Lương Tuấn Kiệt cũng nói: “Dựa vào cái gì mà muốn bọn tôi xin lỗi! Bọn tôi không sai!”
“Hai cháu không sai, vậy ý là ông sai sao?”
Đúng lúc này, Lương Minh Hải đi đến thấp giọng nói một câu!
Với tư cách là gia chủ nhà họ Lương, người nắm quyền cao nhất trong nhà họ Lương, Lương Minh Hải vô cùng có uy nghiêm trước mặt con cháu!
Ông ta vừa lên tiếng, Lương Phương Phi Lương Tuấn Kiệt đã sững sờ.
“Còn không xin lỗi?” Lương Minh Hải đập bàn!
Dọa hai người bọn họ suýt thì quỳ xuống.
Tuy tức giận nhưng hai người họ vẫn phải cúi đầu đi đến trước mặt Dương Tiêu, xoay người ngoan ngoãn rót hai chén trà.
“Xin lỗi.
”
Dương Tiêu đến nhìn cũng không thèm nhìn, tựa như không coi hai đứa nhóc này là cái đinh gì, đi thẳng tới chỗ Lương Minh Hải.
Vừa nãy anh cũng không ngờ gia chủ của nhà họ Lương sẽ giúp mình.
Nhưng từ khi nhìn thấy vẻ hoảng sợ và lo lắng trong mắt của Lương Minh Hải, Dương Tiêu đã hiểu rõ rồi.
Thì ra, người này không phải sợ bản thân anh, mà là… ông Hồng, Sở Kình Hồng!
Lương Minh Hải thấy chàng trai trẻ tuổi đang thong dong ngồi này, tựa như cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng tới anh ta vậy.
Suy nghĩ quay về mấy ngày trước.
Ông còn nhớ như in ngày Dương Tiêu đến nhà họ Lương hôm đó, người của ông Hồng lái xe riêng đưa quà đến tận cửa, vô cùng tôn kính Dương Tiêu!
Tuy ông ta không biết thân phận thực sự của Dương Tiêu, nhưng ông Hồng, ông ta lại hiểu rõ hơn ai hết, ông Hồng chính là người máu mặt ở Hồ Tỉnh!
Có thể nói, trong Hồ Tỉnh này, ông chính là vua một cõi!
Lương Minh Hải cũng coi như là lăn lộn giang hồ hơn 50 năm nhưng chưa từng thấy Sở Kình Hồng tôn kính khách khí với ai.
Cho dù chỉ là thuộc hạ, nhưng cũng đại diện cho cá nhân ông ta, ai vô cùng ngạo mạn, coi trời bằng vung!
Duy chỉ có Dương Tiêu là ngoại lệ!
Vậy mà Dương Tiêu lại có thể nhận được sự tôn kính từ thuộc hạ của ông Hồng!
Con cáo già lăn lộn giang hồ mấy chục năm như Lương Minh Hải đâu phải kẻ ngốc.
Ông ta lập tức có thể tưởng tượng tới sau lưng Dương Tiêu có thể còn có một thân phận vô cùng đáng sợ mà người khác chưa biết!
Dù thế nào đi chăng nữa, dù Dương Tiêu chỉ là khách quý của ông Hồng, Lương Minh Hải cũng không dám mạo phạm.
“Cậu, là Dương Tiêu đúng chứ?”
“Mấy ngày trước, chúng ta đã gặp nhau một lần ở đại viện nhà họ Lương.
”
“Hai đứa cháu này của ta còn trẻ người non dạ, hôm nay vô tình đắc tội với cậu, Lương Minh Hải tôi thay mặt hai đứa nó xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể tha lỗi cho chúng.
”
Nói xong, Lương Minh Hải đích thân cúi người.
Nhìn thấy gia chủ nhà họ Lương Lương Minh Hải lại đích thân xin lỗi Dương Tiêu!
Ba người Lương Tuấn Kiệt Lương Phương Phi Trương Nguyệt bỗng chốc há hốc miệng, ngây người tại chỗ.
Dương Tiêu không muốn làm lớn chuyện, bèn xua xua tay đáp: “Được rồi, coi như không có chuyện gì, ông quay lại tiếp tục bữa tiệc đi.
”
Được Dương Tiêu tha lỗi, Lương Minh Hải mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lại bên cạnh Từ Dung.
Tiệc mừng thọ tiếp tục diễn ra bừng bừng khí thế.
Chỉ có Lương Tuấn Kiệt và Lương Phương Phi tối sầm mặt, không biết thầm rời khỏi bữa tiệc từ bao giờ.
Lương Nhã Trân quay lại bên Dương Tiêu, trong đôi mắt đẹp đẽ toàn là sự tò mò.
“Dương Tiêu, sao anh làm được vậy? Ông nội cố chấp đến vậy mà lại xin lỗi anh thay hai kẻ đốn mạt kia?”
Dương Tiêu nhấp một ngụm trà, cười nói: “Có thể ông nội cô không hề cố chấp mà là một người biết phân biệt đúng sai?”.