Chương 108:
Còn tưởng rằng ông ấy kích động vì cái gì, thì ra kích động chỉ vì còn một ngày cuối cùng ở lại Giang Thành, muốn có cơ hội gặp mặt cống hiến sức lực cho mình.
Dương Tiêu không khỏi bật cười nói: "Vậy có khả năng ông phải thất vọng rồi."
"Hả?" Trương Nghịch Luân khóc không ra nước mắt.
Dương Tiêu chỉ định hỏi một chút về chuyện Đông Lâm Tứ Sát kia thôi.
"Đông Lâm Tứ Sát?" Trương Nghịch Luân khinh thường nói: "Một tổ chức ám sát hạng ba thôi."
"Bọn họ cũng dám trêu chọc đến Đế tôn ngài ư, thật đúng là không biết trời cao đất rộng."
"Trương Nghịch Luân tôi về Đông Hải sẽ nhổ cỏ tận gốc bọn họ."
Dương Tiêu hài lòng gật đầu.
"Đúng rồi Đế tôn, gần đây vẫn còn một việc có thể có liên quan đến ngài."
"Ồ...? Chuyện gì?"
Trương Nghịch Luân nhìn quanh trái phải, nói: "Có điều phía bên tôi không tiện nói chuyện, hay là tôi đến tìm ngài trực tiếp nói nhé?"
Dương Tiêu suy nghĩ một hồi, dù sao lát nữa anh cũng phải về biệt thự một chuyến lấy tài liệu cho Lương Nhã Trân, dứt khoát nói: "Ông ở đâu, tôi lái xe tới tìm ông."
"Hả? Sao có thể nào làm phiền đến Đế tôn ngài lái xe tới đây chứ, vẫn nên để tôi qua đó đi..."
"Nghịch Luân à, ông trở nên lằng nhằng như vậy hồi nào vật hả? Nói vị trí."
Nếu Dương Tiêu đã kiên trì, Trương Nghịch Luân cũng không còn cách nào.
Mười phút sau, chiếc Porsche Panamera của Dương Tiêu liền chở vị cha đỡ đầu Đông Hải này đi.
"Ngài còn nhớ ngày thọ yến của Sở Kình Hồng không? Nghe nói ngày đó ngài đã cho ông ta một cú đả kích rất lớn."
Chương 109:
"Từ ngày đó trở đi, Sở Kình Hồng liền buồn bực không vui, còn rất thích rượu, thường xuyên uống đến say mèm, còn bởi vậy mà đắc tội với một vị nhân vật lớn xuống thị sát."
"Hiện giờ vị nhân vật lớn kia đã tuyên bố, muốn tiêu diệt sạch tất cả các thế lực của Sở Kình Hồng."
"Nhà họ Chu mắt thấy sắp không giữ được, dứt khoát bứt ra tự bảo vệ mình."
"Tôi nghĩ, không đến hai ngày nữa tin Sở Kình Hồng vào tù sẽ lên báo thôi."
Dương Tiêu nghe thấy vậy, nói: "Là vị nhân vật lớn nào vậy?"
Có thể chỉ bằng một câu nói đánh tan tất cả thế lực của Sở Kình Hồng, xem ra vị nhân vật lớn này có thân phận địa vị bất phàm.
Trương Nghịch Luân nghiêm túc trả lời: "Là tổng trưởng của Đông Hải, tổng trưởng Mã."
Ông ấy vừa nói xong, Dương Tiêu nhất thời hiểu ra, gật đầu: "Quả thật là một nhân vật lớn."
Trương Nghịch Luân cười ha hả: "Có điều, đứng ở trước mặt ngài, ông ta chỉ là một con tôm mà thôi."
"Nghe nói Tứ Đại Gia Tộc cũng đã biết đến việc này, tôi nghĩ, bọn họ hiểu nhầm Hồng gia là chỗ dựa vững chắc của ngài.".
"Hiện giờ Hồng gia vào tù, nói vậy bọn họ sẽ rất rộn rạo."
Dương Tiêu không khỏi cười khẽ: "Vậy thì để cho bọn họ ra tay đi, vừa lúc chúng ta có thể thuận tay trừ khử."
"Dù sao, cách kỳ hạn một tháng của nhà họ Trần cũng còn năm ngày mà."
"Ha ha, Đế tôn nói đúng."
Dương Tiêu nhìn thời gian, nói: "Ngày bàn giao khu nhà cao cấp Vân Sơn ở thành phố Đông Hải cũng sắp đến rồi, nghiệp vụ của công ty cô ấy cũng bắt đầu chuyển hướng đến Đông Hải."
Nghe được lời này, Trương Nghịch Luân giật mình: "Đế tôn, ngài định dừng chân tại Đông Hải sao?"
Dương Tiêu khẽ gật đầu.
Trương Nghịch Luân cười to ba tiếng: "Ha ha ha, tốt quá."
"Đông Hải có thể nghênh đón Đế tôn giá lâm, đúng là vinh hạnh của cả Đông Hải mà."
"Đến lúc đó gọi cả Linh Ân với Sơn Phàm nữa, tất cả chúng ta sẽ ở Đông Hải cung nghênh Đế tôn giá lâm."
Mắt thấy sắp về đến nhà, Dương Tiêu cười khẽ: "Tạm thời đừng nói những chuyện này, nếu đã đến đây rồi hay là vào làm hai chén nhé?"
"Hiếm khi Đế tôn có hứng thú, Nghịch Luân nhất định phụng bồi."
Trương Nghịch Luân vô cùng kích động, Đế tôn sẽ đến Đông Hải, chỉ có ông ta mới biết được ý nghĩa của chuyện này.
Một vị tôn đại thần sắp chuyển đến thành phố Đông Hải, cả Đông Hải đều sẽ vì chuyện này mà rung chuyển.
Xe nhanh chóng tiến vào khu biệt thự, chẳng qua lại bất ngờ phát hiện trước cửa biệt thự bị bao vây bởi không ít người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen.
Bầu không khí trở nên ngưng trọng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương 109:
Hai người Dương Tiêu mới vừa xuống xe, lúc này mấy người áo đen tiến lên trừng bọn họ, quát lớn một câu: "Ai đó?"
"Mấy người là ai?"
Dương Tiêu hỏi lại.
Đám người áo đen nhìn nhau, tức giận nói: "Bên trong đang làm việc, thức thời thì lập tức cút đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.
"
Trương Nghịch Luân tiến lên một bước: "Chó tạp chủng mà cũng dám bảo chủ nhân cút ư? Muốn chết à.
"
Còn chưa dứt lời, Trương Nghịch Luân đã mạnh mẽ ra tay, hai ba chiêu đã đánh cho đám người áo đen tàn phế nằm ngang nằm dọc trên đất.
Dương Tiêu chẳng buồn liếc mắt nhìn mấy tên chó má này lấy một cái, bước chân tiến vào biệt thự.
Tới đại sảnh, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, là Trương Nguyệt.
Bên cạnh bà ta còn có một người đàn ông dầu mỡ bóng mặt, có vài phần tương tự bà ta.
Chỉ thấy Trương Nguyệt đập cái gì đó lên mặt bàn, quát Lương Minh Trạch trước mặt: "Ký nó.
"
"Hiện tại nhà họ Trương chúng tôi đã không còn là nhà họ Trương ngày xưa, mà nhà họ Lương của Lương Minh Trạch ông cũng không còn là nhà họ Lương của Giang Thành nữa.
"
"Nếu ông không ký, tự gánh lấy hậu quả.
"
Trương Vĩ đứng bên cạnh Trương Nguyệt cũng chỉ vào chóp mũi Lương Minh Trạch cười khẩy nói: "Lão già kia, chỉ bằng ông mà cũng xứng với em gái tôi sao?"
"Nếu ông không ký, có tin Trương Vĩ tôi khiến cho cái nhà này của ông biến mất trong vòng một đêm không?"
Thì ra là người nhà họ Trương tới cửa yêu cầu ly hôn, lần này ngay đến giấy thỏa thuận li hôn cũng chuẩn bị sẵn rồi.
Lương Minh Trạch mặt xám như tro tàn, đang lúc ông ấy không chịu nổi, đột nhiên, ông ấy nhìn thấy bóng dáng Dương Tiêu đi vào đại sảnh.
"Dương Tiêu, cậu, cậu sao lại trở về?"
Dứt lời, anh em Trương Nguyệt nhất thời quay đầu lại nhìn về phía hai người Dương Tiêu.
Trương Vĩ đánh giá Dương Tiêu trên dưới một lượt, không khỏi cười nhạo: "Ồ, Dương Tiêu? Có từng nghe nói đến cậu, cậu chính là kẻ vô dụng bám chết lấy cháu gái tôi không chịu đi đấy à?"
Trương Nguyệt cười ha hả: "Đúng vậy, chính là cậu ta.
"
Thấy trong mắt Dương Tiêu tràn ngập chán ghét, bà ta còn nói: "Cậu vậy mà còn thể diện dựa vào nhà tôi à, ha ha, đủ mặt dày đấy.
"
Trương Vĩ hết nhìn Lương Minh Trạch, lại nhìn Dương Tiêu, cực kỳ khinh bỉ cười nói: "Hai người thật đúng là cùng đức hạnh, cực phẩm trong chốn đàn ông.
"
Lương Minh Trạch nghe không lọt tai nữa, ông ấy đứng lên tức giận bất bình nói: "Trương Nguyệt, đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng ta, không liên quan đến Dương Tiêu.
"
"Làm một người chồng, mấy năm qua có lẽ tôi có chỗ thất trách, nể tình cảm vợ chồng giữa chúng ta, bà mắng tôi sỉ nhục tôi đánh tôi, tôi đều nhịn.
"
"Nhưng mà, bà không thể mắng Dương Tiêu, việc này không liên quan đến cậu ấy.
"
"Ha ha, sao lại không liên quan?"
Trương Nguyệt đi đến trước mặt Lương Minh Trạch lạnh lùng nói: "Để cho kẻ bất lực này tiếp tục quấn lấy con gái của tôi, sau này nó làm sao lập gia đình được?"
Sau đó bà ta lại cầm giấy thỏa thuận li hôn vỗ đốp lên bàn: "Lập tức ký nó cho tôi, nếu không, đừng trách nhà họ Trương chúng tôi không khách khí.
"
Nói đến đây, Dương Tiêu dứt khoát tiến lên nói với Lương Minh Trạch: "Là nhà họ Trương có mắt không tròng, người vợ này, chú không cần cũng được.
"
Trương Nghịch Luân cũng nói với Lương Minh Trạch: "Loại đàn bà này không xứng đâu, ngài bỏ đi thôi.
"
Ông ấy vừa dứt lời, Trương Nguyệt không khỏi sửng sốt.
Trương Vĩ đứng bên giận quá hóa cười.
"Chao ôi, bỏ bợ cơ đấy?"
"Chỉ bằng ông ta sao.
Một kẻ bị nhà họ Lương trục xuất khỏi gia môn, xoá tên khỏi gia phả không khác gì chó nhà có tang mà cũng xứng bỏ em gái tôi ư?"
Trương Nguyệt cũng không nhịn được tức giận: "Ông dám? Ông dám bỏ tôi? Ha ha, được lắm.
"
"Lương Minh Trạch, ông nhất định sẽ hối hận.
Hiện tại tôi không chỉ muốn ly hôn với ông đơn giản như vậy nữa.
"
"Lúc trước tôi cũng bỏ tiền ra mua căn biệt thự này, lại thêm phí hao tốn thanh xuân những năm gần đây.
"
"Hiện tại căn biệt thự này thuộc về tôi.
Ngoài ra ông còn phải bồi thường thêm cho tôi 100 triệu phí hao tổn thanh xuân.
Hơn nữa Nhã Trân cũng phải đi theo tôi.
"
"Ít đi một đồng, nhà họ Trương tôi sẽ vĩnh viễn không để yên cho một nhà Lương Minh Trạch ông.
".