CẬY QUÂN SỦNG

Minh Trăn né tránh ánh mắt hắn: “Ta… Ta không cố ý nhìn trộm đâu.”

Kỳ Sùng cầm lấy tay nàng, tay Minh Trăn vừa nhỏ bé lại lạnh lẽo, sắc mặt cũng tái hẳn đi.

Nhìn thấy một cảnh như thế, Minh Trăn cũng không hiểu rõ trong lòng mình có cảm giác gì.

Giống như một khối đá, nặng trịch.

Minh Trăn nhẹ giọng nói: “Điện hạ đừng để ý đến người khác, được không?”

Đại khái là có hơi hơi h4m muốn chiếm hữu, những đồ vật khác đều có thể chia sẻ với người khác, chỉ có Kỳ Sùng là không được.

Minh Trăn không thích điện hạ ở cùng với các nữ nhân khác. Nàng không phải là cô nương tốt, nàng cũng có tâm tư riêng.

Nhưng điện hạ tiếp xúc với rất nhiều người, quen biết với rất nhiều người. Hơn nữa điện hạ vĩ đại như thế, chắc chắn người muốn bên cạnh điện hạ sẽ rất nhiều 

Kỳ Sùng nâng cằm nàng lên, từ trên cao nhìn Minh Trăn chăm chú: “Vì sao?”

Trên người tiểu cô nương có mùi hương dịu nhẹ khiến cho người khác ý l0ạn tình m.ê.

Kỳ Sùng lại nhớ đến buổi tối hôm đó, rõ ràng bị hắn hôn đến bật khóc, nàng đã muốn ghi hận hành vi bá đạo đấy của hắn nhưng vẫn mềm nhũn mà ôm lấy cổ hắn như cũ, ở trên vai hắn nhẹ nhàng nức nở.

Có thể có được nàng, lại như chưa từng có được. Kỳ Sùng còn đang lo lắng mình sẽ làm hư nàng.

Trơ mắt thấy nàng ghen nhưng đến chính bản thân nàng cũng không biết mình đang ghen.

Minh Trăn lắc đầu: “Ta… Lòng ta hơi đau.”

Kỳ Sùng ôm lấy bả vai mỏng manh của nàng, kéo nàng đến bên cạnh mình: “Cô đưa nàng về.”

Vốn dĩ Tân Dạ và Thiên Cầm đang nói chuyện phiếm trước cửa, thấy cô nương và điện hạ trở về nên nhanh chóng đứng lên.

Hình như cô nương hơi không vui, uể oải bên cạnh điện hạ, ánh mắt rũ xuống, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.

Kỳ Sùng đưa nàng vào phòng xong thì rời đi liền. Hôm nay đến đây không phải muốn gặp Minh Trăn mà hắn có chuyện muốn với với An Quốc công. Nhưng thoạt nhìn Minh Trăn thật sự không vui.

Có phải bởi vì khi nãy hắn đối xử với Gia Hàn quá mức lạnh lùng nên đã dọa sợ tới nàng rồi không?

Những năm gần đây, Kỳ Sùng đối đãi với Minh Trăn và đối đãi với người ngoài thật ra đều dùng hai thái độ khác biệt nhau. Vốn dĩ thân thể của Minh Trăn rất yếu ớt, tính cách lại rất mềm mại, lại còn bên cạnh hắn lớn lên, đương nhiên thái độ sẽ dịu dàng đi rất nhiều.

Những việc như giết người hay sát phạt người, rất ít khi làm trước mặt Minh Trăn.

Có đôi khi muốn giết người nào đó mà Minh Trăn lại ở bên cạnh, tránh để nàng hoảng sợ thì trừng phạt dịu đi mấy phần.

Đối với Gia Hàn, thật ra Kỳ Sùng chưa bao giờ đặt ả trong mắt. Nữ nhân này có diện mạo thế nào, có tài hoa ra sao cũng không phải thứ Kỳ Sùng quan tâm. Chỉ là nàng ta rất thích nhảy nhót trước mặt hắn, luôn thích làm những điều ngu ngốc trước mặt hắn.

Kỳ Sùng nói: “Nhớ uống thuốc đúng giờ, không được bướng bỉnh đấy, mùa đông cũng ít ra ngoài thôi.”

Trước giờ Kỳ Sùng đều không bao giờ quan tâm đến thân thể người bên ngoài. Minh Trăn là người duy nhất có thể khiến hắn quan tâm dặn dò như thế.

Tiểu cô nương rũ mắt, đưa những lời Kỳ Sùng dặn vào trong lỗ tai, vẫn ủ rũ không cười như cũ, nàng cảm thấy vô cùng khó thở, vô cùng buồn phiền.

Minh Trăn ngồi xuống uống một ngụm trà, lông mi dài đổ lên khuôn mặt trắng sứ.

Kỳ Sùng vẫy nàng lại, nhào nặng lỗ tai và xoa bóp hai má nàng: “Cô đi trước đã."

Minh Trăn nhắm mắt lại: “Điện hạ không hôn A Trăn sao?”

Kỳ Sùng ngẩn ra.

Nàng ngửa mặt, ánh mắt rất tinh ranh khép lại, chóp mũi vểnh lên, cánh môi mềm ướt át.

Đại khái chắc là khoảng thời gian trước Kỳ Sùng hôn nàng thành quen, nghĩ rằng đây là phương thức biểu đạt tình yêu của điện hạ với nàng cho nên mới chủ động đến dụ dỗ điện hạ.

Nhưng thật ra không bớt lo chút nào.

Tương lai nếu ở cùng một chỗ, đại khái sẽ dụ quân vương không còn lên triều sớm nữa mất.

Kỳ Sùng đặt ngón tay đè lên khóe môi nàng: “Cô còn có chuyện, đi trước đã.”

Minh Trăn mở mắt: “Được.”

Nàng nghĩ đến chuyện điện hạ phải rời đi nên cũng muốn trở lại giường ngủ một giấc nhưng vừa mới xoay người, đột nhiên cổ tay bị điện hạ nắm lại, bản thân nàng cũng được điện hạ ôm vào ng.ực.

Dựa vào lồng ng.ực rộng lớn của điện hạ, nghe được tiếng tim đập đầy hữu lực của điện hạ.

Đột nhiên Kỳ Sùng lại nhớ đến Ngu Hoài Phong và Thành vương. Hắn biết bản thân mình và Thành vương khác nhau nhưng cũng có rất nhiều phương diện giống nhau. Bởi vì trong mắt Minh Trăn có hắn, trong lòng nàng cũng có hắn cho nên hắn có thể biểu hiện như bình thường, duy trì như bây giờ.

Minh Trăn ở phủ An Quốc công, tuy không bị ngược đãi gì nhưng ủy khuất nhỏ chắc chắn sẽ có. Thân phận không thể nào so được với các nữ nhi của các địa vương tôn quý, người bên ngoài nhìn nàng có lẽ còn có phần khinh thường.

Kỳ Sùng nói: “Chờ cô cho nàng mũ phượng, khăn quàng vai. (1)”

(1) Mũ phượng: Mũ có hình chim phượng của các hoàng hậu và phi tần thời xưa. 

Khăn quàng vai: Là một phần trong lễ phục của phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa.

So với các vương nữ thì vị trí sẽ càng tôn quý hơn, sẽ làm tăng sự tôn trọng và kính sợ của mọi người với nàng.

Minh Trăn trợn tròn mắt, kinh ngạc cánh môi khẽ mở: “Hả?”

Ánh mắt nàng ngập nước, trời sinh chọc người yêu thương, ngay cả trái tim Kỳ Sùng lạnh như băng cũng nhịn không được mà muốn yêu thương, cưng chiều Minh Trăn.

Kỳ Sùng biết, nếu Ngu Hoài Phong biết mình từng hôn muội muội của hắn ta, hôn muội muội của hắn đến bật khóc thì nhất định sẽ không chịu được mà dùng kiếm giết mình.

Hắn cũng chẳng bận tâm đến Ngu Hoài Phong, hắn muốn làm gì thì chả cần người ngoài phải đồng ý.

Nhưng Minh Trăn thật sự quá yếu ớt, thân thể nàng không chịu nổi hắn, cũng không chấp nhận được tình yêu sâu đậm.

Làm càng nhiều, chỉ sợ thân thể của nàng sẽ càng ngày càng yếu.

Kỳ Sùng chỉ vuốt nhẹ cánh môi của nàng, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: “Đợi đến lúc Cô thành hoàng đế, Cô sẽ ngày ngày đêm đêm sủng ái A Trăn, đến lúc đó lại hôn A Trăn, nhé.”

Ánh mắt của Minh Trăn vẫn dịu dàng như cũ, nàng biết điện hạ muốn làm gì đều sẽ làm được cho nên mới gật gật đầu: “Được, điện hạ không thành vấn đề.”

Kỳ Sùng gõ nhẹ lên chóp mũi của nàng: “A Trăn ngốc.”

Thắng làm vua thua làm giặc, nếu hắn không thắng chỉ có một con đường là ch3t.

Mọi ngày Kỳ Sùng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ thất bại, bây giờ đột nhiên lại nghĩ đến, hắn sợ là mình quá mức tự phụ, tự phủ khắp cả giang sơn, chưa bao giờ nghĩ nếu bản thân thất bại sẽ như thế nào.

Kỳ Sùng cầm tay Minh Trăn: “Bây giờ ng.ực còn đau nữa không?”

Minh Trăn: “…”

Hai bên tai Minh Trăn đỏ lên: “Không, không đau nữa.”

Nhìn thấy nàng như thế, Kỳ Sùng biết nàng lại vừa mới gạt mình, tiểu cô nương này nói dối hết lần này đến lần khác, chẳng qua chỉ giả vờ không thoải mái để được hắn quan tâm.

Nàng cũng chỉ có tí bản lĩnh này thôi.

Chóp mũi trắng như tuyết của nàng bị nam nhân nhéo nhéo đến đỏ lên hết, uỷ khuất hít hít mũi.

Kỳ Sùng cũng chẳng có vạch trần nàng: “Trở về nghỉ ngơi đi.”



Kỳ Sùng ra khỏi phủ An Quốc công thì cũng nhìn thấy Ngu Hoài Phong nhảy từ ngựa xuống.

Ngu Hoài Phong mở quạt giấy ra, phân phó người bên cạnh: “Cẩn thận đưa người đi, đừng chạm vào người.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Ngu Hoài Phong bất mãn: “Thích muội muội ta như thế sao? Tại sao Minh Nghĩa Hùng lại không đuổi ngươi ra ngoài thế?”

Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Làm không chu đáo, ngươi gọi nàng ấy một tiếng muội muội, xem nàng ấy có trả lời ngươi không.”

Ngu Hoài Phong hừ lạnh: “Đường đường là một Tần vương điện hạ, lại làm ra chuyện câu dẫn tiểu cô nương này, cũng không sợ dọa người khác à.”

Lý Phúc ở bên cạnh nhắc nhở: “Điện hạ, còn phải đến nhà Vũ Văn đại nhân nữa.”

Kỳ Sùng không muốn để Ngu Hoài Phong gặp Minh Trăn: “A Trăn không có nhà, sáng sớm đã ra ngoài rồi. Đồ này nọ cứ để hạ nhân đảm nhiệm là được, Giang vương, theo Cô đến phủ Vũ Văn đi.”

Ngu Hoài Phong cười lạnh: “Ngươi nói bổn vương qua đấy thì bổn vương phải đi theo ngươi chắc?”

Tuy là nói như thế nhưng Ngu Hoài Phong lại thành thành thực thực mà đi theo sau.

Hắn không thường lui tới với nhà Vũ Văn, mấy năm nay, Ngu Hoài Phong bên ngoài giả vờ thân cận với hoàng hậu nhưng phía sau lại âm thầm lui đến với Kỳ Sùng, có thể nói ăn tiện nghi cả hai bên.

Tuy nhà Vũ Văn này cũng cùng phe với Tần vương nhưng bởi vì đối phương quá kiêu căng nên Ngu Hoài Phong cũng không tiếp xúc nhiều.

Nhà Vũ Văn ở triều Lăng là một gia tộc lớn, trong nhà có không ít hoàng hậu, ngay cả mẫu thân của Kỳ Sùng cũng là tiểu thư của nhà Vũ Văn, Ngu Hoài Phong thấy Kỳ Sùng cho mình cơ hội đương nhiên sẽ không từ chối.

Đêm nay, Vũ Văn Tranh sẽ tổ chức tiệc, là con trưởng của nhà Vũ Văn, cũng là cậu*của Kỳ Sùng.

*Cữu cữu: anh của mẹ.

Trong triều, Vũ Văn Tranh đảm nhiệm chỉ huy binh mã, trong tay có quyền lực cho nên tâm khí rất cao ngạo, không coi ai ra gì.

Đối với đứa cháu ngoại Kỳ Sùng này, từ đầu Vũ Văn Tranh cũng không để trong lòng. Nguyên nhân Nguyên hậu qua đời tất cả mọi người đều biết, tuy không được sủng ái nhưng thân thể cũng không suy nhược đến mức chỉ cần ốm một trận đã mất mạng, cũng là do hoàng đế và Sở quý phi động tay động chân thêm.

Nhà Vũ Văn thân là thần tử, đương nhiên không chống lại hoàng đế, dù không được hoàng đế sủng ái, dù hoàng hậu ch3t rất đáng tiếc nhưng cũng không thể vì hoàng hậu mà gây chuyện khiến cả nhà thất thế được, vẫn nên đưa đứa con gái khác tiến cung thì hơn. Nhà Vũ Văn có thể có địa vị như hôm nay là do biết nhìn thời thế. Sau này cũng đưa mấy người vào, chỉ là nữ nhi nhà Vũ Văn cũng không có xinh đẹp bằng Sở hoàng hậu, không được sủng ái nhiều, thậm chí cũng không sinh hoàng tử được.

Vốn dĩ Vũ Văn Tranh cho rằng, sau khi Nguyên hậu qua đời, hoàng tử Kỳ Sùng sẽ gặp nguy cơ tứ phía, sớm hay muộn đều sẽ bị hoàng đế gi3t ch3t. Dù sao cũng là con trai của muội muội, cũng là một hoàng tử nên có trợ giúp một chút, chỉ không dám làm một cách quang minh chính đại mà thôi, ít nhất không thể để hoàng đế nhìn thấy, sau Kỳ Sùng lại bị quý phi tính kế, rõ ràng cho Kỳ Sùng đi giết thổ phỉ là muốn giết hắn, còn nhà Vũ Văn cũng không dám phản đối.

Kết quả, Kỳ Sùng nhờ cơ hội này mà leo lên, tuổi còn nhỏ đã được phong Tần vương, thu nạp lòng người trong quân. Mấy năm nay chinh chiến Nam Bắc, gây dựng vô số chiến công, hoàng đế muốn nhổ cũng phải thử nhìn xem có năng lực để nhổ không.

Từ đấy về sau, trong triều lão gia tử đều ngang nhiên giúp đỡ Tần vương, lúc đầu nhà Vũ Văn đều xem thường giờ cũng trở nên quý trọng đứa cháu ngoại này.

Nếu Kỳ Sùng lên ngôi hoàng đế, nhà Vũ Văn có công giúp đỡ chắc chắn sẽ vững mạnh hơn bây giờ nhiều.

Gần đây Vũ Văn Tranh có tâm bệnh.

Ngu Hoài Phong đi theo Kỳ Sùng vào nhà, hắn nói: “Nghe nói nhà Vũ Văn vô cùng kiêu ngạo, lúc trước tiểu Vương ở tửu lâu thấy hắn, vốn định đến hàn thuyên hay câu, kết quả đã bị thuộc hạ của hắn chặn lại, mọi người đều không thấy, tiểu vương cũng muốn nhìn thử xem, đối mặt với ngươi nhà bọn họ sẽ có thái độ gì.”

Hai người vừa mới vào cửa, đại khái đã được nghe hạ nhân thông báo nên Vũ Văn Tranh cũng ra đón.

Mà lại đích thân mình đến trong sân.

Vũ Văn Tranh đã gần năm mươi, râu tóc đen nhánh, đôi mắt như chuông đồng hồ rất uy nghiêm, có thể thấy được tuổi trẻ có thể là một mỹ nam tử.

Ông ta thấy Kỳ Sùng đến, chạy nhanh đến đại lễ: “Vi thần bái kiến Tần vương điện hạ.”

Kỳ Sùng giả vờ khiêm tốn đỡ Vũ Văn Tranh: “Không cần đa lễ.”

Vũ Văn Tranh là cậu Kỳ Sùng, mấy năm nay nhà Vũ Văn vì Kỳ Sùng làm không ít chuyện, có thể nói là đóng góp rất lớn lao nhưng Kỳ Sùng ở trước mặt, chỉ có cung kính không dám kiêu căng, hình tượng được đồn đãi khác xa vô cùng.

Hoặc là Vũ Văn Tranh  che giấu quá sâu hoặc là Kỳ Sùng thực sự khống chế thủ hạ chỉ là thần tử, cho dù là người một nhà, cũng không dám bừa bãi trước hắn.

Ngu Hoài Phong cũng thấy vô cùng thú vị.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi