CẬY QUÂN SỦNG

Minh Trăn nhìn thấy sắc mặt Kỳ Sùng vô cùng không vui, nàng cũng mệt mỏi nên tiến lên ôm lấy cổ Kỳ Sùng: “Điện hạ, chúng ta ngủ đi.”

Kỳ Sùng ấn trán Minh Trăn.

Trên người cô nương mềm mại, hương thơm thấm vào ruột gan khiến cho tứ chi người ta tan thành trăm mảnh.

Chóp mũi hắn cọ cọ vào hai má của Minh Trăn: “A Trăn ngốc.”

Minh Trăn vẫn không thể mở mắt nổi, tuy không có việc gì nhưng vừa rồi cũng đau thiệt. Cho nên nàng càng cảm thấy mệt, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay đầy hữu lực của Kỳ Sùng rồi dựa vào hắn ngủ.

Sau hai chục phút, Kỳ Sùng đắp chăn lại cho nàng, còn mình thì vọt đi tắm nước lạnh.

Để cho thuộc hạ giúp mình đi tìm những tranh vẽ và những thứ có liên quan, chuyện như thế này Kỳ Sùng tuyệt đối không có khả năng tự mình làm. Nhưng có một số chuyện cũng không thể tự nhiên biết được.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kỳ Sùng hoài nghi về bản thân mình.

Lý Phúc thấy điện hạ nửa đêm không ngủ, ngồi trước bàn, một số chuyện khó cũng giải quyết hết rồi, nên bây giờ cũng không có chuyện gì làm.

Y tiến lên nói: “Sao điện hạ còn chưa đi ngủ thế?”

Trên ánh đèn vàng, một ngọn nến đang lay động, ngũ quan Kỳ Sùng vốn là đẹp đến mức cả vú lấp miệng em khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, dưới ngọn đèn nhu hòa, thần sắc hắn cũng dịu dàng đi rất nhiều.

Lý Phúc chỉ thấy mắt phượng hẹp dài của người nam nhân gợn sóng, thật lâu sau mới nói: “Ngươi gọi thái y đến đây.”

“Gọi thái y? Vì sao lại gọi thái y? Thân thể Minh cô nương lại không thoải mái sao?” Lý Phúc không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không đúng, nếu thân thể Minh Trăn không khỏe, sao điện hạ có thể yên tâm ngồi trong này chứ: “Thân thể ngài không thoải mái sao?”

Ánh mắt Kỳ Sùng như muốn đục khoét khuôn mặt của Lý Phúc: “Nhanh đi.”

Lý Phúc bị dọa đến run lên: “Nô tài đi ngay.”

Nhưng mà cho dù lý do gì… Hơn nữa đêm lại mời thái y đến đây.

Mời đến chính là Cao Liên Tâm, thái y trưởng của thái y viện, Cao Liên Tâm là người của Kỳ Sùng, sau này cũng có âm thầm xem qua bệnh tình của Minh Trăn, biết trong phủ Tần vương có nuôi dưỡng một tiểu cô nương bị bệnh sẽ ch3t sớm.

Nếu Minh Trăn có chuyện gì thì thật sự Cao Liên Tâm cũng không dám đi.

Y có thể nhìn được Kỳ Sùng quý trọng tiểu cô nương này đến mức nào, cho y một trăm lá gan, y cũng không sẵn lòng chữa đâu, vì bởi vì không thể chữa được, bất trị rồi.

Cao Liên Tâm sợ nhất là trị cho người không hết, thái tử lại tàn bạo đem đầu y chặt xuống mất.

Đêm tối gió lớn, trong lòng thái y đã nguội lạnh.

Y nhịn không được nhìn sang Lý Phúc tìm hiểu: “Gần đây cô nương lại làm sao thế? Là đau đầu hay không thoải mái thế?”

Lý Phúc do dự một chút nói: “Cô nương chắc là không có việc gì đâu.”

Thật ra vì sao lại kêu thái y, Lý Phúc cũng không biết. Điện hạ ngậm mồm ngậm miệng không chịu nói, Lý Phúc nói đại: “Đại nhân cứ qua sẽ biết thôi.”

Cao thái y càng thêm sợ hãi.

Vô duyên vô cớ, tại sao Kỳ Sùng lại gọi mình qua chứ? Thân thể hắn còn tốt hơn người khác gấp trăm lần, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ bị bệnh cả.

Gần đây người trong kinh thành bị giết nhiều vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn trông gà hóa cuốc, Cao thái y bắt đầu nhớ lại vài năm trước có phải mình đã làm cái gì đuối lý khiến cho Kỳ Sùng bắt được rồi không.

Trên đường đi, y muốn hỏi Lý Phúc một chút nhưng Lý Phúc cũng không chịu nói, nơm nớp lo sợ cũng đến nơi, Lý Phúc đứng ở cửa: “Cao đại nhân, mời ngài vào.”

Cao thái y do dự một chút, chờ sau khi đi vào, bởi vì trong phòng rất ấm, trong chớp mắt y ra một thân mồ hôi, đương nhiên không phải vì nóng mà là vì bị dọa sợ.

“Vi thần tham kiến Tần vương điện hạ.”

Nam nhân ngồi phía trên khoác một cẩm bào màu đen, trên y bào có thêu cây trúc bằng chỉ bạc, tóc đen không được buộc lại, lỏng lẻo rơi xuống, dưới ánh sáng nhu hòa làm cho mặt hắn càng thêm hút lòng người.

Trong kinh thành khó có thể gặp một mỹ nam tử như thế nhưng ở trong mắt Cao thái y thì lại giống quỷ Tu La hơn.

Giọng Cao thái y hơi run rẩy: “Không biết đêm khuya ngài gọi thần đến đây, là điện hạ không khoẻ ở đâu ạ?”

Trong tay Kỳ Sùng đang vân vê một ngọc ấn màu xanh, ngón tay hắn thon dài ấn vào tấm ấn, chậm chạp không nói.

Cao thái y quỳ trên mặt đất, cảm thấy cả người đều mất sức, mấy năm nay Tần vương đối với y không tệ, trong tất cả thái y, y là người được đãi ngộ tốt nhất, lúc này lại miên man suy nghĩ, nghĩ đến có phải người trong nhà không chịu thấp kém nên phạm phải chuyện gì rồi không, cho nên đêm hôm khuya khoắt Kỳ Sùng mới tìm đến y để gây phiền phức đó chứ.

Kỳ Sùng càng im lặng thì Cao thái y càng thêm sợ hãi.

Thật ra Kỳ Sùng là đang do dự chưa quyết định được, bởi vì chuyện này nói ra quả thật hơi mất mặt.

Hắn nâng mắt phượng liếc Cao thái y một cái.

Đêm hôm khuya khoắt, trong phủ mình không có ai sinh bệnh gì, nói thế chắc lão nhân này có thể đoán được ý đồ của hắn chứ nhỉ?

Hắn nhíu mày: “Cao thái y cảm thấy sao?”

Cao thái y đã một nắm tuổi đã bị hù ch3t rồi: “Thần, thần đối với điện hạ luôn trung thành và tận tâm, chưa bao giờ làm chuyện gì lừa dối ngài.”

Kỳ Sùng: “Hả?”

Cao thái y nói: “Nếu như có phản bội điện hạ, thần sẽ bị ngũ mã phanh thây.”

Vẻ mặt Kỳ Sùng tối lại, trong chớp mắt lại nghĩ cẩn thận vì sao lão nhân này lại có dáng vẻ lo lắng và đề phòng như thế.

Hắn lạnh lùng nói: “Cô không vấn tội ngươi.”

Cao thái y nhẹ nhàng thở ra: “Thân thể điện hạ không khỏe sao?”

Kỳ Sùng nói: “Gần đây thân thể Cô khô nóng, khó chịu.”

Cao thái y bắt mạch cho Kỳ Sùng, kín đáo nói: “Điện hạ không có vấn đề gì, gần đây có thể tìm vài tiểu thiếp để hầu hạ.”

Cặp mắt lạnh lùng của Kỳ Sùng đảo qua mặt Cao thái y nói: “Cô chỉ có một người.”

Chỉ có một người… Không cần đoán cũng có thể biết, chắc chắn là tiểu mỹ nhân xinh đẹp giống như một hồ ly kia rồi.

Cũng khó trách hỏa khí lớn như thế, thân thể tiểu mỹ nhân yếu như thế sao có thể chống đỡ nổi Kỳ Sùng chứ.

Cao thái y suy nghĩ lại thân phận của Kỳ Sùng, một người không đủ, chỉ cần hắn muốn thì trăm người đều có thể. Chỉ là lúc này hắn không muốn, y cũng không khuyên Kỳ Sùng nạp thêm người khác, thuận tiện nói: “Vi thần kê cho điện hạ mấy thang thuốc.”

Kỳ Sùng không muốn uống thuốc gì đấy, thấy lão nhân gia này không hiểu điểm mấu chốt, hắn nói: “Cô và cô nương trên giường không hợp nhau.”

Cao thái y: “…”

Kỳ Sùng nói: “Có lẽ là do Cô không hiểu lắm, Cao thái y có biện pháp giải quyết không?”

Đương nhiên Kỳ Sùng sẽ không nói cho Cao Liên Tâm biết, hắn hơn hai hai mươi tuổi, đây là lần đầu đụng vào nữ nhân.

Trong mắt người bên ngoài, Minh Trăn sớm là người của Kỳ Sùng rồi, nếu nói bây giờ mới chạm vào thì cằm mấy người đó đều rớt hết cả, thậm chí sẽ còn hoài nghi Kỳ Sùng có phải là nam nhân không…

Chớp mắt Cao thái y đã hiểu: “Ngày mai thần sẽ mang một ít đồ đến đây tặng cho điện hạ.”

Kỳ Sùng phất tay rồi để người lui xuống.

Sau khi Cao thái y đáng thương ra ngoài, liền lau mồ hôi lạnh đang đầy trán.

Lý Phúc chạy nhanh đến, tò mò hỏi: “Thân thể điện hạ không khỏe sao?”

Cho dù Cao thái y có đến chín cái đầu cũng không dám kể chuyện của Kỳ Sùng ra, y mơ hồ nói vài câu: “Giấc ngủ của điện hạ không tốt, ngày mai ta mang mấy thang thuốc đến.”

Lý Phúc tiễn người ra ngoài: “Vất vả cho ngài rồi.”

Sau khi Cao thái y trở về liền tìm một ít sách về kỹ thuật quan hệ được cất giấu kỹ lưỡng ra, những cuốn sách này từ trước đến nay chỉ dùng để cung cấp cho đế vương, còn có hoan hỉ Phật, thật ra trong cung có hoan hỉ Phật, Cao thái y lấy mấy cái này hơi tinh vi, bởi vì trong đó có các cơ quan hữu ích, khi mở cơ quan này ra có thể nhìn thấy quá trình người ta ấy ấy.

Mục đích của cung hoan hỉ Phật đương nhiên là để có nhiều con trong hoàng thất, Cao thái y sống nhiều năm như thế, ít nhiều cũng gặp qua vài trường hợp, đương nhiên cái gì cũng có cả.

Đương nhiên còn có các vật phẩm khác nữa, Cao thái y do dự không biết có nên dâng lên không.

Đang lưỡng lự thì nghĩ vẫn nên dâng lên hết thì hơn.

Kỳ Sùng chỉ lấy sách kỹ thuật trong quan hệ trên giường. Để cho Cao thái y mang hoan hỉ Phật về.

Cao thái y còn lấy ra một chút vật phẩm cuối cùng nữa: “Vài năm trước, nước Li có hiến một loại kỳ dược, trong cung nghiên cứu chế tạo ra nhiều bài thuốc. Loại thuốc này được gọi là vui sướng, khi nhà trai sử dụng cũng thu hút nhà gái có tình, từng bước từng bước không rời khỏi nhà trai, nhưng mà sẽ nghiện, điện hạ nên cẩn thận khi sử dụng.”

Kỳ Sùng vẫn không hề để trong lòng. Vốn dĩ Minh Trăn thương hắn đến tận xương, không thể rời khỏi thì cần gì dùng cái này.

Nhưng mà hắn vẫn nhận.

Cao thái y lại không nhịn được dặn dò vài câu: “Cô nương không chịu được sức ép, thể chất hơn yếu một chút, hai năm nay không khỏe, xin điện hạ khắc chế một chút.”

Y biết bản thân mình không nên xen vào việc của người khác. Nhưng Cao thái y sợ thân thể của Kỳ Sùng phá hỏng người ta mất, cuối cùng bản thân lại bất lực, rước lấy lửa giận của Kỳ Sùng lan đến.

Những người ở trên đấy, sao có thể giảng đạo lý với họ được. Dù sao cuối cùng sẽ lại trên đầu thái y, trị không hết sẽ chém đầu thái y.

Sắc mặt Kỳ Sùng thay đổi cực lớn: “Cô đã biết.”

Chờ người đi rồi, Kỳ Sùng mới lấy mấy cuốn sách Cao Liên Tâm mang đến xem, đều là chi chít chữ, thỉnh thoảng lại có vài bức hình, nửa canh giờ đã xem xong hết.

Đối với mấy thứ này, Kỳ Sùng không có nhiều hứng thú lắm, còn không bằng xem binh thư thú vị hơn nhưng mà cũng không khó nhớ, xem một lần đã nhớ hết rồi.

Từ trước đến nay, Kỳ Sùng vẫn luôn thông minh, đã nhìn thấy cái gì rồi là khó quên được, học gì cũng nhanh hết.

Nhưng mà, cảm giác sau khi say, mọi thứ tình cảm và d.ục vọ.ng cũng đều bình thường lại.

Mấy tối hôm nay, Minh Trăn đều không ngủ yên, lúc nửa đêm điện hạ kiềm lòng không nổi mà hôn nàng, dù sao nàng vẫn cảm thấy điện hạ giống như mãnh thú hung ác vậy, giống như đang muốn ăn nàng vào bụng, loại cảm giác này làm Minh Trăn thấy sợ hãi. Nàng vẫn thích lúc điện hạ dịu dàng ôm lấy mình hơn.

Cho nên lúc tối tỉnh ngủ, Minh Trăn muốn lặng lẽ quay về giường mình, nhưng cánh tay của nam nhân chặt chẽ ôm lấy eo nàng mất tiêu rồi, thật vất vả mới chui ra được, lúc đang muốn xuống thì đột nhiên mắt cá chân bị tên cầm thú nào đó kéo lại rồi kéo hẳn vào trong chăn.

Tay nam nhân mang vết chai sần sùi nắm lấy mắt cá chân của nàng rồi sờ lên cẳng chân rồi cứ sờ lên cao.

Mùi hoa trong hơi thở phả lên người, đêm nay Minh Trăn đã tắm rửa rồi, trên người có bôi một chút phấn ngọc, trên da thịt trắng noãn còn có lóe lên chút ánh sáng nhạt, chạm vào vô cùng mềm mại.

Minh Trăn bị bàn tay khô ráp của hắn chạm vào đau muốn khóc, giọng Kỳ Sùng trầm thấp: “Nàng muốn đi đâu hửm?”

Minh Trăn thoát khỏi tay hắn không được, ở trong lòng ng.ực hắn khóc lóc, thở dố.c: “Ta… Ta…”

Nam nhân giống như đang trừng phạt nàng, Minh Trăn cắn lấy môi mình, bờ môi mềm mại màu hồng phấn bị cắn đến đỏ bừng, lã chã muốn khóc, nhưng không để mình phát ra tiếng.

Tay kia của Kỳ Sùng nắm lấy cằm nàng: “Đừng khóc, chịu một chút.”

Thật ra nàng xem như bị thiếu máu, trên mặt nàng không có nhiều huyết sắc, mặt trắng như tuyết, nhìn vô cùng đáng thương nhưng dáng vẻ mặt đỏ bừng thế này cũng đáng thương, hai mắt chứa đầy nước mắt vô cùng mềm mại, lưng không kìm chế được cong lại.

Nhìn rất muốn bắt nạt nàng nha.

Nhưng hắn cũng biết không thể được.

Minh Trăn bị Kỳ Sùng trêu chọc một hồi, bản thân vốn đã uể oải ỉu xìu rồi bây giờ chẳng còn sức lực nào cả, đầu dựa vào gối đã ngủ ngay, không bao giờ muốn nửa đêm quay về phòng mình nữa.

Kỳ Sùng còn chăm chú nhìn Minh Trăn thật lâu, cuối cùng mới lấy khăn tay lau nhẹ hai mắt Minh Trăn, hôn lên khóe môi nàng, kêu Lý Phúc chuẩn bị nước lạnh, lại đi tắm nước lạnh.

Cả đêm hắn tắm nước lạnh đến hai ba lần, tuy Lý Phúc cảm thấy vô cùng lạ nhưng không thể không làm. Y tưởng trong phòng nóng, thêm Minh Trăn ngủ trên giường càng thêm nóng nên điện hạ mới không quen.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi