kêu tanh tách trong lò sưởi.

Một sự sống đã biến mất như vậy, từ xác thịt tới linh hồn.

An Chiết rùng mình thở dốc trong sự khốn đốn. Đây không hẳn là kiểu chết dứt khoát, cậu may mắn được thời gian lăng trì từng tấc một.

Polly nâng cậu dậy, đoạn cho cậu uống nước đường glu-cô, ngặt nỗi lúc chảy vào thực quản thì thứ chất lỏng ấm nhuần nọ lại như lưỡi dao xén ngọt hành hạ cậu. Cậu tựa vào người Polly.

– Lồng Simpson là một dòng chảy hạt năng lượng cao và tương tác mạnh, năng lượng của nó lớn quá độ rồi.

An Chiết khẽ gật đầu, khi ngó cái xác của con chim kia thì mới hay cớ sao Polly lại nghiêm cấm các thành viên ở viện nghiên cứu tới gần Lồng Simpson. Bấy giờ, Rum đang quan sát màn hình bỗng cất tiếng gọi:

– Ngài Polly nhìn kìa.

An Chiết ngoảnh sang đằng đó. Cậu thấy trên màn hình, dăm vạch trắng rành rọt bỗng hiển thị trong mớ đường nét nhằng nhịt cùng hạt nhiễu lộn xộn. Chúng đan vào nhau theo một lối rõ lạ nhưng có quy luật, xoay chầm chậm. Cùng lúc ấy, đốm lửa trong Lồng Simpson vụt tắt, dấu vết sau cùng của con chim cũng tan biến khỏi thế gian. Các đường nét từ từ mất tiệt khỏi màn hình.

Polly đứng phắt dậy, đồng tử lão co lại, giọng nhuốm màu sợ hãi đoạn thì thào rằng:

– Đây là… đây là…

– Để ta nghĩ xem, – Polly nhào tới chỗ bàn điều khiển, vừa vội vã nhấn xuống vài nút vừa liến thoắng – phải dụ những con quái vật khác vào trong Lồng Simpson.

Lão nói sao thì làm thế, các thành viên ở viện nghiên cứu được trang bị mười chiếc máy liên lạc giản dị để tiện trao đổi. Nhóm dị chủng do Đường Lam cầm đầu đang tạm thời chặn lũ quái vật trong vòng một trăm mét bên ngoài, Polly hướng tốp người không thể chiến đấu chạy đến tòa nhà trắng nằm sau Lồng Simpson.

Tầm ngắm của lũ quái vật chính là những người trong viện nghiên cứu, nên rõ ràng kể từ giờ mục tiêu tấn công của chúng sẽ chuyển sang đây.

Lúc này Polly bảo Đường Lam hãy hé ra chút đỉnh. Một con quái vật có vẻ ngoài rất mực khó tả với các xúc tu hình ngôi sao, lại còn biết bay đâm bổ xuống dưới, nhưng ngọn lửa ngùn ngụt của Lồng Simpson đã phủ trùm cổng tòa nhà trắng. Nó buộc phải băng thẳng qua đó nếu muốn bay tới tòa nhà trắng.

Nó không đắn đo mà chọn một góc ít bị ảnh hưởng bởi biển lửa nhất rồi sà xuống.

Bỗng dăm đường nét rõ rệt lại hiện lên màn hình. Chúng đan chồng vào hệt thứ gợn sóng dài do chân chèo bầy vịt để lại khi bơi trên hồ – rõ mười mươi. Polly nhìn chăm chăm vào những đường nét ấy. Lúc thân xác của quái vật tan biến, những đường nét cũng sẽ mất tiệt và nó lại trở thành hạt nhiễu trắng bong bất quy tắc.

– Dạo xưa cũng có đận quái vật cùng dị chủng bị Lồng Simpson thiêu trụi, hiềm một nỗi đường nét trông phức tạp lắm. Giờ xem ra có vẻ là do ảnh hưởng bởi từ trường – Lão nói – Vậy nên những đường nét trước mắt tượng trưng cho tần số của chính con quái vật này. Nếu như có quái vật khác đến…

Một tiếng uỳnh sập tới trước cả khi lão kịp dứt lời! Tốp phục kích quái vật dưới mặt đất bắn trúng một con quái vật nhỏ thó, nó ngả vào phạm vi của Lồng Simpson và rồi tóe lên muôn mảng bụi lấp lánh, thứ đường nét khác hẳn đường nét của con quái vật ban nãy xuất hiện trên màn hình lớn, song vẫn nom rõ mười mươi.

Polly thở phì phò, lão cất giọng:

– Ở cái thế giới được cấu thành từ các hạt cơ bản, thì mọi sinh vật luôn có tần số riêng. Mọi vật chất, mọi nguyên tố cũng có tần số riêng. Chúng đứng tách rời trong môi trường dao động ổn định, kế đến lây lan cho nhau.

Lão nhìn vào các đường nét trên màn hình và các thông số đã được tính toán, biểu cảm có thể hình dung bằng sự điên rồ:

– Tần số do Lồng Simpson chụp lại có thể tái tạo bằng máy phát từ trường, thoạt đầu bọn ta đã áp dụng cách đó để mô phỏng từ trường Trái Đất. Nếu bọn ta gửi tần số quái vật đi thì những sinh vật ở trong phạm vi từ trường nhân tạo sẽ gặp cảnh truyền nhiễm bởi thứ tần số này.

Lão đờ mặt nói:

– Rốt cuộc Chúa cũng cho ta nhìn thấy một góc chân tướng vào giờ phút cuối cùng, liệu ta có nên cảm ơn Người không?

Chợt, lão như được thần linh bật mí điều gì đấy hay sực nghiệm ra lời gợi ý mới.

– Phải chăng bản chất, sự phân loại của chính các loài cũng là một chuỗi con số có thể biểu thị bằng các tham số? Phải chăng bọn ta cũng được tóm gọn bằng đôi ba câu trong thế giới ít chiều hoặc đa chiều?

– Bọn ta nghiên cứu về dao động từ trường Trái Đất nên chiếm được tần số tượng trưng cho sự bảo vệ cùng đối kháng – để kéo dài hơi tàn hơn một trăm năm ở cái thời đại này. Trên thực tế, bọn ta đã tiếp xúc với một góc chân tướng từ lâu rồi.

Lão lại lúi húi bôi vẽ nguệch ngoạc trên trang giấy. An Chiết lặng lẽ ngắm bóng lưng Polly, ngay cả trong thời khắc cái chết cận kề thì chân tướng vẫn là thứ quan trọng tột cùng với con người, nhưng điều ấy chẳng có nghĩa lí gì với cậu cả. Loài người mô tả thế giới này với hằng hà lí thuyết phức tạp, song trong mắt cậu, thế giới chính là thế giới, nó không có lắm thứ để ta phân tích và giải thích rõ ngần ấy. Nó chỉ là một khái niệm phức tạp mà thôi.

Polly vẫn đang nói.

– Dao động của tần số này sẽ bao phủ dao động của tần số khác. Giữa chúng có mạnh và yếu, ở đời ắt tồn tại thứ dao động mạnh nhất có thể bao phủ tất thảy và cũng tồn tại thứ dao động yếu ớt vốn bị che khuất. Dao động của loài người yếu ớt, nên kết quả là dễ bị các sinh vật khác truyền nhiễm rồi mất sạch ý thức.

Lão trông ra lũ quái vật phăm phăm lao tới đằng xa, đôi mắt lam xám dần nhuốm vẻ rồ dại, An Chiết biết bộ não của nhà khoa học ấy hiện đang hoạt động với tốc độ điên cuồng, thông tin được xử lí cùng thu thập nhiều không xuể – đến nỗi lão đành sắp xếp ý nghĩ bằng cách đọc liến thoắng. Cậu nghe Polly lầm bầm rằng:

– Chúng muốn chiếm đoạt điều gì? Giành lấy tần số mạnh nhất ấy ư? Hay chúng cảm nhận được máy phát từ trường có thể phóng ra thứ dao động cụ thể?

– Hoặc, hoặc là… – Lão trợn to mắt – Liệu có tồn tại một tần số hoàn toàn ổn định hay chăng? – Rồi lão chộp ngay tờ giấy – Gheerbrant từng cho ta hay rằng căn cứ phương Bắc từng tìm thấy một tiêu bản có tính trơ tuyệt đối.

Lão nhấc máy liên lạc lên, An Chiết lặng thinh quan sát tất cả.

Thú thực cậu chẳng hiểu xiết những gì mà Polly nói, song dù thế vẫn có đôi điều cậu tỏ tường.

Vào thuở xưa vời vợi, cậu đã phát triển ý thức riêng kiểu gì nhỉ? Không sao nhớ đặng. Đấy hẳn là một pha đột biến ngẫu nhiên, một gợn sóng nhỏ lăn tăn trong luồng dao động hùng vĩ này thôi.

Vì vậy từ đấy có cậu.

Vì vậy từ đấy có vận mệnh của cậu.

Và sau này cậu gặp được An Trạch, kiếp người như bản nhạc đổi thay mãi không thôi.

An Chiết khẽ ho khùng khục, cậu đứng dậy. Thực chất cơn đau thể xác chẳng đáng là bao nếu ta không màng tới nó nữa. Polly nghe thấy tiếng động bèn khuyên nhủ cậu bằng giọng hiền hòa, dẫu vừa nãy kích động tột cùng:

– Cháu cứ ở yên đấy, khỏi cần giúp đỡ gì đâu, nghỉ ngơi cho khỏe đi cháu.

Nói đoạn lại băm bổ vùi đầu vào những khám phá cùng nghiên cứu của mình.

An Chiết cầm một tờ giấy rồi viết vài chữ, gấp lại, đưa cho Rum, sau đó đi về phía cánh cửa, Rum hé miệng nhưng An Chiết lại làm động tác “suỵt”. Cậu đứng ngoài cửa, nhìn Polly qua lớp kính mờ, ánh nhìn trông mới buồn thương và dịu dàng làm sao.

Rồi tiếng lạch cạch vang lên – An Chiết khóa cửa từ bên ngoài. Tiếng động ấy lay tỉnh Polly mải đắm mình vào việc nghiên cứu, lão ngẩng đầu ngó sang đằng đó.

An Chiết xoay lưng đi xuống cầu thang, bước chân cậu hơi chệnh choạng, lục phủ ngũ tạng thì bỏng rát như bén lửa. Cuối cùng cậu băng qua mọi người ở tầng một tòa nhà trắng, bước xuống bậc tam cấp, đi về phía ngọn lửa hừng hực của Lồng Simpson.

Cậu vốn chớ nên ở đây.

Cậu là một mảnh ghép của Vực Thẳm, bè lũ đang tấn công con người mới là đồng loại của cậu. Mà cảnh ngộ giờ đây lại trái ngược hẳn, bởi cậu đã đứng cùng với loài người, họ chấp nhận cậu và thương mến cậu.

Ánh lửa cuộn xoáy rần rật rẩy lên khuôn mặt cậu, cậu oặt lưng ho ra vài ngụm máu.

Một dị chủng vốn chớ nên đứng đây.

Mình đã cảm nhận được hạnh phúc hoặc nỗi đau khi tham gia vào cộng đồng loài người ư?

Cần nhiều thời gian để một cây nấm héo lả và sự tan chảy của sợi nấm là một quá trình chậm rãi, biết bao lần nhắm mắt, cậu luôn nghĩ rằng một giây sau mình sẽ không thức tỉnh nữa, nhưng rồi cậu vẫn mở mắt ra.

Là điều gì đã níu giữ cậu đến tận thời khắc này? Xác suất ư? Polly từng nói xác suất chính là vận mệnh.

Thế hãy xem như vận mệnh đã khiến cậu đặt chân tới đây đi.

Dây leo bảo vệ viện nghiên cứu ngã oành, non nửa đôi cánh của Đường Lam nhoe nhoét máu, y trật trưỡng bay lên không trung hòng chặn đứng một con diều hầu to kềnh đang lao xuống dưới. Nó chĩa cái mỏ nhọn hoắt thọc xuyên bờ vai Đường Lam, khiến máu tươi phụt tóe, song Đường Lam chẳng mảy may rên rẩm câu nào, y nâng một tay rịt chặt vết thương tứa máu ồ ạt, một tay khác thì hóa thành móng vuốt sắc lẹm rồi đâm thẳng vào mắt con diều hâu khổng lồ đó!

Máu nhỏ tí tách xuống mặt đất.

Loài người có niềm vui cùng não nùng khác với mọi sinh vật, liệu họ đã bao giờ thấy ân hận chưa?

An Chiết mỉm cười, tiến thêm một bước đến với Lồng Simpson, ngọn lửa liếm láp gò má cậu – nó bỏng rát như mùa hạ nóng rẫy. Cậu nghe thấy tiếng nện vỡ cửa kính trên tòa nhà trắng, song cậu không ngoảnh đầu lại.

Ráng chiều cõi viễn xứ rực cháy cùng Lồng Simpson với bóng tịch dương đồ sộ đang buông mình, non nửa góc trời bừng sáng bởi ánh tà đẫm sắc đỏ tía lộng lẫy. Cuộc chiến ở viện nghiên cứu hãy còn tiếp diễn. Bao tiếng hộc rống cùng đổ sập, máu tươi, vạt nắng mai, ánh lửa lẫn quyện vào nhau.

Chú người cây nấu xúp khoai tây cho cậu bị quái vật giật bổng lên rồi quật mạnh xuống dưới, cơ thể chú ta nện uỳnh uỳnh trên mặt đất, mắt đanh lại và máu ộc ra khỏi hốc mắt. Mặt đất thấm đẫm máu tươi, đâu đâu cũng là chết chóc. Mọi thứ ở đời dần chậm lại trong mắt An Chiết, cậu cất thêm bước nữa

– Đừng… – Chú người cây gắng xổ ra một âm tiết bằng thứ giọng khê khản, chú ta ho khùng khục với vẻ đau đớn – Đừng tự sát…

Bản năng của một sinh vật là sống và bản năng của một loài là cầm cự. Loài người chưa bao giờ điềm nhiên bước vào màn đêm sâu cả.

Cuối cùng An Chiết cũng nhận rõ sự hoảng sợ xuất phát từ cái chết vào thời khắc giáp mặt với Lồng Simpson, cậu nhìn về phía chú người cây, hỏi khẽ như đang hỏi chính mình:

– Nhưng mọi người vẫn sống tiếp được chứ ạ?

Chú người cây đã mụ mẫm rồi, chú ta chầm chậm lắc đầu, kế đến ngó lên chân trời xa tít mù khơi. Thốt nhiên ánh mắt chú ta khựng lại, nín lặng hai giây, chợt thở khò khè dăm bận, nét mặt thoáng vẻ kích động. Thanh âm ù ù nặng trịch thực khác với tiếng tru tréo của lũ quái vật vẳng đến từ vị trí đó, An Chiết bèn ngẩng đầu lên.

Trên đường chân trời óng ánh sắc vàng đằng xa, một loạt bóng đen sắp hàng đều chằn chặn đang bay về phía này, chiếc đuôi dài thưỡn ló ra khỏi rặng mây. An Chiết nghe thấy chú người cây thều thào:

– Máy… máy bay.

Cậu biết đó là máy bay. Khi nhìn thấy hình dáng thân thuộc ấy, có thứ niềm vui chân thật trỗi dậy trong cậu. Họ chẳng hề gửi bất cứ tín hiệu cầu viện nào cho căn cứ phương Bắc cả, nhưng phân đội chiến đấu của căn cứ phương Bắc lại tới đây giúp viện nghiên cứu. Mới đây thôi Polly còn căn dặn Đường Lam rằng, nếu như có một ngày viện nghiên cứu sụp đổ, thì hãy xóa bỏ hết mọi hiềm khích cũ và đi bảo vệ căn cứ. Song bấy giờ, là căn cứ đã xóa bỏ hết mọi hiềm khích cũ, họ đến giúp đỡ viện nghiên cứu trước – vào thời khắc mà tất thảy đã được định sẵn hồi kết.

Polly nói rất đúng, chủng tộc của lão vừa đáng khinh vừa cao thượng, bạn có thể suy đoán những hành động của con người ta với ác tâm lớn nhất, rồi cũng có thể tin tưởng vào lòng vị tha cùng nhân từ của con người ta ở mức tối đa.

Tuy nhiên cực từ nhân tạo đã mất hiệu lực, liệu điều gì sẽ xảy đến với căn cứ? Và liệu, điều gì sẽ xảy đến với Lục Phong? Lẽ nào căn cứ chẳng còn tồn tại? Nơi đâu sẽ dung thân anh? Cậu biết Lục Phong sẵn sàng hi sinh mọi thứ cho căn cứ, cho tới cái ngày mà căn cứ không cần anh nữa.

Giọt nước mắt của An Chiết lăn dài, dường như bao mối yêu hận của cậu chẳng đáng là gì trong ngày diệt vong thảm khốc này, Lục Phong có sứ mệnh của riêng anh, và cậu cũng có số kiếp của riêng mình.

Cậu tiến thêm một bước.

Ầm!

Bom hạt nhân cỡ nhỏ được bắn ra từ lỗ phóng của PL1109 dội lên tiếng nổ inh tai, nó vùi lấp lối đi của những con quái vật phía dưới. Vận mệnh đã quyết rằng đỉnh núi kiểu này sẽ trở thành mục tiêu công kích, đồng thời cũng quyết rằng là nơi dễ phòng thủ trước các cuộc tấn công.

Chất giọng lạnh lùng và bình tĩnh cất lên:

– Mở cửa khoang.

– Chuẩn bị dù lượn.

Kĩ thuật viên chuyến bay nói:

– Gượm đã, gặp tí trục trặc.

Máy bay chiến đấu hiện đang chúc xuống, cửa khoang hé mở với tiếng đẩy ken két. Lục Phong nhận dù lượn do tay lính đưa.

Hubbard hỏi:

– Cậu định xuống dưới hả?

Lục Phong trả lời:

– Ừ.

– Thời điểm hỗ trợ thành phố ngầm là vì lợi ích loài người, – Hubbard nhìn anh – vậy còn hiện tại? Tòa Xử án muốn cứu vớt dị chủng ư?

Lục Phong nhìn tay đội trưởng lính đánh thuê cũng nhận lấy một chiếc dù lượn này, bắt đầu điều chỉnh thử, đoạn hỏi:

– Còn anh thì là vì sao?

– Chả biết nữa, – Hubbard đáp – tôi luôn cảm giác rằng mình sẽ hối tiếc nếu không tới.

Lạch cạch.

Cửa khoang mở ra.

– Chúa ơi, – Kĩ thuật viên chuyến bay lùi về sau – ngụt cháy rồi ư? Cái gì thế kia?

Luồng gió lùa vào thông thốc, Lục Phong dõi xuống từ cửa khoang. Thình lình, anh sững sờ.

An Chiết đứng trước biển lửa ngước đầu lên, cậu nhìn về phía những vị khách tới từ căn cứ phương Bắc.

Vào phút giây ấy, thời gian như thể dừng lại bởi điều này. Cậu trông thấy anh, anh cũng trông thấy cậu.

An Chiết run lập cập khi chạm mắt với Lục Phong.

Giã từ vốn là điều đã ấp ủ từ lâu, ngặt nỗi tương phùng lại bất ngờ quá đỗi. Cậu chẳng mong ngóng sẽ nhìn thấy Lục Phong ở đây, và cậu biết Lục Phong cũng chẳng ngờ rằng sẽ bắt gặp cậu tại chốn này.

Luồng sóng khí dấy lên từ máy bay chiến đấu thổi phần phật góc áo cậu, ngỡ như cử động theo tiềm thức, cậu từ từ đưa tay lên khoảng không. Đôi mắt xanh lục đã xa bao ngày ấy nhìn sâu vào cậu. Thẩm phán giả với sứ mệnh tiêu diệt dị chủng đến đây giúp đỡ căn cứ Phái Hợp Nhất, một con quái vật đứng giữa viện nghiên cứu loài người.

Từ đầu chí cuối đều là một sự sai lầm, song lúc tàn nắng rực huy hoàng buông xuống, họ bỗng trở nên bừng sáng trong mắt nhau.

Đúng đấy, Lục Phong chính là người như vậy.

Mi mắt An Chiết khẽ cong, cậu nở nụ cười tươi với Lục Phong. Trong trí nhớ hạn hẹp của cậu, cậu chưa khi nào trao cho Lục Phong vẻ mặt như vầy cả. Dẫu xa cách tột cùng, nhưng cậu vẫn nhận thấy đôi mắt xanh lục ấy đang dần dà thoảng nét cười, tựa hồ chứa đựng sự dịu dàng vô hạn.

Đoàng! Hubbard bắn trúng một con quái vật trên bầu trời, máy bay chiến đấu dội tới tấp bom hạt nhân và hỏa lực xung quanh viện nghiên cứu; tiếng nổ, tiếng xung đột, tiếng gầm rú pha tạp thành thứ âm vang to khủng khiếp, hòa vào bản giao hưởng đến từ thẳm sâu nơi vũ trụ.

Mà quái vật trong Vực Thẳm lao tới ùn ùn. Bão cát sắp sửa ghé qua sau khi từ trường biến mất. Lãnh thổ cuối cùng của con người ngấp nghé bên bờ sụp đổ.

Loài người, sắp diệt vong.

Cả hai nhìn nhau thật lâu, như thể đang dậy lên một nỗi căm hận sâu sắc nhất, rồi lại như thoáng chốc xóa sạch muôn khúc mắc cũ. Ngày hôm nay, họ sẽ lại về bên nhau, sẽ lại, được tự do…

Tự do…

An Chiết từ từ nhắm mắt, rồi sã người về phía trước.

Tựa chiếc lá rời cành tàn lụi vào độ cuối thu.

Trong ngọn lửa cuồng nộ của Lồng Simpson, đương lúc hừng đông dần ló dạng và tịch dương của loài người chầm chậm buông mình, cơ thể An Chiết hóa thành màn bụi bay lả tả trong làn gió, rũ tan, bạt đi rồi kết thúc.

Những chấm tròn nhiễu nhương trên màn hình phủ lấp hạt nhiễu ở phòng thí nghiệm bỗng chốc tụ lại, tiếp theo xoay tròn, chương trình phân tích được kích hoạt, chừng ba giây sau, màn hình hiển thị vài đường nét tần số đang dần đan vào nhau.

Hệt như số phận.

Polly Jean quan sát các tham số nhảy múa trên màn hình, lão chuyển sang kênh liên lạc khẩn cấp được nối với căn cứ phương Bắc cùng căn cứ thành phố ngầm, lão tự hỏi liệu họ có nghe được hay chăng, lão nén run rẩy trong không gian thinh lặng.

– Đây là Viện Nghiên cứu Non Cao.

– Vui lòng điều chỉnh tần số phát của cực từ nhân tạo.

– Kênh A1, 2, 5, 2,7.

– Kênh A2, 9.13, 5, 3, 1.

– Kênh D3, 4, 0, 7.

– Sóng Runge, cấp 6.

– Các tính năng của Adams, ô thứ 3.

– Đã sắp xếp xong, xin phép kích hoạt.

– Lặp lại lần nữa.

– Kênh A1, 2, 5, 2,7.

– Kênh A2, 9.13, 5, 3, 1.

– Kênh D3…

Sau lưng lão, ngón tay Rum gần như run rẩy suốt quá trình hoàn thành những tham số này, cuối cùng gã nhấn công tắc tròn nằm ngay chính giữa.

Thứ quầng sáng chói lóa bừng lên trên đỉnh hai ngọn tháp trắng muốt ở Viện Nghiên cứu Non Cao.

Dao động trầm lặng vô hình tỏa ra giữa hai ngọn tháp trắng tựa những gợn sóng. Đằng đông, rồi đằng tây, được bao phủ bởi thứ dao động hùng tráng xuất phát từ hai cực từ chung của con người.

Như tiếng chuông ngân vang đầu tiên của năm mới. Tất thảy chìm vào khoảng lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi