CHA NUÔI! CON HẬN NGƯỜI!

Mắt cô long lanh, khoé mắt xuất hiện tầng sương mỏng, giọt nước mắt theo đường thẳng chảy dài trên đôi gò má ửng hồng rơi thẳng xuống bàn tay thô đang run rẩy kia Cô lấy tay cố gắng gỡ tay anh ra khỏi eo Bàn tay anh chợt truyền đến cảm xúc ươn ướt lại bị đôi tay nhỏ nhắn cố sức gỡ ra, anh càng dùng sức ôm chặt cô vào lòng

"Anh mau buông ra! Ở đây là trường học!"

"Anh không buông! Bốn năm qua anh sống như một cái xác lạnh, không hạnh phúc, không vui vẻ Không có em thế giới của anh bao phủ toàn màu xám Anh nhớ em! Anh biết em rất hận anh, anh đã tổn thương em quá nhiều! Nhưng hôm nay Anh nói hết tâm tư trong lòng mình! Anh muốn bù đắp cho em Anh xin em"

Cô không kìm nén được nữa Nước mắt đã tuôn như mưa Cô chịu đủ rồi! Thật sự quá đủ rồi! Tại sao? Cô muốn quên anh, anh lại xuất hiện trước mặt mẹ con cô? Tại sao những lúc cô cố mạnh mẽ thì anh lại dùng sự dịu dàng đập nát nó? Con mệt mỏi quá! Ba! Mẹ! Yêu một người lại đau đến thế sao? Nỗi đau mà mẹ anh ấy phải chịu con đã cảm nhận được rồi! Cảm nhận được rồi!

"Mami! Sao mami khóc?" Lợi Tư Vũ bế Ly Ly trên tay, Ly Ly nhìn thấy cô liền lo lắng hỏi

"Ly Ly!" Anh thấy Ly Ly được Lợi Tư Vũ bế trên tay và Rania đang tiến về phía họ Tay anh ôm cô dần buông lỏng eo cô ra

"Ly nhi! Mami không khóc chỉ là bụi bay vào mắt thôi!" Cô vội lấy tay lau đi nước mắt, cảm nhận vòng eo đã được thả lỏng, tay đẩy anh ra chạy lại chỗ Ly Ly, đưa tay bế Ly Ly vào lòng Cô cố mỉm cười, tay vuốt tóc cô bé

"Mình về nha Ly nhi!" Cô nói, vội chạy ra chỗ đậu xe, cô chạy rất nhanh Lợi Tư Vũ và Rania chỉ kịp gật đầu tạm biệt anh rồi cũng đuổi theo cô

Anh nhìn theo bóng lưng cô chạy đi, cơ thể run run, hai chân ngã quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy lúc càng nhiều Anh nhớ như in câu nói của cô trước khi cô chạy đi: "Quá muộn rồi! Tôi yêu người khác rồi!"

A A A! Anh hét lên Bao nhiêu dồn nén trong lòng anh đều dồn vào cổ họng mà hét lớn Tại sao? Tại sao? Anh yêu cô! Chờ cô bốn năm! Bốn năm trời! Để giờ anh được gì? Chỉ nhận lại một câu nói phũ phàng của cô, cô nói cô yêu người khác sao? Cô là của anh! Mãi mãi là của anh! Ai? Thằng nào dám tiếp cận cô, anh sẽ diệt trừ không tha! Đôi mắt anh trừng lớn, ánh mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu, bàn tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên, tức giận dùng lực đấm mạnh xuống mặt đất, máu chảy ra rất nhiều nhưng anh không quan tâm Trong đầu anh toàn là hình ảnh của cô, anh muốn độc chiếm cô

"Cậu cho người theo dõi Đằng Minh! Chuyện đốt kho vật liệu sai người làm ngay lập tức!" Anh dùng giọng ra lệnh nói với người đầu dây bên kia

"Được" Hắc Tiệp đầu dây bên kia bình thản trả lời Anh không lạ gì tính cách của Lâm Tạ Phong

Lâm Tạ Phong lập tức cúp máy, phóng xe nhanh về phía trước Anh vượt qua bao nhiêu xe lớn, bao nhiêu đèn đỏ đến độ cảnh sát giao thông liên tục thổi còi, chặn đầu xe anh nhưng anh không thèm quan tâm chạy xe vượt qua bọn họ Anh lái xe đến một đồi núi hoang vắng, cỏ xanh mơn mởn, trên cao kia có hai ngôi mộ được xây dựng rất tinh tế đặt sát nhau Anh cầm bó hoa hồng trắng anh mua được trên đường đi, từng bước lại gần, đặt trước mộ hai người Mắt nhìn chằm chằm ảnh người đàn ông và người đàn bà được dán trên bia mộ Anh không tự chủ được đưa tay sờ ảnh người đàn bà rồi sờ ảnh người đàn ông

"Ba! Mẹ!"

"Ba! Mẹ! Ngay từ đầu con trả thù đã là sai sao? Con nhận nuôi cô ấy đã là sai sao? Đến con cũng không lường trước được sự việc lại ra nông nổi này Thì ra năm năm con vẫn luôn yêu cô ấy, chỉ là khi đó con không chấp nhận sự thật! Con làm cô ấy tổn thương, chịu đủ mọi dày vò thể xác và tinh thần Con còn chính tay giết đi con của con và cô ấy Có phải con độc ác lắm đúng không? Con không thể nào kiểm soát được hành động của mình, trong đầu con đã bị thù hận che lấp Đến khi cô ấy bỏ đi, biệt tích bốn năm, con mới nhận ra được tình cảm con dành cho cô ấy Con yêu cô ấy rất nhiều! Yêu nhiều hơn tính mạng của mình!"

Hức Hức Hức

"Và cô ấy hận con! Cô ấy không còn yêu con nữa! Cô ấy yêu người khác rồi!" Khoé mắt anh ẩm ướt, nước mắt ào ạt tuôn rơi Anh bất lực ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi dựa đầu vào bên cạnh bia mộ Anh cứ thế khóc, khóc đến khi ngủ thiếp đi, trời sập tối hẳn đi và anh đã mơ một giấc mơ Giấc mơ về anh của mười hai năm trước

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi