CÂY VÀ ĐẤT

Thẩm Oánh thấy không có gì thú vị, người chỉ mới gặp vài lần nói những điều này khiến cô không vui chút nào.

Thẩm Oánh nói: “Anh đừng đùa nữa, nghe rất nhàm chán.”

Bỏ những chuyện khác sang một bên, dù có thực sự vừa ý nhau thì hai người cũng không có khả năng.

Khoảng cách tuổi tác quá lớn, mà anh lại còn mắc căn bệnh quái ác đó.

Ai sẽ bằng lòng yêu đương với người bị AIDS? Cô không vĩ đại đến vậy.

Mùi trên người cô rất thơm.

Rất nồng, chỉ có đàn ông mới ngửi được.

Mùi hương này rất sạch sẽ, ngửi xong cả người đều sảng khoái.

Đương nhiên Từ Dân Thành cũng rất muốn làm bẩn cô.

Đối với những người như Từ Dân Thành mà nói, trên đời này không có gì thoải mái hơn là khiến một người sạch sẽ trở nên bẩn thỉu.

Từ Dân Thành đề nghị: “Em có muốn đi ăn cơm với tôi không, tôi sẽ kể cho em nghe chuyện của mình.”

Đối với Thẩm Oánh, đây là một điều kiện cực kỳ hấp dẫn.

Điều cần nhất cho phim tài liệu của họ chính là đào sâu câu chuyện của các nhân vật, bởi đằng sau mỗi nhân vật đều có một câu chuyện xưa.

Để làm tư liệu sống, chuẩn bị cho phỏng vấn là việc rất quan trọng.

Những phóng viên xuất sắc rất giỏi đối phó với người được phỏng vấn.

Nếu cô có thể tạo mối quan hệ tốt với Từ Dân Thành, đào được câu chuyện của anh thì có thể cuộc phỏng vấn này sẽ rất thành công.

Thẩm Oánh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, cô nói: “Được, tôi mời anh đi ăn cơm.”

Từ Dân Thành nói: “Sao cũng được.”

Thứ anh muốn không đơn giản chỉ là ăn.

Ai mời ai ăn không quan trọng, quan trọng là sau khi ăn xong đi ngủ như nào.

Sau khi Thẩm Oánh đồng ý, cuối cùng Từ Dân Thành cũng bỏ tay ra khỏi đùi cô.

Cả hai người cùng nhau ra khỏi nhà thờ.

**

Huyện S không lớn nên chỉ vài bước chân là có thể đến được tiệm ăn.

Thẩm Oánh và Từ Dân Thành đến một quán lẩu và ngồi chỗ gần cửa sổ.

Lúc gọi món, Từ Dân Thành rất lịch sự để Thẩm Oánh gọi trước.

Từ Dân Thành nói: “Em thích ăn gì cứ gọi.”

Thẩm Oánh nhận lấy thực đơn rồi nói: “Được, anh thích ăn gì thì nói, tôi sẽ gọi giúp anh.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Oánh, Từ Dân Thành lại muốn bật cười.

Anh nói: “Tôi ăn rau xanh, nghe nói nó có thể tăng thêm khả năng miễn dịch.”

Thẩm Oánh vô thức phản bác anh, “Anh có chỗ nào cần miễn dịch đâu —”

Nói được một nửa, cô mới nhận ra rằng mình đã nói sai.

Vốn dĩ đây chỉ là một lời phản bác bình thường, nhưng do cô đột ngột thốt ra nên biến thành lời công kích cá nhân.

Bất cứ ai có chút kiến thức đều biết bệnh AIDS sẽ làm suy giảm hệ thống miễn dịch.

Bệnh nhân AIDS hiếm khi chết vì bệnh AIDS, hầu hết họ chết do hệ thống miễn dịch bị phá vỡ, thường xuyên phát sốt, xuất hiện các bệnh khác rồi dẫn đến tử vong.

Rất lâu Từ Dân Thành vẫn không lên tiếng, Thẩm Oánh ngượng ngùng xin lỗi anh, “Xin lỗi anh, tôi không cố ý.”

Từ Dân Thành lắc đầu nói: “Tôi đã sớm quen rồi, không sao cả.”

Bị kỳ thị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng giống như vậy sao?

Không có gì đáng quan tâm, dù sao cũng đã bị bệnh rồi, làm sao kiểm soát được miệng người khác cho được.

Lần này Thẩm Oánh lại có chút áy náy.

Con gái mới bước vào xã hội, vốn dĩ rất dễ mềm lòng.

Hơn nữa cô rất đồng cảm với quần thể người này, liên tục nghe Từ Dân Thành nói chuyện đáng thương đến thế, Thẩm Oánh gần như muốn khóc rồi.

Thẩm Oánh nuốt nước bọt, lấy hết tốc độ gọi món càng nhanh càng tốt.

Đưa thực đơn cho người phục vụ xong, cô lại tiếp tục trò chuyện với Từ Dân Thành.

Lúc này, người được phỏng vấn đang ở trạng thái thoải mái nên hẳn là sẽ thu được nhiều thứ hữu ích.

Thẩm Oánh nói: “Không phải anh định kể chuyện sao? Bây giờ có thể chưa?”

Từ Dân Thành dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô nhưng không nói gì, Thẩm Oánh bị anh nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy hơi sợ hãi.

Thành thật mà nói, Từ Dân Thành rất đẹp trai.

Nếu không mắc chứng bệnh này và lại có chút tiền thì có lẽ anh sẽ là kiểu đàn ông “bố đường” mà bây giờ các cô gái thường hay nhắc đến.

Rất đẹp mắt, ánh mắt của Thẩm Oánh thật tốt.

Trong một khoảnh khắc như vậy, Thẩm Oánh bỗng cảm thấy tiếc cho anh.

Làm một người tốt thì sao lại mắc loại bệnh nan y này?



Từ Dân Thành nhấc chân lên quắp lấy bắp chân của Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh bị động tác đột ngột này của anh làm cho giật mình, cô vô thức muốn rút chân mình ra.

Nhưng Từ Dân Thành thậm chí càng quắp chặt hơn nên Thẩm Oánh không dứt ra được, cảm giác ngứa ngáy khiến khắp người cô nổi đầy da gà.

Đó là cảm giác rất màu nhiệm, lúc đầu không phải là chuyện gì tốt nhưng nó lại có chút kích thích.

Chính là cảm giác lén lút, cô thật sự không cưỡng lại được.

Đúng vậy, Từ Dân Thành không giống với những bệnh nhân AIDS khác.

Thẩm Oánh cảm thấy có lẽ anh là người không giống người mắc bệnh AIDS nhất trên thế giới này.

Anh ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, không giống những bệnh nhân khác suy sụp như vậy.

Thẩm Oánh nhìn Từ Dân Thành rất lâu, cô hơi sững sờ.

Từ Dân Thành cười nói: “Bây giờ tôi không muốn kể chuyện, ăn xong rồi  kể, được không?”

Chữ cuối cùng anh nói ra mang theo chút cưng chiều.

Trái tim Thẩm Oánh run lên.

Rồi cô gật đầu lia lịa.

Người phục vụ nhanh chóng đặt đáy nồi lên, Thẩm Oánh gọi một nồi lẩu uyên ương, phần cay hướng về phía cô còn phần không cay hướng về Từ Dân Thành.

Thẩm Oánh nói: “Anh ăn không cay cho ít bị kích thích.”

Từ Dân Thành nói: “Em rất quan tâm đến tôi.”

Thẩm Oánh hơi đỏ mặt, ý đùa giỡn trong lời anh nói quá rõ ràng, cô khó mà bình tĩnh được.

Sau lúc này trôi qua, Từ Dân Thành và Thẩm Oánh bắt đầu ăn cơm.

Thực sự mà nói, hai người không quen biết ngồi ăn lẩu cùng nhau là một chuyện rất lúng túng.

Thẩm Oánh mới nhậm chức không bao lâu nên da mặt cô vẫn chưa đủ dày.

Lúc ăn cơm cô rất mất tự nhiên.

Ngược lại Từ Dân Thành thoải mái hơn cô nhiều, động tác rất tự nhiên, nhìn không ra có chỗ nào không thích hợp.

Từ Dân Thành nhìn dáng vẻ câu nệ của Thẩm Oánh, anh cười hỏi cô: “Em sao thế, không thích à?”

Thẩm Oánh lắc đầu: “Không có, tôi vẫn ăn như bình thường.”

Từ Dân Thành cười nhạo, “Còn giả bộ gì nữa, không phải da mặt của mấy người làm nghề phóng viên rất dày à?.”

Thẩm Oánh bó tay, mới trò chuyện một chút mà đã kỳ thị chức nghiệp rồi.

Im lặng một lúc, Thẩm Oánh đổi chủ đề: “Bây giờ ngoài việc chờ chết thì anh có làm gì khác không?”

Từ Dân Thành hỏi lại, “Em nghĩ tôi có thể làm gì?”

Thẩm Oánh nói, “Tôi không biết, biết thì hỏi anh chi nữa.”

Từ Dân Thành nhìn cô chằm chằm, cười như không cười: “Bây giờ, ngoại trừ yêu tôi không làm được gì khác; Ngoại trừ em, không có cách nào làm được.”

Thẩm Oánh bị Từ Dân Thành làm cho nghẹn lời, không biết phải trả lời như thế nào.

Mặt cô nóng đến mức đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu ăn tiếp.

Nhưng mà lần này Thẩm Oánh lại ăn ngon hơn lần trước.

Thẩm Oánh hoàn toàn muốn biến đồ ăn thành Từ Dân Thành, lúc này cô hận không thể nhai Từ Dân Thành thành như thế.

Đồ đàn ông vô liêm sỉ, thực sự là đủ rồi.

Đồ già mà không đứng đắn.

Bữa ăn này là Thẩm Oánh trả tiền, hai người ăn hết một trăm hai mươi tư tệ, bởi giá cả ở huyện S cũng không cao nên Thẩm Oánh cảm thấy mức giá này khá là phù hợp.

Từ nãy đến giờ cô không nghĩ đến việc sẽ để Từ Dân Thành trả tiền.

Anh chỉ là một bệnh nhân, không kiếm được tiền nên cô không thể làm chuyện như vậy được.

**

Bữa ăn này ăn hơn một tiếng đồng hồ, hai người ra khỏi quán thì trời đã tối.

Thẩm Oánh và Từ Dân Thành đi song song với nhau trên phố, ánh đèn đường chiếu vào người anh.

Thẩm Oánh nhìn thân hình cao lớn của Từ Dân Thành rồi không khỏi thở dài: “Anh cao thật.”

Từ Dân Thành cúi đầu cười với cô: “Tôi cao một mét tám ba, không cao lắm chỉ là cao hơn em thôi.”

Thẩm Oánh: “…”

Từ Dân Thành bắt lấy vai cô, cúi đầu nhìn cô: “Em ở nơi nào?”

Thẩm Oánh nói: “Ở khách sạn XX ở đằng kia.”

Từ Dân Thành gật đầu, “Về khách sạn tôi kể chuyện cho em, em thấy thế nào?”

Thẩm Oánh không phải là một đứa trẻ đơn thuần.

Một nam một nữ đi vào khách sạn là quá nguy hiểm.

Hơn nữa, trước đó Từ Dân Thành đã làm rất nhiều hành động mập mờ với cô.

Nếu cô đưa Từ Dân Thành về, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?

Tuy nhiên nhìn dáng vẻ này của Từ Dân Thành, có vẻ không dễ xử lý.

Thẩm Oánh nói: “Tôi mời anh đi uống, anh kể chuyện cho tôi đi.”

Từ Dân Thành nói: “Em rất muốn nghe kể chuyện đến thế sao? Phóng viên các người làm việc nóng vội thế?”

Thẩm Oánh biện giải cho chính mình: “Không nóng vội thì sao làm phóng viên? Phóng viên vốn là muốn bảo vệ lợi ích của một số người.”

Từ Dân Thành cười châm chọc, “Đừng đề cập chuyện này với tôi, là giả hết, trưởng thành em sẽ cảm nhận được thôi.”

Thẩm Oánh nói: “Anh bóp méo thế giới này quá rồi.”

Từ Dân Thành không muốn tiếp tục tranh cãi chủ đề này với Thẩm Oánh nữa.

Anh nắm lấy cằm Thẩm Oánh, nhìn cô nói: “Đưa tôi đến khách sạn, tôi sẽ kể cho em nghe, em có còn muốn làm chương trình nữa không?”

Thẩm Oánh nói, “Vậy anh phải cam đoan sẽ không làm gì quá phận với tôi, được chứ?”

Từ Dân Thành nói: “Yên tâm, tôi sẽ không.”

Nhận được sự đảm bảo của Từ Dân Thành, cuối cùng Thẩm Oánh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.



Thẩm Oánh đưa Từ Dân Thành đến khách sạn, trên đường đi hai người bọn họ đều phải lén lút.

Bởi vì Thẩm Oánh sợ người trong tổ phim nhìn thấy Từ Dân Thành, cô là con gái nên thanh danh rất quan trọng.

Đưa được Từ Dân Thành về phòng, Thẩm Oánh thở phào một hơi.

Cô đưa tay lên vỗ ngực, dáng vẻ như đã trút được gánh nặng.

Từ Dân Thành đi đến trước mặt Thẩm Oánh, nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của cô.

Thẩm Oánh đề phòng nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Từ Dân Thành cười nói: “Đến đây, tôi kể chuyện cho em nghe.”

Thẩm Oánh giãy dụa: “Kể chuyện thì kể chuyện, anh đừng có động tay động chân. Tôi không thích thế này…”

Từ Dân Thành ép Thẩm Oánh vào tường, cúi đầu kề sát mặt cô.

“Tôi thích kể chuyện kiểu này, có thể bắt đầu được chưa.”

Thẩm Oánh nhíu mày: “… Vậy anh kể đi.”

Được rồi, vì chương trình, cô phải làm bất cứ giá nào. Còn không phải là như vậy sao…

Cô không phải chưa từng yêu đương, nhưng có va vào thì cũng sẽ không có kết quả.

Từ Dân Thành sờ mặt cô.

“Em muốn nghe cái gì thì cứ hỏi đi.”

Thẩm Oánh suy nghĩ rồi hỏi: “Lần đầu tiên anh bán máu là bao nhiêu tuổi?”

Từ Dân Thành nói: “Mười sáu tuổi.”

Thẩm Oánh tiếp tục hỏi: “Vì sao?”

Từ Dân Thành nói: “Vì tiền.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi