CẬY QUÂN SỦNG

Hai tháng gần đây, ngựa của Minh Trăn và Minh Oái đã cao lên không ít, hai người thường hay cưỡi ngựa ra ngoài dạo chơi tiết thanh minh, hai tỷ muội cùng tiến cùng vào, cho nên phu nhân An Quốc công La thị cũng đành cam chịu đối với đôi tỷ muội tốt này.

Minh Trăn vẫn chưa chính thức đưa ra ngoài cho mọi người xem, vừa khéo ngày sinh nhật của hoàng quý phi Thận Đức này, tổ chức yến hội long trọng, La thị muốn đưa Minh Trăn đi cùng.

Thất tiểu thư Minh Phương ở trước mặt La thị bóng quá nói qua mấy lần, nói nàng ta cũng muốn đến xem thử, kết quả bị La thị từ chối, cũng từ chối không chút lưu tình nào: “Ngươi đã đính hôn rồi, sao có thể đến xem náo nhiệt chứ? Đưa muội muội ngươi đi là muốn tìm cho con bé một đoạn nhân duyên tốt.”

Hơn nữa cũng là lời nói thật, bình thường Minh Phương không được trang nhã, hiểu biết như Minh Trăn, nếu mang ra ngoài đến nơi cao quý, La thị cũng sợ Minh Phương lỗ mã.ng làm mất mặt nhà họ Minh.

Trước kia Minh Oái và công chúa Ninh Đức, quận chúa Gia Hàn trở mặt nhưng Minh Phương vẫn không biết rõ, thấy đùi to là vội vàng ôm lấy, trước kia thân cận với Gia Hàn như thế, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của tỷ mình, La thị cũng có vài phần thất vọng với nàng ta.

Minh Phương đi ra từ viện La thị, oán hận nói: “Phu nhân thật sự quá bất công, ta ở trước mặt bà ấy nhiều năm như thế, lại không bằng A Trăn mới đến đây một năm.”

Không ai phụ họa theo nàng ta, nàng ta một mình tự quyết định: “Thế thì cũng tốt? Ta cũng muốn tiến cung nhìn xem.”

Nha hoàn của nàng ta biết rõ nàng ta suy nghĩ cái gì, chuyện này khuyên cũng không tốt, nha hoàn chỉ nói một câu: “Cô nương có phúc khí của mình, sẽ không phải mơ tưởng hảo huyền chứ.” 

Minh Phúc liếc xéo nàng ấy một cái: “Ta mơ mộng hảo huyền, có bản lĩnh ngươi đến trước mặt Minh Oái nói đi?”

Minh Oái cũng không biết chuyện này, trước khi tiến cung, nàng ấy và Minh Trăn vẫn đang ngồi tính thử xem ai sẽ đến cung ngày hôm nay.

Thật ra người bên ngoài không quá quan trọng, quan trọng là, mấy tháng rồi Minh Oái chưa gặp thế tử Khang vương, nàng ấy cũng nhơ nhớ.

Lúc ngồi trên xe ngựa, Minh Oái đã tỉ mỉ dặn dò Minh Trăn: “A Trăn, muội không phải sợ, đến lúc đấy, cứ thoải mái là được, nhà chúng ta không phải là xuất sắc nhất nhưng người ngoài cũng không dám vô lễ với chúng ta đâu.”

Minh Trăn gật gật đầu.

“Nhưng mà, trước mặt hoàng thất, chúng ta vẫn nên cẩn thận.” Minh Oái lại nói với Minh Trăn vài chuyện cần chú ý.

“Hoàng thái phi Thận Đức, là mẫu thân của Lục hoàng tử điện hạ cũng là Lương vương điện hạ, ở trước mặt bà ấy không thể lỗ mã.ng được, nhìn thấy Lương vương phi, còn có muội muội Lương vương phi, muội cũng không thể tùy tiện lỗ mã.ng, còn có, tiểu thư của nhà Vũ Văn gia, nàng ta cũng không phải người lương thiện gì, cái giọng điệu âm dương quái khí nhưng phụ thân nàng ta là Vũ Văn Tranh, là quốc cữu, thật sự là hoàng thân quốc thích đấy, giống như nhà họ Sở trước kia, vạn lần không được đắc tội, muội coi như không nghe không nhìn thấy là được.”

Minh Oái nói cái gì, Minh Trăn nghe theo cái đấy, nghe xong còn nghiêm túc gật đầu.

Hôm nay Minh Oái mặc một thân quần áo màu vàng nhạt, khoác áo choàng dài kim ngân phấn vẽ hoa, trang sức cũng phức tạp hơn một chút, trâm cài tóc bằng ngọc kêu leng keng, bông tai ngọc trai kiều diễm động lòng người.

Minh Trăn mặt một bộ y phục lá sen đơn giản, tấm choàng khoác trên vai dài cùng màu, trên đầu cũng cài một cây trâm bằng đá hình bông sen, vô cùng trong sáng và thuần khiết, thân thể nàng bây giờ tốt hơn nhiều, thần sắc cũng không còn tái nhợt như trước kia, mà rất trắng, da thịt sáng như tuyết, vẻ đẹp không thể nói nên lời.

Sau khi xuống khỏi xe ngựa, phu nhân An Quốc công ở bên trong, Minh Oái đi theo bên trái của bà, Minh Trăn đi phía bên phải.

Hầu hết tất cả cung tần dọn ra ngoài đều có phân vị thấp không có con cái, dưới gối hoàng thái phi Thận Đức có Kỳ Thưởng, trong khoảng thời gian này đều tụng kinh niệm phật cho hoàng đế, vẫn chưa ra ngoài nhưng mà đã chuyển đến phía Tây của vườn ngự uyển rồi.

Sau khi đi vào, Minh Trăn đưa mắt lơ đãng nhìn lên, chỉ nhìn thấy một phụ nhân mặc y bào màu xanh ngồi trên đấy, người phụ nhân này là hoàng thái phi Thận Đức.

La thị dẫn hai đứa con mình đến gặp thái phi, thái phi cười nói: “Oái Nhi cao hơn năm ngoái một chút rồi, vị bên cạnh này chính là…”

La thị cười nói: “Đây là tiểu nữ trong nhà, nhũ danh gọi là A Trăn.”

Hoàng thái phi nhìn rất kỹ càng, khen một câu: “Dáng vẻ quả thật rất không tầm thường.”

Đâu chỉ dừng lại ở không tầm thường, quả thực vào mấy năm gần đây, diện mạo còn đẹp hơn Sở thị gấp trăm lần, năm đó Sở thị được gọi là mỹ nhân đệ nhất trong kinh thành.

Như một báu vật nhỏ vậy, để cho người ta không thể xem nhẹ được. Thái phi khác với Kỳ Thưởng, hắn thích nhìn mặt, mặc kệ là nam hay nữ, đẹp thì đều thích, chỉ là nhan sắc thái phi cũng bình thường nên bà ghét những dung mạo quá chú ý.

Thái phi hơi không vui, không biết sao phu nhân An Quốc công lại không có mắt như thế, mang một báu vật đến thọ tiệc của bà làm gì.

Nhưng hai bên trong lúc này đều muốn mang theo hòa khí.

La thị nhìn thấy thần sắc hoàng thái phi dần nhạt mất vài phần, nhìn thấy thật sự không yêu quý Minh Trăn, chờ lúc không có người, bà ta dặn dò Minh Trăn vài câu: “Ở trong cung phải cúi đầu, đừng ngẩng đầu lên, thái phi rất không vừa lòng con.”

Đứng hai bên của hoàng thái phi cũng là con gái, có dung mạo giống bà ấy đến ba phần, tất cả đều là nữ nhi bên ngoại, dung mạo hợp quy tắc, khí chất lại đoan trang, các ăn mặc cũng rất mộc mạc, thân hình cao gầy chính là tỷ tỷ, cũng là Lương vương phi.

Nhóm đại nhân đứng nói chuyện bên ngoài, hoàng thái phi để cho cháu ngoại mình dẫn nhóm tiểu thư đi chơi.

Minh Trăn vẫn luôn im lặng không nói gì, chưa từng mở miệng nói chuyện. Ở trên xe Minh Oái đã giải thích rồi, trước mặt là hai nữ tử xuất thân từ Quang Vinh Châu nhà họ Đường, nhà họ Đường cũng là đại gia tộc trong triều Lăng, hoàng thái phi có năng lực đứng vững trong cung nhiều năm, không phải bởi vì an phận và quy củ, cũng không phải tranh đoạt hoàng đế mà bởi vì gia tộc hưng thịnh.

Tỷ tỷ tên là Đường Tố Hinh, muội muội là Đường Tố Nhu.

Người của nhà Vũ Văn là tứ tiểu thư Vũ Văn Uyển, vốn dĩ Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư đều rất cao quý nhưng không biết sao Tam tiểu thư lại bệnh ch3t, bây giờ chỉ còn một người là Vũ Văn Uyển.

Nếu Đường Tố Hinh là Lương vương phi, tất cả mọi thứ đều do nàng ta tiếp đãi, nàng ta biết nhà Vũ Văn bây giờ như mặt trời ban trưa, Vũ Văn Tranh lại là cậu của hoàng đế nên lấy lòng Vũ Văn Uyển. Nàng ta rất có kiên nhẫn, không sợ mất mặt, nói chuyện cũng rất khách khí, khắp nơi đều rất chu đáo và cẩn thận.

Minh Oái dung quạt che nửa khuôn mặt, đến trước mặt Minh Trăn nói: “Làm thiếp hầu hạ như thế, trách không được thái phi rất thích, trực tiếp nhảy lên thành Lương vương phi.”

Trong kinh thành mọi người đều biết Kỳ Thưởng thích chưng diện người, Kỳ Thưởng đồng ý lấy Đường Tố Hinh, đương nhiên là ý của hoàng thái phi. Lấy vương phi bình thường cũng không ngăn được hắn ra ngoài chơi, hắn cũng không cãi lời mẫu phi.

Thật ra Minh Trăn không để ý lắm, nàng cũng không muốn lấy lòng người khác, cũng không thích tính toán chi ly nhắm vào ai cả, chỉ là bình thường ở chung với người ngoài thôi. Nếu thích đối phương thì thân cận một chút, nếu không thích thì lạnh nhạt một chút.

Vũ Văn Uyển và Đường Tố Hinh đã sớm chú ý đến Minh Trăn, dáng vẻ của Minh Trăn thật sự không thể xem nhẹ được, thấy Minh Trăn và Minh Oái rất thân thiết, Minh Oái lại là người trong giới quý nữ có tiếng không dễ trêu chọc, cũng không dễ lỗ mã.ng.

Nha hoàn phía sau Minh Oái thì thầm vài câu, nói thế tử Khang vương đến đây, lòng Minh Oái cũng loạn cả lên, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Minh Trăn: “Ngốc tử Kỳ Đình đến rồi, ta đi gặp hắn một chút, muội chờ ta một chút nha.”

Minh Trăn biết Minh Oái và thế tử Khang vương qua lại thân thiết, lần này gặp mặt cũng không dễ dàng gì, nàng hé miệng cười: “Tỷ tỷ mau đi đi.”

Nơi này hầu như đều là tôn thất quận chúa, huyện chủ, còn có một ít quý nữ, hầu như đều là con gái của quốc công, hầu gia, tướng quân và quyền thần, cũng hư tình giả ý mà chào hỏi nhau vài câu, cũng có thứ nữ nhưng mà thân phận thứ nữ thấp kém, cho dù mang đến, cũng chỉ theo sát đích nữ thôi.

Mặc dù có người mê đắm nhan sắc của Minh Trăn, trong hoàng cung cũng không dám lỗ mã.ng.

Trong giới quý nữ đều là người quen, bởi vì các gia đình giàu có đều tự có phe phái riêng nhưng Minh Trăn rất ít ra ngoài, cũng không quen các nàng, cũng không thể hòa vào bè phái này, nhỡ đây có người là đối thủ của phụ thân thì sao.

Thiên Cầm ở bên cạnh, nàng ấy có tập võ công, lỗ tai cũng rất thính, có thể nghe thấy mấy tiểu thư đang tươi cười kia đang nói gì, nhìn thấy thì đoan trang, nhã nhặn nhưng thực tế đang nói khẽ cái gì đấy.

“Sao nhà họ Minh còn có đứa con gái xinh đẹp như thế? Cũng chẳng giống Minh Oái một chút nào.”

“Thứ nữ thôi, chắc là vị vương công quý tộc ấy không coi trọng nàng, mệnh tốt nói đưa đi làm tiểu thiếp.”

“Ca ca ta nói, muốn làm trắc phi của thế tử thì nàng kia cũng không có tư cách, trắc phi của ca ta phải là đích nữ của quan viên bát phẩm, thứ nữ chả được giáo dưỡng tốt. Huống hồ lúc trước An Quốc công cũng không ủng hộ bệ hạ, tiền đồ còn chưa biết.”

Tuy trong miệng nói giáo dưỡng Minh Trăn không tốt nhưng mắt lại thích liếc nhất cử nhất động của Minh Trăn, ngồi xuống đứng lên rất tao nhã, phong thái cả người đều không thua ai.

Phía sau, Đường Tố Hinh để cung nhân pha nước trà đến, bởi vì lá trà rất trân quý, là trân phẩm của thái phi, nàng ta chỉ để cho cung nhân pha cho chư vị đích tiểu thư, nếu mỗi người đều có, chỉ sợ các đích tiểu thư thấy bất bình, nghĩ đến thứ nữ còn xứng chung bàn với các nàng ấy.

Minh Trăn cũng không nghĩ đến đối phương sẽ đãi khách như thế.

Công chúa Thục Tĩnh Kỳ Vận đến giờ vẫn chưa xuất giá, bây giờ không có công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn ức hiếp, tình cảnh của nàng ấy tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng là muội muội khác mẹ của hoàng đế, người bên ngoài cũng tôn kính nàng ấy, hôm nay là sinh nhật của thái phi, đương nhiên nàng ấy phải đến đây.

Trơ mắt nhìn Đường Tố Hinh chia trà, chia cho từng nhóm nhỏ, một mình Minh Trăn bên cạnh không được chia phần. Thật ra nàng ấy vẫn còn nhớ rõ lúc trước Minh Trăn băng bó vết thương cho nàng ấy, lúc ấy nàng bị công chúa Ninh Đức nhục nhã tâm tình cực kém nên mới không có nói lời cảm ơn.

Nhưng giờ lại nhìn thấy Minh Trăn không có gì trong ly, nhất thời Thục Tĩnh cũng tò mò nên đi qua.

Đường Tố Hinh chạy nhanh đến tự mình rót trà cho Thục Tĩnh, tuy Thục Tĩnh không được sủng ái nhưng dù sao cũng là công chúa, là người trong hoàng thất, nàng ta cười nói: “Hiếm khi thấy công chúa Thục Tĩnh.”

Thục Tĩnh ngồi bên cạnh Minh Trăn, đưa trà cho nàng: “Trời lạnh như thế, A Trăn uống một ngụm trà cho nhuận giọng đi.”

Minh Trăn đứng dậy nói cảm tạ, sau đó ngồi xuống nhấp một ngụm, là trà Vân Vụ, trước giờ nàng không thích trà này nên thường không uống ngụm nào.

Đường Tố Hinh không biết Minh Trăn lại có thể quen biết với Thục Tĩnh, nàng ta lại chạy đến rót cho Thục Tĩnh thêm một ly.

Tính tình Thục Tĩnh rất lạnh lùng, trước nay nói chuyện không tốt lắm, nàng ấy nâng mắt lãnh đạm nói: “Đường tiểu thư tiếp đãi khách không tệ, chỉ là… đừng phân chia không đồng đều thế, đắc tội người khác không tốt.”

Trong lòng Đường Tố Hinh không vui.

Nàng ta rất tôn trọng Thục Tĩnh, bởi vì Thục Tĩnh là muội muội khác mẹ với Kỳ Thưởng, sau này nàng ta gả cho Kỳ Thưởng, là Lương vương phi, so với một công chúa được cung nữ sinh ra thì cao quý hơn nhiều. Thục Tĩnh có tư cách gì chỉ dạy nàng ta?

Lấy thân phận của Thục Tĩnh, chỉ sợ lập gia đình cũng không thể kiếm người tốt, đã không có gia đình tốt, lại chẳng khéo đưa đẩy, trách không được khi ấy bị Ninh Đức khi dễ.

Nhưng tất cả mọi người ở đây, Đường Tố Hinh chỉ đành phải cười cười, không muốn cùng Thục Tĩnh tranh chấp: “Là ta hồ đồ, vừa nãy không thấy vị muội muội này.”

Lý Phúc mang theo mọi người từ nơi khác qua, từ xa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, vốn dĩ cảm thấy bản thân mình nhìn nhầm, đi vào lại không ngờ thật sự là Minh Trăn. 

Là mừng thọ của hoàng thái phi Thận Đức, lại có thể mang tiểu tổ tông này mời đến.

Y còn có đồ phải đưa cho Kỳ Sùng, không tiện ở lâu, nhìn cũng không thể nhìn lâu, dẫn người đi qua nhanh như chớp.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi