CẬY QUÂN SỦNG

Kỳ Sùng biết Minh Trăn thật sự thích mình.

Mặc dù có nhiều lúc tiểu cô nương sẽ nói dối nhưng đại đa số thời gian đều rất tinh ranh, sẽ nói thật lòng trước mặt hắn.

Hắn ôm Minh Trăn vào lòng: “Cô cũng thế, Cô yêu A Trăn nhất.”

Vì đây là người hắn yêu, cũng là người hắn khắc sâu vào lòng.

Minh Trăn mềm mại dựa sát vào lòng hắn, trong khoảng thời gian ngắn này, Kỳ Sùng cảm thấy được công dụng của thuốc này quá nặng.

Nội lực Ngu Hoài Phong truyền cho hắn đã tiêu tán hết, nếu không giải được thì đêm nay Kỳ Sùng không thể nào rời khỏi phủ An Quốc công. Người thường làm sao có thể bay qua bức tường cao ở phủ An Quốc Công được.

Minh Trăn sờ sờ xuống dưới: “Điện hạ, ngài mang theo bảo đao lên giường sao? Bảo đao chạm đến ta rồi.”

Thân thể Kỳ Sùng cứng đờ, cầm lấy cổ tay Minh Trăn: “Đừng nhúc nhích.”

Minh Trăn không hiểu rõ.

Kỳ Sùng nhắm mắt lại: “A Trăn ngốc.”

Tim Kỳ Sùng đang đập mạnh mẽ, thật ra hắn còn rất trẻ, tuổi không chênh lệch với Minh Trăn bao nhiêu cả. Bản thân đã trải qua những gì, từ trong ra ngoài đều mang theo hơi thở thành thục, thận trọng, hơn nữa địa vị quá cao, công trạng quá nặng, bao người đều xem nhẹ Tần vương điện hạ mới hơn hai mươi tuổi này.

Lúc gặp Minh Trăn, hắn vẫn là một thiếu niên đơn độc, bây giờ đã trở thành nam nhân mạnh mẽ, cường đại khiến người khác cúi đầu xưng thần.

Trong lòng hắn đang nhảy lên từng nhịp, cũng có một vũ khí giết người khác đang đập liên hồi.

Trời đã rất trễ, trong kinh thành không có mấy người còn thức, trăng trên trời chiếu xuống mặt đất một màu trắng bạc, giữa không trung có những đám sương bao phủ lấy mặt trăng. Còn trong phòng, hoặc là ngủ yên hoặc là triền miên.

Lúc Kỳ Sùng đang chăm chú nhìn người khác, sẽ làm người khác cảm thấy khuất phục và sợ hãi nhưng ánh mắt khi nhìn Minh Trăn thì rất dịu dàng, nhưng đêm nay, không biết vì sao, mắt phượng của Kỳ Sùng như đang cháy một ngọn lửa cực kỳ nóng.

Mà nhiệt độ này giống như nhiệt độ trong thân thể hắn, cứ một lần lại thêm một lần nhói lên.

Theo bản năng, Minh Trăn nhận ra cảm giác xâm lược, bản thân nàng không cách nào hình dung loại cảm giác này được, có thể không phải.

Ngày thường nàng rất yếu đuối, khung xương lại nhỏ, ở trước mặt Kỳ Sùng cao lớn thì người nàng càng nhỏ bé hơn, có một loại cảm giác trêu chọc người khác. Kỳ Sùng nắm lấy cổ tay nàng, cổ tay Minh Trăn cũng rất nhỏ, trên tay là chuỗi san hô hồng, trước khi đi ngủ, chắc là nha hoàn quên tháo xuống giúp nàng.

Kỳ Sùng cầm lấy cổ tay nàng rồi ước lượng có lẽ phải nhỏ đi một vòng, nhưng cũng quá khoa trương rồi.

Gân mạch trên trán bắt đầu nổi lên, máu và sinh lực mạnh mẽ trong người cũng đang cuộn trào giống như con mãnh thú cực kỳ hung ác.

Hắn cũng không muốn nghĩ thế, bởi vì những lời nói này, sau này có lẽ Minh Trăn sẽ khó tiếp nhận, nhưng trời sinh hắn vĩ đại như thế, Kỳ Sùng cũng không còn cách nào khác.

Hắn vuốt v3 vòng san hồ hồng trên cổ tay Minh Trăn, hạt trân châu trơn mượt và xinh đẹp, chạm vào thì dịu dàng như ngọc, màu sắc rực rỡ xinh đẹp y như vành tai của nàng.

Vành tai của Minh Trăn hồng lên như đổ máu, bởi vì bị điện hạ ma sát nhiều lần quá mà thành.

Nàng ngáp một cái, cũng chẳng biết điện hạ nghĩ gì, lần này sao hôn chậm thế.

Mình Trăn tiến đến cạnh Kỳ Sùng: “Điện hạ hôn nhẹ A Trăn đi, sau đó A Trăn sẽ ngủ ngay.”

Kỳ Sùng chỉ vuốt nhẹ khóe môi nàng: “Không, mau ngủ đi.”

Giọng nói khàn khàn, rõ ràng là ý từ chối, rồi lại cũng giống như đã đáp ứng.

Minh Trăn không nhận được cái hôn môi của điện hạ, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt.

Điện hạ cầm lấy tay nàng rồi gãi gãi hai cái trong đấy, Minh Trăn nhanh chóng giấu tay mình đi, không để điện hạ cầm nữa. Chờ khi Minh Trăn ngủ thật sâu rồi, Kỳ Sùng mới tự thủ d.âm giải quyết cho mình.

Mọi ngày d.ục vọ.ng rất ít, hầu như không có, ngày thường chuyện quốc gia đại sự Kỳ Sùng còn chưa lo xong, đương nhiên không rảnh lo chuyện này. Lúc này sau khi bị bỏ thuốc, mới có chuyện này.

Nhà Vũ Văn là nhà của mẫu hậu Kỳ Sùng, Kỳ Sùng ít nhiều cũng sẽ nhìn đến mặt mũi của mẫu hậu mình mà thương hại một chút. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, hắn không thể chấp nhận được.

Ngày thường nhìn Vũ Văn Tranh trông rất cung kính, sau lưng lại dám tính kế hắn, ai biết được tương lai sau này ông ta còn có thể làm ra được chuyện ngang ngược gì nữa chứ?

Kỳ Sùng không phải loại người ăn cháo đá bát, cũng không phải kẻ không có đạo đức nhưng mà nếu hắn không làm như thế, những người kia sẽ mưu cầu lợi ích lớn hơn. Muốn bắt một đám cấp dưới trung thành với mình, đương nhiên không thể khiến người ta thất vọng đau khổ chuyện gì.

Nhưng đêm nay nhà Vũ Văn đã chạm đến mấu chốt của Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng để cho nha hoàn chuẩn bị nước để tắm, đương nhiên là nước lạnh, nội lực hắn cũng đã khôi phục hơn phân nửa, trạng thái bây giờ đã tốt hơn nhiều.

Thiên Cầm muốn nói lại thôi.

Do dự một chút, Thiên Cầm mang đến cho Kỳ Sùng một lọ thuốc: “Thân thể cô nương yếu đuối, mặt cũng xanh xao, nếu bị thương thì điện hạ bôi thuốc cho cô nương nhé.”

Bát tự vẫn chưa xem nhưng nha hoàn đã nghĩ xa đến thế rồi.

Hắn cũng mặc kệ Thiên Cầm, nhận lấy thuốc từ tay nàng ấy rồi tùy tiện để bên người.

Thiên Cầm nói: “Giang vương triều Tễ hơi quan tâm đến cô nương, điện hạ…”

Vừa nghĩ đến Ngu Hoài Phong, tâm tình Kỳ Sùng lại bắt đầu thấy không tốt rồi. Không ai thích một người cứ thời thời khắc khắc đều chờ cướp người từ tay mình cả.

Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Tận lực cố gắng để hắn tránh xa A Trăn.”

Đêm nay Kỳ Sùng còn chưa được nghỉ ngơi đủ, cách thời gian lâm triều gần một tiếng, hắn thay y phục rồi nằm bên cạnh Minh Trăn ngủ một chút.

Nàng đang ngủ say, hai cánh môi khẽ đóng mở, Kỳ Sùng chỉ đặt nhẹ ngón tay ngay giữa môi nàng, tiểu cô nương theo bản năng nhẹ nhàng mú.t lấy.

Chắc là lúc ngủ bị mộng du đói bụng đi.

Ướt át lại ấm áp, đẹp đẽ lại yếu ớt,  tất cả đều thuộc về hắn, bất kể là kẻ nào đểu không thể tranh đoạt với hắn được.

Trời còn chưa sáng Kỳ Sùng đã rời đi, lúc lâm triều có gặp được Vũ Văn Tranh, Vũ Văn Tranh thấy Kỳ Sùng thì hơi sợ, muốn nói lại thôi, cũng không dám tiến lên.

Rõ ràng đây chính là cháu ngoại của ông ta, ông ta mới là trưởng bối, thế mà cứ sợ sợ miết.

Gần đây hoàng đế cũng nhớ đến chuyện này, gần đây ông ta không có lâm hạnh với hai cô nương nhà họ Sở, cũng không rảnh bận tâm đến, ngay cả lâm triều mà cũng chẳng làm.

Hai ngày nay có sứ thần của Tây Hạ đến đây, sức thần còn dẫn theo hai công chúa như hoa như ngọc, muốn hiến cho Tần vương. Hoàng đế coi trọng hai vị công chúa này nên ám chỉ sứ thần hiến cho mình, vì thế công chúa bị phong làm phi, hậu cung của hoàng đế cũng phong phú. Chuyện quan trọng đều để cho Kỳ Sùng làm, chuyện không quan trọng để cho Kỳ Tu làm, cuộc sống khoái lạc như chốn thần tiên.

Lấy mất công chúa mà Tây Hạ muốn hiến cho Kỳ Sùng nên hiếm khi mà hoàng đế cảm thấy áy náy.

Sở hoàng hậu bị lạnh nhạt, lòng bà ta cũng nóng như lửa đốt, thấy hai vị công chúa Tây Hạ được sủng ái, trong lòng bà ta cũng có khổ sở. Tuy ghét với chất nữ nhà mình tiến cung nhưng bà ta ở thâm cung nhiều năm, đương nhiên cũng cao tay và nhiều mưu kế. Bây giờ tâm tư cũng không còn đặt trên người hoàng đế nữa mà toàn bộ đều dời đến trên người con trai và con gái, cho nên việc quan trọng nhất vẫn là đối phó với Kỳ Sùng.

Cho nên ở trước mặt chất nữ nói vài câu, hôm nay sau khi hạ triều, hoàng đế đã gọi Kỳ Sùng đến ngự thư phòng.

Trong lúc hoàng đế đang thịnh niên, vài năm trước xương cốt cũng khá tốt, nhưng hai năm nay sa vào sắc nữ, thậm chí có đêm còn ngự đến mười nữ nhân, thân thể cũng từ từ suy sụp, đáy mắt cũng đen thui.

Kỳ Sùng chắp tay hành lễ.

Hoàng đế nói: “Phủ Tần vương của ngươi có bao nhiêu thê thiếp hầu hạ ngươi rồi?”

Kỳ Sùng thuận miệng nói: “Năm ba người.”

Hoàng đế kinh ngạc, ông ta không hiểu sao thê thiếp của Kỳ Sùng lại có thể ít như thế. Có thể nhìn ra được, tâm tư của Kỳ Sùng không đặt lên người nữ nhân.

Nếu không đặt trên người nữ nhân…

Cũng chỉ có quyền lực mới mê người.

Hoàng đế nói: “Những năm gần đây, trẫm luôn luôn muốn chọn cho ngươi một người tiểu thư có tính tình hiền thục làm Vương phi nhưng ngươi vẫn không có đối tượng nào trong lòng cả.”

Kỳ Sùng châm chọc, cong môi: “Làm phiền phụ hoàng rồi.”

Hoàng đế lại nói: “Hai cung nữ theo trẫm nhiều năm, vừa dịu dàng vừa biết lễ nghi, bây giờ thưởng cho ngươi.”

Đây là phần thưởng hoàng đế thưởng cho hắn, cũng không phải hoàng hậu miễn cưỡng đưa cho hắn, thiên tử ban thưởng không thể từ chối, Kỳ Sùng chắp tay: “Đa tạ phụ hoàng.”

Hai cung nữ đi ra, thân thể hai nàng ấy đều cao gầy, mặt dài, dáng vẻ rất được.

Kỳ Sùng cũng chẳng nhìn kỹ.

Cung nữ trong cung đều là người của hoàng đế, hoàng đế có bao nhiêu háo sắc, bản thân Kỳ Sùng cũng chẳng rõ, người có một tí sắc đẹp đều bị hoàng đế cưỡi lên rồi.

Mang về từ nơi nào cũng không quan trọng, không đáng để ý đến.

Rời cung, Kỳ Sùng chưa trở về phủ Tần vương mà đến phủ Khang vương, trong khoảng thời gian này còn rất nhiều chuyện phải lên kế hoạch.

Phủ Khang vương đang sắp đặt hôn sự.

Khang vương thế tử Kỳ Đình và đích nữ phủ An Quốc công Minh Oái, đã sớm đính hôn cho nên hôn sự cũng không thể qua loa cho xong việc. Bận việc triều chính xong, Kỳ Đình cũng phải xem xét việc trong nhà.

Nghe hoàng đế nói thưởng cung nữ bên cạnh cho Kỳ Sùng, Kỳ Đình lắc đầu nói: “Ông ta cũng thật ghê tởm, người bên cạnh hoàng đế chẳng ai sạch sẽ cả, huynh cũng đừng chạm vào, không chừng sẽ bị nhiễm bệnh đấy.”

Kỳ Sùng lạnh lùng cong môi.

Hai người đấy có thể là tai mắt cũng nên, đương nhiên hắn sẽ không để ý đến, tìm một lý do để giết là được.

Hắn chơi cờ với Kỳ Đình, tính tình Kỳ Đình đáng tin, đáng để thảo luận đại sự với nhau, mấy chuyện mà gần đây chuyện Kỳ Sùng làm, Kỳ Đình rõ ràng nhất.

Kỳ Đình lắc đầu nói: “Hoàng đế tưởng ông ta đoạt mất công chúa Tây Hạ của huynh, còn rất đắc chí, chẳng biết người này là do huynh cố ý an bài cho ông ta. Quả thật, thưởng thứ đồ này đến, cho dù là bát độc uống cũng đặc biệt thơm.”

Kỳ Sùng cong môi.

Kỳ Đình hạ một quân trắng: “Huynh đoán thử đi, đoán xem cần bao lâu để hoàng đế có thể ch3t trên giường của hai nữ nhân Tây Hạ này?”

Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Chắc chờ đến sau lễ thành thân của đệ đi.”

Hai người ở thư phòng Kỳ Đình chơi cờ, sau khi thua mấy ván, Kỳ Đình hoàn toàn chẳng có tâm tư nữa. Kỳ Sùng thấy trên bàn có một cuốn “Đạo đức kinh”, hắn không thể hiểu tại sao “Đạo đức kinh” còn dày hơn cả chồng gạch nữa nên cầm lên xem thử.

Kỳ Đình biến sắc: “Ôi…”

Nhìn thoáng qua, Kỳ Sùng trầm mặc một chút rồi thả sách xuống.

Kỳ Đình thở dài nói: “Không còn cách nào cả, Minh Oái rất hung dữ, đệ cũng không dám nạp thiếp, đệ cũng lo lắng sau này khi lấy nàng ấy về, lúc động phòng hoa chúc sẽ bị nàng ấy chê cười, nàng ấy chẳng cho đệ chút mặt mũi nào cả.”

Vốn dĩ vừa nãy, bìa “Đạo đức kinh” kia là đang che cho xuân họa (*).

(*) Xuân họa: Truyện khiêu dâm. 

Kỳ Sùng nói: “Chê cười?”

Kỳ Đình nói: “Cũng không phải thế, đệ đường đường là một đại lão gia nhân, đương nhiên không thể biểu hiện quá yếu ở mặt này được, ít nhất phải chuẩn bị chút kinh nghiệm.”

Kỳ Sùng cũng không biết được sẽ có một cuốn tranh dày như thế, quả nhiên, hắn chán òm.

Đột nhiên Kỳ Đình nhớ đến Kỳ Sùng là người thanh tâm quả d.ục, không có h4m muốn, vô cùng trong sáng trong chuyện tình yêu, hắn thở dài: “Thôi quên đi, huynh không có vị hôn thê, có một số chuyện nói với huynh, huynh cũng chẳng hiểu. Gần mười vạn binh lính đang tiếp cận đất Tần vào kinh thành, chủ yếu là, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì khác.”

Hàn Khiêm từ đất Tần đến, trong tay mang theo binh, đương nhiên không phải tự nhiên đến mà là mượn cớ tiêu diệt phản quân, binh quyền đều trong tay Kỳ Sùng nhưng đám người của hoàng đế còn chưa nhận thấy nguy cơ.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi