"Đừng rời xa anh!" Anh vùi mặt sâu vào ngực cô, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc của cô
"Phong!" Cô ôm chặt anh vào lòng
Anh tiều tụy đi nhiều quá Sao vậy? Sao anh phải tự làm khổ mình? Chẳng phải anh rất hận cô sao?
Cô đưa tay sờ vào từng đường nét trên gương mặt anh Khuôn mặt đã rất hận cô và cũng khiến cô yêu sâu đậm Đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc, anh khóc vì cô sao? Nếu như ba mẹ cô không hại chết ba mẹ anh, anh và cô sẽ đến được với nhau sao? Có lẽ cô và anh không cùng một thế giới Ông trời sắp đặt cho cô gặp anh là để cô trả món nợ mà gia đình cô nợ anh
Ánh mắt long lanh nhìn thật kĩ gương mặt này, đem nó khắc sâu vào trong tim Khoé mắt cô xuất hiện một tầng nước mỏng, từ từ chảy dài trên gương mặt đã ửng đỏ của cô
Cô ôm anh đến khi anh ngủ thiếp đi Cô dìu anh nằm trên giường, đắp chăn cho anh lại nhìn khắp căn phòng mà lắc đầu
Một mớ hỗn độn!
Cô cúi người quỳ xuống sàn nhà, tay nhặt các mảnh vỡ cùng thức ăn đem chúng bỏ vào thùng rác Cô lấy một cái chổi cùng hốt rác quét dọn phòng anh Đến khi phòng sạch sẽ không một hạt bụi, cô mới rời đi
Cô xuống nhà gặp vú Đường, vú lo lắng nắm chặt tay cô
"TIểu thư! Cậu chủ sao rồi?"
"Không sao! Anh ấy ngủ rồi?" Cô đưa tay nắm chặt bàn tay vú trấn an
"Vú nấu một ly trà gừng với một tô cháo Chút anh ấy tỉnh dậy hãy đem lên cho anh ấy"
"TIểu thư! Cô định đi sao? Thật ra cậu chủ"
"Con quyết định rồi! Con sẽ đi! Vú hứa với con đừng nói với anh ấy là con tới đây!" Cô cắt ngang lời vú Đường
"Tiểu thư!"
"Vú giữ sức khoẻ!" Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt rồi ôm vú Đường vào lòng
Cô ra khỏi cổng đã thấy Hắc Tiệp và Tần Hạo Cô gật đầu đi tới chỗ họ
"Để anh đưa em về!" Hắc Tiệp lên tiếng, mở cửa ghế sau cho cô
"Cảm ơn"
"Phong sao rồi?" Tần Hạo quay ra sau khỏi cô
"Anh ấy không sao! Anh ấy ngủ rồi!"
"Các anh biết tại sao anh ấy bị vậy không?" Cô thắc mắc hỏi
"Từ ngày gặp em ở nhà hàng Pháp anh ta tối hôm đó đã như vậy!" Hắc Tiệp đang tập trung lái xe nói
"Phong yêu em nhiều lắm! Em không thể tha thứ sao?"
"Giữa bọn em chỉ có thù hận không có tình yêu!" Cô nói, mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh
"Thù hận đã qua! Em không thể sao?" Tần Hạo thở dài
"Quá muộn rồi! Không thể!" Cô cố nuốt nước mắt vào trong, giọng nói nghẹn ngào
"Chở em tới công ty MR" Cô mệt mỏi dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền
Hắc TIệp chở cô đến công ty MR, cô chào tạm biệt bọn họ
- --------------
Tối ở Win club
Tiếng nhạc sôi động vang lên, Lưu Nhược Lam mặc một bộ váy ôm dường như trong suốt chỉ che những phần cần che, ả bước vào đã nhận không ít ánh mắt thèm khát của đám đàn ông, ả không có tâm trạng, ngồi tại một góc khuất trong club Lát sau, một cô gái tóc đỏ, cầm điếu thuốc tới ngồi bên cạnh ả
"Con mẹ nó! Tao bị đuổi rồi!" Lưu Nhược Lam cầm ống shisha hút, nói với cô gái tóc đỏ bên cạnh
"Tại sao bị đuổi? Cậu làm trong công ty MR cũng ba năm rồi mà! Không phải lão Lục Bành mê mệt cậu sao? Bị cho ra rìa rồi à!" Cô gái bên cạnh mỉa mai cầm điếu thuốc hút Thật ra cô cũng đâu ưa gì ả, chỉ là chơi lợi dụng tiền của ả thôi
"Mày đừng nhắc thằng già vô dụng đó! Chả được tích sự gì! Tự nhiên ở đâu rơi xuống một con chủ tịch, cô ta điều tra mọi chuyện của tao, khiến tao nhục nhã trước công ty!" Cô ả nghiến răng nói ra những lời cay nghiệt
"Rồi giờ mày làm gì được cô ta hay chỉ ở đây nói được cái mỏ!"
"Mày điên à! Đương nhiên tao phải cho cô ta một bài học! Con nhỏ Marie gì đó Đáng chết!"
"Tao chống mắt lên coi!" Cô gái bên cạnh liếc nhìn ả cười khẩy Cô ả tức điên nghĩ về cô, cầm chai rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch
Yến Nhi ngồi hầu hạ khách bàn bên cạnh, vô tình nghe được cậu chuyện của họ Ả nảy ra ý kiến, nhếch mép cười Ả nũng nịu dựa bộ căng phồng vào cánh tay béo của lão khách
"Trư Tổng! Em xin phép ra ngoài một lát!"
"Em đi đâu?" Lão già bên cạnh tỏ vẻ không vui, nhìn ả
"Đi mà! Em đi một lát thôi, về sẽ bù cho anh!" Ả nở nụ cười quyến rũ, tay đặt lên cái ấy của lão khách, xoa xoa
"Được! Tiểu mỹ nhân, nhanh lên đấy!"
Lão ta thích thú, mắt chuyển xuống bộ ngực ả Ả mỉm cười, đặt một nụ hôn lên má lão, rời đi
Yến Nhi bước từng bước kiều diễm lại bàn Lưu Nhược Lam
"Tôi sẽ giúp cô trả thù Marie!" Ả chống nạnh đứng trước mặt bọn họ, kiêu ngạo Từ ngày gặp cô ở nhà hàng, Phong lúc nào cũng nhốt mình trong phòng không quan tâm gì đến ả Cô ả đương nhiên cũng xem tin tức sáng nay Cô vậy mà là chủ tịch công ty MR, ả ta càng đay nghiến cô hơn
"Tôi với cô quen nhau?" Lưu Nhược Lam nhìn cô ả từ trên xuống dưới liền đánh giá trong đầu Cô vắt chéo chân, vênh váo
"Không quen!"
"Dựa vào gì tôi phải tin cô?"
"Vì chúng ta có chung một kẻ thù!" Yến Nhi đứng chống nạnh, nhìn cô ả khoé môi khẽ nhếch lên