CẬY QUÂN SỦNG

Minh Trăn ngủ rất say, bị ai kia ôm đi cũng không biết.

Lý Phúc đứng bên cạnh đương nhiên phải tranh công, y vừa cười nói: “Ban ngày nô tài nhìn thấy cô nương trong đình, mời vừa nãy lại thấy cô nương uống rượu, cũng khuyên cô nương đừng uống nữa, kết quả cô nương lại chẳng nghe nô tài nên nô tài mới mời ngài đến đây.”

Từ Tây Uyển về điện Thừa Nguyên khoảng cách rất dài, khi đến Kỳ Sùng ngồi trên xe ngựa, lúc về thì ôm Minh Trăn trở về. Người thì rất nhẹ, Kỳ Sùng cũng không thấy có chút nặng nào, dễ dàng ôm người bế lên.

Khi về trong điện, lại bế Minh Trăn và giường, Kỳ Sùng rũ mắt nhìn nàng, ngón tay vừa nhỏ vừa trắng của nàng nhẹ nhàng nắm lấy long bào của hắn, ánh mắt lại nhắm chặt lại, đôi mi dày và dài đổ bóng xuống đôi má trắng nõn.

Lúc này, Kỳ Sùng để người ta đưa nước tiến vào, hắn vắt khăn tay lau hai má đáng yêu cho Minh Trăn.

Thời tiết cũng ấm dần lên, Minh Trăn mặc cũng hơi mỏng, tuy không phải là váy ngắn bó ng.ực nhưng nàng ngủ say trên long sàng, tóc đen dài lại đổ xuống giường như thác nước, tóc Minh Trăn rất dài và dày, lúc tháo trâm xuống, cả người nàng đều bị mớ tóc dài đen óng của mình bao vây.

Mùi hương trên nến tỏa ra nhàn nhạt trong không khí, mùi hoa quanh quẩn khắp nơi, Kỳ Sùng bắt đầu kéo tóc nàng, cúi đầu hôn lấy nàng.

Hơi bị căng da đầu lên, Minh Trăn bị đau, nhíu chặt mày lại, thấp giọng nói: “Đau quá…”

Hai gò má nàng hây hây đỏ, khó có thể diễn tả được vẻ đẹp bây giờ của nàng, chắc là không khí được trong màn có hơi ngột ngạt cho nên bắt đầu nới lỏng y  phục.

Lộ xương quai xanh tinh tế, tinh xảo, da thịt bị móng tay nàng gãi trúng xuất hiện một vết hồng hồng, da thịt vô cùng trắng giống như sương tuyết, thuần khiết như ngọc khiến người ta không thể mạo phạm nhưng mà càng nhìn thì càng khiến người ta muốn mạo phạm nhiều hơn.

Làm cho tất cả những nơi trắng như tuyết ấy đều phải có dấu màu hoa đào mới đẹp.

Nàng nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt say khướt nhìn về phía Kỳ Sùng, đôi mắt đẹp nhìn về phía người thân thuộc một lát, mới tủi thân nói: “A Trăn nóng quá.”

Kỳ Sùng vuốt nhẹ hai má nàng: “Uống nhiều rượu quá, lần sau phải kiêng.”

Tay Kỳ Sùng rất lạnh, cọ cọ bên hai má Minh Trăn, sau đấy tay Kỳ Sùng lại cọ cọ đến cái cỗ nhẵn nhụi của nàng.

Vốn dĩ hắn định tránh đi, nhìn dáng vẻ nhiệt tình này của nàng, cũng không muốn trốn nữa.

Da thịt nàng có xúc cảm quá tốt, trắng thơm như ngọc, giống như hòa tan trên đầu ngón tay.

Cái cổ nhỏ dựa vào tay hắn, nửa người trên đều dựa vào Kỳ Sùng.

Thân thể Kỳ Sùng cứng đờ, từ từ bắt lấy nàng đẩy ra.

Chờ sau khi ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn thế, Lý Phúc thấy sắc mặt của Kỳ Sùng không tốt lắm, đã đoán được tiếp theo là gì, y nói: “Bệ hạ, vẫn chuẩn bị nước lạnh như trước hả?”

Kỳ Sùng lạnh mặt liếc y một cái: “Chuẩn bị nước lạnh.”

Lý Phúc cảm thấy có phải bản thân chủ động hỏi có phải không thỏa đáng không, nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhanh chóng kêu tiểu thái giám chuẩn bị.

Nửa đêm, tiểu cô nương tỉnh nhưng vẫn chưa tỉnh rượu, nàng cũng không biết mình đang ở đâu, có đều cả người đều rất nóng nên chui thẳng vào trong ng.ực Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng nghĩ muốn kéo nàng ra xa một chút, còn nhéo nhẹ vào cổ của nàng, để cho nàng nhích ra một chút, giọng khàn khàn nói: “Đừng loạn.”

Minh Trăn yếu ớt nói: “A Trăn nóng quá.”

Kỳ Sùng nói: “Thế nàng muốn làm gì?”

Minh Trăn dán chặt vào người của Kỳ Sùng, như hết hơi nói: “Bệ hạ ôm ta ngủ.”

Kỳ Sùng thầm nghĩ muốn làm nàng…

Hắn lại đẩy Minh Trăn ra thêm một chút, giọng khàn khàn mất tiếng: “A Trăn, đừng loạn.”

Nhìn thấy Minh Trăn đang say, thừa dịp nàng say mà chiếm đoạt, Kỳ Sùng cũng không có ý đấy. Hắn vẫn thiên về hướng A Trăn cam tâm tình nguyện cùng hắn vui vẻ hơn. Chuyện này, hắn cũng muốn Minh Trăn được vui vẻ, để cho nàng vui từ trong xương cốt, từ đó không thể rời khỏi hắn được.

Minh Trăn say rượu nên lá gan cũng lớn hơn, ánh mắt nàng ngập nước nhìn chăm chú vào Kỳ Sùng, sau đấy lại lấy tay chạm vào yết hầu của Kỳ Sùng, nhìn thấy yết hầu của đối phương cứ trượt lên trượt xuống, nàng cũng muốn chạm vào.

Kỳ Sùng che mắt nàng lại, ấn nàng vào lòng mình, không để nàng lộn xộn.

Không đến một khắc sau, thân thể Minh Trăn mềm đi, hô hấp đều trở lại rồi ngủ say.

Chuyện xấu nàng làm tối này, Kỳ Sùng đều ghi vào lòng.

Vốn dĩ triều Lăng là ba ngày hưu mộc một lần, sau khi Kỳ Sùng đăng cơ thì đổi thành bốn ngày một lần. Quan viên trong triều ngày càng thay đổi, nhưng mà thích hợp, đãi ngộ cũng cao hơn.

Triều Lăng lui đến với rất nhiều các tiểu thương ngoài nước, vốn dĩ là quốc gia giàu có, tuy những năm gần đây hoàng đế thống trị không được như trước nhưng đãi ngộ của quan viên tốt vô cùng. Kỳ Sùng trả bổng lộc cao nên nuôi dưỡng quan viên, nếu bọn quan viên túng thiếu, đương nhiên sẽ tìm mọi cách tham ô. Dưới tình huống như thế, nếu có người lại tham lam, rơi vào trong tay Kỳ Sùng thì chuyện không chỉ tru di cửu tộc nữa.

Vốn dĩ hôm nay nên thượng triều, Lý Phục lại truyền thánh thượng khẩu dụ, nói hôm nay nghỉ, ngày mai lại lâm triều.

Không ai dám nói gì cả nhưng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

An Quốc công và Tĩnh vương cùng nhau ra ngoài, chuyện đêm qua, La thị không dám nói trực tiếp cho ông biết, ông lại không có ba đầu sáu tay nên hoàn toàn không biết gì cả.

Minh Nghĩa Hùng vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chắc là thân thể bệ hạ có bệnh nhẹ, lấy tính tình hắn mà nói, cho dù thân thể không thoải mái sẽ không nói ra.”

Dù sao Tĩnh vương cũng là người hoàng thất, tin tức của ông cũng nhanh hơn chút cho nên vuốt râu cười nói: “Chỉ sợ bệ hạ khó tránh được ý l0ạn tình m.ê, rơi vào hương thơm dịu dàng rồi.”

Người trẻ tuổi mà, trầm mê vào chuyện này cũng không thấy kỳ quái.

Bốn ngày liên tiếp đều lâm triều sớm rồi, Tĩnh vương cũng không chịu nổi, thật ra ông cũng hy vọng không cần nhiều bổng lộc, một tháng cho nghỉ nhiều hơn vài ngày thì tốt hơn.

Minh Nghĩa Hùng lại không nghĩ nhiều, cùng nhau đi xử lý công việc.

Giờ khắc này, trong điện Thừa Nguyên.

Đèn lồng còn chưa châm, bên trong là một màng u ám, hương thơm của Thúy Vân Long còn chưa tan hết, trong đó còn ẩn chút mùi hương ngọt ngào mê người. Màn che màu xanh lá mạ thêu chỉ vàng bạc hình những chú hạc đang vỗ cánh bay giữa mây và núi vô cùng xa hoa, lộng lẫy, màn vẫn còn rũ đang buông xuống đất, che kín hết những xu.ân tình bên trong.

Ánh mắt Minh Trăn bị một tấm vải màu đen bịt kín, gương mặt tinh xảo, trắng như tuyết, hàm răng đang cắn chặt lấy cánh môi của nàng.

Cho dù cánh môi bị cắn nhưng vẫn không kìm được mà phát ra những tiếng nấc khe khẽ.

Kỳ Sùng không có chút ý muốn buông tha cho nàng, đêm qua nàng uống rượu, vẫn luôn rầm rì làm nũng trong lòng hắn khiến lửa nóng trong người hắn cháy lên, tâm phiền ý loạn.

Bây giờ cuối cùng nàng cũng tỉnh, cần phải trả nợ gấp mười lần mới được.

Thời gian dài trôi qua, Kỳ Sùng lấy miếng vải đen trên mặt Minh Trăn xuống.

Nàng khóc đến hai mắt đỏ bừng, ủy khuất mà nhào vào lòng Kỳ Sùng lại tiếp tục khóc lớn lên.

Trên tay Kỳ Sùng đều là nước mắt của nàng, hắn cầm lấy y phục của Minh Trăn lau tay, sau đấy lại nâng cầm nàng lên, lại trao nàng nụ hôn triền miên nóng bỏng.

Chuyện quân vương không còn lên triều sớm cũng không còn hiếm lạ gì, bản thân Kỳ Sùng cũng không cảm thấy mình thất trách. Nếu mang tiểu cô nương này để tại giường, bản thân mình lại thượng triều sớm thì hắn mới cảm thấy mình không có trách nhiệm của trượng phu.

Hắn lau nước mắt cho Minh Trăn, nước mắt của tiểu cô nương giống như hồ nước lau mãi mà không hết, thật sự rất nhiều, y phục của hắn cũng ướt hết một mảng.

Kỳ Sùng cũng không nhớ rõ nàng khóc khi nào, chỗ nài cũng toàn là nước mắt của Minh Trăn, mỗi một giọt nước mắt giống như đều rơi thẳng vào tim của hắn.

Ngón tay vừa trắng vừa tinh tế của nàng kéo lấy y phục của Kỳ Sùng, bởi vì vừa nãy khóc nhiều quá, bả vai bây giờ vẫn còn đang run lên, lúc nói chuyện vẫn còn đang nức nở, dịu dàng đáng yêu.

Minh Trăn dán mặt trên bờ vai rộng lên của hắn, tủi thân nói: “Bệ hạ thật xấu.”

Kỳ Sùng cắn nhẹ vào vành tai của Minh Trăn: “A Trăn không thích Cô sao?”

Vừa nãy Minh Trăn nhắm mắt lại, không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bệ hạ vừa mới chiếm lấy bản thân nàng.

Nhưng mà chuyện này khác với chuyện lần trước, nàng cũng không thấy đau đớn gì. Chỉ là như thế, nhưng Minh Trăn vẫn khóc đến không thở nổi, cảm thấy rất xa lạ, cũng rất thẹn thùng.

Kỳ Sùng cũng không có tùy tiện bắt nạt nàng, nếu là kết hợp bình thường, thời gian cũng không có ngắn đến thế, tiểu cô nương cũng không còn khí lực để làm nũng với hắn đâu.

Bịt mắt nàng là để nàng hiểu lầm sao, để nàng nghĩ đây là bản thân nàng.

Kỳ Sùng thấp giọng dỗ dành nàng: “Về sau gọi bệ hạ thành phu quân được không? A Trăn ngoan, gọi một tiếng cho Cô nghe đi.”

Giọng nói người nam nhân trầm thấp, hơi cố ý áp chế tình ý nên khàn khàn, vì thế mà rất êm tai, lúc nào cũng có phần dịu dàng, giống như xem nàng như là đồ quý hiếm.

Minh Trăn chỉ cảm thấy Kỳ Sùng xấu tính dễ sợ luôn, thừa dịp nàng còn chưa tỉnh thì nháo cho nàng tỉnh, sau khi nàng tỉnh còn làm đủ mọi cách trêu chọc nàng, để nàng thẹn thùng.

Nàng bịt kín lỗ tai, vùi đầu vào trong chăn.

Đối phương thì ôm người lẫn chăn vào ng.ực.

Sau một lát, Minh Trăn thấy có sức lực, nàng không muốn mang thù, hơn nữa không muốn bất hòa, mang thù với Kỳ Sùng, trong chăn lại quá nóng, nàng từ từ chui ra rồi đá chăn, chui tọt vào ng.ực Kỳ Sùng.

Sắc mặt tiểu mỹ nhân đỏ lên, đôi mắt đẹp ẩn chưa chút nhu tình nhìn chằm chằm Kỳ Sùng.

Từ cổ đến xương quai xanh của nàng đều là dấu cắn nhưng mà nàng lại không nhìn thấy, cánh tay nhỏ treo trên cổ Kỳ Sùng, trán kề với trán Kỳ SÙng.

Kỳ Sùng thật sự quá mức yêu thương A Trăn, có thể gọi là yêu thích không buông tay được, đúng như là vết chu sa trong lòng hắn, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Hôn hôn nhẹ ở khóe môi nàng, Kỳ Sùng nói: “A Trăn ngốc, trẫm rất sợ nàng đau lòng.”

Minh Trăn lại làm nũng thêm một lát, lúc sau mới hoảng hốt nhớ đến, nàng đi dự tiệc với tỷ tỷ rồi uống rượu với tỷ tỷ, còn sau đó xảy ra gì thì nàng cũng không biết. Nhưng mà, cho dù là xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không nên ở trong này chứ.

Minh Trăn nghi ngờ nói: “Bệ hạ, tỷ tỷ của ta đâu? Vì sao ta lại ở đây?”

Kỳ Sùng nói: “Về sau A Trăn đều sẽ ở đây.”

Đương nhiên Minh Trăn muốn bên cạnh điện hạ, bên cạnh cả đời nhưng không giải thích câu nào với tỷ tỷ mà đã đến đây rồi, Minh Trăn vẫn lo Minh Oái sẽ trách nàng.

Nàng hôn trên mặt Kỳ Sùng một cái: “Được, nhưng mà, A Trăn muốn giải thích với tỷ tỷ và phụ thân một chút.”

Không thể không nói gì đã biến mất được, như thế sẽ làm họ lo lắng mất.

Kỳ Sùng cũng muốn nhìn Minh Nghĩa Hùng, với tính tình Minh Nghĩa Hùng, nếu biết chuyện này, chắc là không đợi được đến chiều sẽ tới gặp hắn đòi con gái. 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi