CHA NUÔI! CON HẬN NGƯỜI!

Mười giờ tối.

Đằng Minh lái xe đến phía sau Đằng Thị, anh dừng xe ở đầu hẻm. Một mình đi bộ vào sâu trong hẻm, hai tay đút túi quần phong thái ung dung. Khi đến ngõ cụt, anh liền móc trong túi quần ra điện thoại gọi cho Yến Nhi:

"Anh tới rồi!"

"Em biết rồi! Anh quay lại đi, em đang ở sau lưng anh." Yến Nhi đầu dây bên kia mừng rỡ trả lời.

Anh theo lời Yến Nhi quay lưng lại, nhìn cô ả đã từ lúc nào đứng ở phía sau. Mắt hướng về anh, có một chút yêu thương, có một chút mong nhớ.

Anh kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt, làn da hốc hác sạm đen điểm một vài tàn nhang hai bên gò má. Đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ, đôi môi bong tróc, mái tóc khô sơ. Ả khoác trên người một chiếc áo thun xám cũ kỹ, cơ thể đã gầy đi rất nhiều, suýt nữa anh đã không nhận ra ả.

Không ngờ chỉ mấy ngày bị nhốt trong tầng hầm Lâm gia, Yến Nhi lại trở thành bộ dạng này đủ cho thấy Lâm Tạ Phong tuyệt tình đến cỡ nào!?

"Em nhớ anh, Đằng Minh!" Ả không thể kìm chế nổi muốn nhào lại ôm lấy anh nhưng anh đã né tránh.

"Mới mấy ngày không gặp, em khác quá. Suýt nữa anh đã không nhận ra." Đằng Minh vẫn lạnh như băng không cảm xúc.

"Phải! Bây giờ em xấu xí lắm đúng không?" Ả cười khổ, bàn tay vuốt ve làn da đã từng rất mịn màng không tỳ vết nhưng nay đã trở nên xám xịt chỗ trắng chỗ đen.

"Anh không có ý đó!" Đằng Minh cũng cảm thấy tội nghiệp cho ả. Một người con gái quý nhất là gương mặt mà ả lại là gái cao cấp nay ả trở nên xấu xí thế này sau này còn mặt mũi nào dám ra đường.

"Anh không cần áy náy em biết mà." Ả mỉm cười dịu dàng.

Cảm thấy tình thế khó xử anh nhanh chóng chuyển chủ đề, nói vào vấn đề chính:

"Em có chuyện gì muốn nói với anh à?"

"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là em muốn nhìn thấy anh thôi."

"Lâm... Lâm Tạ Phong! Anh ta đã làm gì em?" Anh ngập ngừng hỏi.

Ả nhớ lại những ngày sống không bằng chết, cảm giác nếm trải địa ngục trần gian, nhục nhã, đau đớn. Cánh môi khô tróc khẽ nhếch lên khinh bỉ:

"Lâm Tạ Phong! Ha... Ha... Anh ta làm gì chắc anh hiểu rõ nhất! Anh ta là... Một con quỷ chứ không phải người! Mấy ngày em ở trong tầng hầm... Đêm đêm phục vụ cho hàng chục thằng, trở thành một con búp bê để phát tiết... Đau đớn đến tột cùng... Ban ngày thì bị đám người ở lăng mạ, bỏ đói... Em tuy thấp hèn nhưng là tình nhân của anh ta, vẫn cao hơn đám bọn nó, vậy mà chúng vui thì sỉ nhục, buồn thì đánh đập... Không bằng một con chó... Yến Nhi này chưa bao giờ chịu nhục nhã như bây giờ..." Ả bức bối la hét, đem hết những uất ức trong lòng giải tỏa ra bên ngoài.

"Anh biết em đang hối hận vì nghe lời anh tiếp cận anh ta... Chắc giờ em hận anh lắm đúng không?" Đằng Minh nghe hết những lời cô ả nói, trong lòng anh không một chút nào là thương cảm, càng không cảm thấy tội lỗi đối với ả. Đơn giản vì ả cũng là con cờ được anh nuôi nấng cho mục đích của anh, đương nhiên phải nghe theo anh.

"Không! Em không hối hận vì đã nghe theo anh, tất cả là em tự nguyện. Em không hối hận... Thật đó!" Yến Nhi lắc đầu liên tục, ả nhào lại ôm chặt eo anh.

"Anh tin em!"

"Đằng Minh! Đừng trả thù nữa được không? Chúng ta sẽ đi ra nước ngoài, nơi không có bọn họ... Chỉ có hai chúng ta sống một cuộc sống thật hạnh phúc được không?"

"KHÔNG ĐƯỢC!" Anh đột nhiên hét lớn, tay đẩy mạnh ả ra khiến ả choáng váng suýt ngã ra sau.

Ả kinh ngạc vì cú đẩy của anh mà trợn mắt nhìn anh đầy khó hiểu. Anh nhận ra mình có hơi quá đáng, mắt liền liếc sang một bên tránh ánh nhìn của ả.

"Xin lỗi! Anh không kiểm soát được!"

"..."

"Anh không làm được, anh không thể bỏ việc trả thù. Gia đình anh đã tan nát vì gia đình anh ta, anh sẽ không vui vẻ khi thấy anh ta được hạnh phúc... Nếu em không muốn thì không cần nhúng tay vào đâu!"

"Không em sẽ không đứng yên đâu, anh muốn gì em cũng làm... Chỉ cần là anh." Yến Nhi đưa tay nắm lấy tay anh, nụ cười dịu dàng ẩn chứa yêu thương chỉ dành cho một mình anh.

Anh nhìn xuống bàn tay được nắm chặt rồi nhìn ả, nở nụ cười giả tạo.

"Vậy mới đúng chứ! Em phải nghe theo anh... Khuya rồi! Em mau về nghỉ ngơi đi!"

"Anh về cẩn thận... Em sẽ gặp anh sau."

Ả nói xong, kiễng chân định đưa môi lên hôn anh nhưng anh cố tình né tránh.

Là anh kinh tởm bộ dạng này của cô sao?

"Em về đi, khuya rồi một mình đi đường sẽ rất nguy hiểm."

"Được, em đi. Anh về cẩn thận." Cô ả cười nhạt, chân lết đi tới đầu hẻm có ngoái đầu lại nhìn anh mỉm cười rồi rời đi.

Anh chỉ cười đáp trả đợi ả rời đi lại trở về khuôn mặt lạnh như băng.

"Con đàn bà ngu ngốc!" Anh nhớ lại lời nói của ả mà cười khinh. Hai tay đút túi quần đi lại mở cửa xe rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi