Cháu yêu anh ấy.
Cung Nhã Yến trố mắt nhìn, không kịp phản
ứng, nghe cô bất lực gào thét bốn chữ kia, bốn
chữ đơn giản trực tiếp.
Cung Nhã Yến biết cháu gái của bà ấy
không phải là một cô gái yếu đuối, cô bướng
bỉnh cậy mạnh, chịu ấm ức tuyệt đối không nói
với người khác, mà hiện giờ thấy cô khóc như
thế, tâm trạng bà ấy rất xoắn xuýt rất khó chịu.
Bởi vì mưa to, dòng xe ở con đường phía
trước bị tắc, có không ít người xuyên qua cửa
kính xe tò mò nhìn bọn họ, bên tai vang vọng
tiếng mưa rơi còn có tiếng mọi người thảo luận ầm ĩ.
Bị chú ý như vậy, Cung Nhã Yến cảm thấy
không được tự nhiên, nhìn Kiều Bích Ngọc ở
trước mặt cũng toàn thân ướt đẫm, gương mặt
trở nên trắng bệch của cô có chút suy yếu, hơn
nữa cô còn đang mang thai, thật sự không nên
dầm mưa như vậy.
“Dì chỉ muốn tốt cho cháu thôi, bây giờ
chúng ta về nhà đi” Bà ấy nhỏ giọng nói một
câu.
Nhưng người phụ nữ trước mặt không đáp,
cô giằng co không dời bước, Cung Nhã Yến biết
tính cách của cô, bà ấy nắm lấy cổ tay cô xanh
đỏ, nửa kéo nửa túm đi về phía khu chung cư
bên trái.
“Cháu muốn về nhà họ Quách” Cô không
muốn, Cung Nhã Yến không kéo cô đi được.
Cung Nhã Yến khuyên thế nào cũng vô
dụng, Kiều Bích Ngọc cứng mềm không ăn, bà
ấy lập tức tức giận mắng to: “Cháu nói cháu yêu
cậu ta, tình yêu đơn giản như cháu tưởng tượng
sao, Bích Ngọc, dì hiểu rõ tính cách cháu nhất,
từ nhỏ dì đã nhìn cháu lớn lên, cháu căn bản
không biết tình cảm của mình, trước đây Doãn
Thành Trung nghe lời mẹ cậu ta nói theo đuổi
cháu, cháu nói cháu nợ cậu ta liền đồng ý, trả giá
thế nào đây, chờ đợi. Cuối cùng thì sao, cuối
cùng cháu nhận được gì, Diệp Tuyết tham dự
vào cuộc hôn nhân của cháu, cháu thua thất bại
thảm hại thành người bị vứt bỏ.”
Thua thất bại thảm hại.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc cứng đờ, nghe
từng tiếng trách cứ, cô đúng là thua thất bại
thảm hại.
Đoạn thời gian với Doãn Thành Trung không
tính là hôn nhân, ba năm đó bị lạnh nhạt chờ đợi,
không thể nói không ảnh hưởng tới cô, ít nhất cô
đối với chuyện về đàn ông càng ngày càng khiếp đảm.
Cung Nhã Yến hiểu rõ cô, cũng biết thuyết
phục cô thế nào: “Dì đã nói với cháu rồi, báo ân
không phải là tình yêu, nhưng cháu không hiểu,
cháu chỉ cho rằng mình nợ cậu ta… Cháu thoải
mái đồng ý với cậu ta nhanh như vậy cũng vì nhà
họ Kiều tan tành mang đến bóng ma tâm lý cho
cháu, cháu chỉ ích kỷ muốn một cái nhà.”
“Cháu, cháu muốn một cái nhà, cháu có sai sao?”
Giống như bí mật mà mình che giấu bị đào
khoét ra, giọng nói quật cường tranh thủ kiếm
một cái cớ cho mình, có ai mà chưa phạm phải
sai lầm, có ai không có khát vọng mà mình theo
đuổi.
Giọng nói của Cung Nhã Yến càng thêm
nghiêm khắc hơn: “Cái nhà đó không thuộc về
cháu, ông ngoại cháu dạy cháu thế nào, “cháu
không chiếm được là vì cháu không cầu, nhưng
cháu cầu mà không chiếm được, đó là đòi hỏi
quá đáng”, nhà họ Cung chúng ta sẽ không đi
mơ ước thứ không thuộc về mình, cháu đòi hỏi
quá đáng một cái nhà để mình trốn đi, cháu làm
như vậy không chỉ yếu đuối, còn rất ngu ngốc!”
Kiều Bích Ngọc không biết phản bác thế
nào, cô không giỏi ăn nói giống như Hà Thủy
Tiên, cô chỉ muốn nói cho đối phương biết:
“Quách Cao Minh khác, anh ấy khác với bọn họ!”
Cô rất tin tưởng vững chắc.
“Khác chỗ nào chứ?”
Cung Nhã Yến nhìn thẳng vào mắt cô, dùng
giọng điệu nghiêm khắc của người lớn không lưu
tình châm chọc.
“Doãn Thành Trung nói với cháu, lúc trước
cháu đi du lịch tốt nghiệp trung học gặp nguy
hiểm là cậu ta cứu cháu, vì thế cháu đồng ý với
lời cầu hôn của cậu ta. Quách Cao Minh nói với
cháu, người cứu cháu thực ra là cậu ta, sau đó
cháu nói cháu yêu cậu ta. Từ nhỏ cháu đã được
nhà họ Cung và nhà họ Kiều che chở, nhưng đột
nhiên ông ngoại cháu mất đi, cha cháu ngoại
tình, mẹ cháu tự sát, ở sâu trong lòng cháu
không muốn tiếp nhận những biến cố này, cháu
giả bộ kiên cường, cháu luôn mê mang tìm kiếm
huyễn hoặc ra một cái kết viên mãn.”
“Kiều Bích Ngọc cháu nghe kỹ cho dì, cháu
không nợ bọn họ, lúc cháu đi du lịch tốt nghiệp
bị bọn cướp trong núi bắt đi, Doãn Thành Trung
chỉ đi ngang qua, mà viên đạn ở trong đầu
Quách Cao Minh cũng không liên quan tới cháu,
cho dù cậu ta không cứu, Đường Tuấn Nghĩa
cũng sẽ chạy tới đúng lúc.”
Lần đó mạo hiểm tìm được đường sống
trong chỗ chết, cô không nhớ rõ, nhưng cô biết
mấy tên cướp kia đã nổ súng.
Cô không nghe rõ những tiếng mắng mỏ
giận dữ, giống như ngây ngốc trong suy nghĩ của
mình, hơn nữa bốn phía bắt đầu có người mở
cửa xe đi về phía bọn họ: “Hai người ầm ï cái gì,
mưa to như vậy nhanh về nhà đi.”
“Này, cô ấy đang mang thai đấy, đừng kéo
cô ấy dầm mưa, có lương tâm hay không?”
Rất nhiều âm thanh nhỏ vụn vang lên bên tai
Kiều Bích Ngọc, khiến đại não của cô càng thêm
loạn.
Suy nghĩ của cô đều dừng lại ở từ “đạn” xa
lạ mà đáng sợ này, toàn thân cứng ngắc: “Quách
Cao Minh làm sao vậy?”
“Quách Cao Minh cậu ta sống không được
lâu đâu, trong đầu cậu ta có viên đạn nhỏ.”
Cung Nhã Yến dùng từ rất sắc bén, mắng
tỉnh cô: “Kiều Bích Ngọc, cháu không dám nhìn
thẳng vào hiện thực, đây là hiện thực. Bao gồm
những chuyện cháu trải qua vào ngày du lịch tốt
nghiệp trung học, trong lòng cháu sợ hãi đoạn
hồi ức này, cho nên cháu luôn không nhớ rõ, hiện
thực không cho cháu làm loạn, không cho cháu
ảo tưởng, Quách Cao Minh không thuộc về
cháu.”
“Cậu ta chỉ liên lụy tới cháu, cho cháu cảm
thấy áy náy, kéo cháu vào trong vòng xoáy vực
sâu không ra được, cháu phải đối mặt với hiện
thực, hiện thực là Quách Cao Minh tự mình làm
ra phán đoán sai lầm, từ trước tới giờ cháu
không có bất cứ gút mắt tình cảm nào với cậu ta,
cháu không yêu cầu cậu ta, là tự cậu ta làm thế.”
“Ngày ấy Đường Tuấn Nghĩa đưa cậu ta đến
bệnh viện, bọn họ đã xảy ra tai nạn, Quách Cao
Minh nhanh chóng được cứu tỉnh, mà Đường
Tuấn Nghĩa lại nằm ở Seattle sáu năm, sáu năm
làm người sống thực vật, sớm đã không còn
người nào nợ người nào, nếu không có Đường
Tuấn Nghĩa cậu ta đã sớm chết rồi, viên đạn ở
trong đầu Quách Cao Minh chỉ là chính cậu ta cố
chấp, là tự cậu ta phải gánh chịu, cậu ta lại muốn
kéo cháu cùng xuống địa ngục, khiến cháu cả
đời không thể thoát khỏi cậu ta.”
Kiểu Bích Ngọc không nói gì, mưa to vẫn
lạnh lẽo như cũ.
Muốn cô ở bên cạnh anh cả đời, cho dù là
trầm luân…
Đúng vậy, Quách Cao Minh là một người
chuyên chế như thế.
Đột nhiên cô bình tĩnh lại, không biết là vì
sao, cũng có thể là vì Cung Nhã Yến nói không
sai, cô quá yếu đuối, trong lòng kháng cự hiện
thực nên không dám hồi ức lại.
Cô vẫn luôn giả bộ kiên cường, mà vì chuyện
của Doãn Thành Trung, cô đối với cuộc hôn nhân
thứ hai càng thêm vô cảm, rõ ràng là đối phương
trả giá như thế, cô lần lượt coi như không thấy,
cô là một người vợ không xứng chức, nhưng
Quách Cao Minh luôn có thể liếc mắt một cái
nhìn thấu cô, anh nói: “Không được phép cậy mạnh”
Lúc đó cô rất cảm động, bởi vì hiện thực
không có ai có thể dựa vào, cho nên cho dù cô
không chống đỡ được cũng phải cậy mạnh.
Nhưng anh thậm chí còn dung túng cô làm
loạn, nuông chiều.
Người đàn ông như Quách Cao Minh thật
đáng sợ, gặp phải anh sẽ không có cơ hội thoát
đi, nếu không trốn thoát, vậy thì cùng anh trầm
luân đi.
“Cháu đã đồng ý phải ở bên anh ấy.” Cho dù
ở bên cả đời.
“Cháu phải đi về.”
Cô lạnh nhạt đáp một câu, vẻ mặt Cung Nhã
Yến phức tạp, tay nắm tay cô hơi buông lỏng ra,
cứ nhìn cô xoay người như vậy, bước từng bước
trong trời mưa đi về phía xe.
“Cơ thể cậu ta đã xuất hiện rất nhiều di
chứng, cậu ta phải đối mặt với quá nhiều vấn đề,
Quách Cao Minh căn bản không xử lý được.”
Cung Nhã Yến buồn bực kêu to với bóng
lưng cô, không cam lòng, người cháu luôn thân
thiết với bà ấy như vậy rời đi, nhưng bà ấy không
tiến lên ngăn cản, dù sao cũng không ngăn cản
được.
Kiều Bích Ngọc không quay đầu, cô có thể
nghe thấy rõ những lời ở phía sau.
Đứng ở bên đường, biểu cảm của cô đờ đẫn
nhìn những chiếc xe chậm rãi lướt qua, có một
chiếc xe có thể đưa cô trở về hay không, bây giờ
cô chỉ muốn trở về…
“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Lúc trước hai bọn
họ ở bên đường cãi nhau hấp dẫn rất nhiều
người, tài xế taxi hạ cửa kính xuống hỏi cô một
câu.
“Đến nhà họ Quách, biệt thự ở giữa sườn
núi.“ Cô dầm mưa lâu rồi, cánh môi đều trở nên
trắng bệch.
Lái xe mở cửa ghế sau ra, cô lo lắng chui
vào, mà lúc này di động vang lên, thực vội vàng,
là Lục Khánh Nam gọi tới.
“Kiểu Bích Ngọc, đừng về nhà họ Quách.” Ở
đầu bên kia di động, Lục Khánh Nam kêu to
giống như sợ cô tắt máy.
“Ông nội đang sắp xếp đưa Cao Minh tới
Seattle, ông ấy không cho chúng tôi tham dự,
trong vòng nửa tiếng cô hãy tới sân bay quốc tế,
tôi đã lấy được thông tin từ một người giúp việc
nhà họ Quách, cô nhanh tới đây.”
“Kiều Bích Ngọc, bọn họ nói cô tự mình rời
đi, nếu cô còn chút lương tri, cô lập tức tới sân
bay đi, nếu không đến, cô nhất định sẽ hối hận!”