CHA NUÔI! CON HẬN NGƯỜI!

Lưu Nhược Lam trên thân mặc bộ đồ lao công nhưng vẫn kiêu ngạo đi vào công ty Ả đứng ung dung dựa lưng vào vách tường, mặc kệ những ánh mắt chế giễu của đám nhân viên đang liếc nhìn mình, thong thả cầm tách cà phê trên tay, tay còn lại cầm muỗng khuấy cà phê trong tách đến đục ngầu Ánh mắt nhìn chăm chăm về một hướng tập trung suy nghĩ điều gì đó, ả cảm thấy kì lạ đã hơn một tuần rồi sao cô vẫn không có dấu hiệu sức khỏe bị suy giảm, nếu tính ra thì tới thời điểm này cô phải nằm trong bệnh viện chứ không phải ở đây Ả vừa thắc mắc tay vừa cầm tách cà phê đưa lên miệng uống

"Thôi để quan sát thêm một thời gian nữa xem sao!" Ả lầm bầm trong miệng, lập tức đưa tay vẫy vẫy gạt bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, vẫn như thường lệ, ả pha cho cô một tách cà phê đã bỏ sẵn thuốc bưng vào phòng cho cô

Cô ngước mắt nhìn ả lại nhìn ly cà phê hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến ả, đôi mắt tiếp tục chăm chú xem các bản thiết kế của thư ký đưa còn nằm vương vãi trên bàn

Ả nhìn cô bày ra thái độ khinh thường đối với ả, trong lòng đay nghiến muốn nhào tới tát cô vài cái nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười giả tạo đó

"Chủ tịch! Cà phê của cô" Ả bưng tách cà phê đặt nhẹ nhàng lên bàn Ả định nói gì đó nhưng lưỡng lự chưa dám mở lời, đứng im một chỗ nhìn cô

Thấy ả vẫn đứng đấy chưa chịu đi, cô nghi ngờ nheo mắt nhìn ả, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Sao cô còn chưa đi? Có chuyện gì?" Cô lười biếng dựa lưng ra sau, tay kia chống đỡ đầu hơi nghiêng, tay còn lại để trên bàn ngón cái bấm đầu bút bi, ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ ả

"Tôi Tôi muốn" Ả ngập ngừng, lời ra miệng không được hoàn chỉnh

"Nói! Tôi không có thời gian nếu không có gì thì mời ra ngoài! Tôi còn nhiều việc lắm!" Cô nhăn mặt khó chịu dường như mất kiên nhẫn với ả, chuyển tầm mắt rời khỏi người ả tập trung lật xem các bản thiết kế

"Tôi muốn xin cô Lễ ra mắt tuần sau có thể cho tôi theo không?" Ả hít một hơi thật sâu, cố mở miệng ra nói hết

"Vì sao tôi phải cho cô đi?"

"Tôi tuy là lao công, nhưng tôi cũng từng là giám đốc bộ phận thiết kế Nếu cô cho tôi đi theo cũng có lợi cho cô mà cô cũng không mất mát gì cả, tôi có thể theo để dọn dẹp cũng được"

Cô nghe hết những lời ả nói, động tác tay dừng lại, nhướn mày liếc mắt nhìn ả, trong đầu suy ngẫm điều gì đó Một lúc sau, cô mới lên tiếng, khuôn mặt vẫn không biến sắc:

"Cũng được"

"Cảm tạ Chủ tịch" Ả cúi đầu trước mặt cô, sau đó lùi đi Cô nhìn ả, trong lòng lại dấy lên sự nghi ngờ khuôn mặt vẫn lạnh lùng chỉ có khoé môi khẽ nhếch lên

Lưu Nhược Lam vừa đóng cửa lại, lưng áp vào cánh cửa, nụ cười trên môi ả càng sâu hơn Ánh mắt hiện lên sự đắc ý, ả đã thành công để trà trộn vào buổi lễ Tiếp theo sẽ thực hiện bước hai, ả sẽ thêm mùi vị để buổi lễ này thành một buổi lễ thảm hại

"Tao sẽ cho buổi lễ của mày "thành công" nhất có thể! Ha Ha!" Ả nở nụ cười thích thú, đứng thẳng người dậy chỉnh trang lại bộ đồ, bước chân nhẹ nhàng đi dọc theo hành lang

- -------------------

Đằng Minh ở công ty đang bù đầu bù cổ với đống công việc còn dang dở Tiếng chuông điện thoại lại reo lên khiến anh mất tập trung, anh bực bội dựt lấy áo vest treo sau ghế, móc điện thoại ra bấm nghe lại nghe được cuộc điện thoại không mấy vui vẻ:

"Nói! Đã tìm được vật liệu chưa?" Anh bực bội, lớn tiếng quát trong điện thoại

"Thưa Đằng Tổng Chúng Chúng tôi đã cố gắng nhưng không có có chỗ nào chịu cung cấp vật liệu cho chú chúng ta" Người ở đầu dây bên kia run sợ, giọng nói run rẩy không rõ chữ

"Mẹ kiếp, các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Bao nhiêu chỗ mà các người không tìm được sao!?" Anh đứng phắt dậy, tức giận mất khống chế, tay hất đổ đống hồ sơ trên bàn

"Dạ Dạ những những nơi đó chúng chúng tôi đều tới hết nhưng nhưng bọn họ đều nói nói có người đã mua hết vật liệu rồi ạ ạ" Giọng nói ở đầu dây bên kia càng lắp bắp hơn cho thấy anh ta đang rất run sợ

"Tôi không cần biết, các người phải làm sao tìm được vật liệu nếu không tôi đuổi việc hết" Anh vừa nói xong liền cúp máy quăng chiếc điện thoại sang một bên, trong lòng tức tối đến nổi điên, tay đập vỡ đồ đạc trong phòng như muốn giải tỏa cơn giận Anh thở gấp, hai tay chống lên bàn, trong đầu xâu chuỗi hết mọi chuyện lại cảm thấy có gì đó không ổn

Mọi chuyện lại trùng hợp đến kì lạ như là đã có người sắp đặt từ trước, từ chuyện nhà kho bốc cháy đến việc có người mua hết vật liệu

Rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhắm đến công ty của anh?

"Cậu cho người tới Mỹ Khánh kiểm tra đi!" Anh bấm một nút đỏ trên điện thoại bàn gọi cho thư ký bên ngoài, giọng ra lệnh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi