CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


“Cái gì!”
Mọi người náo động!
Tên nhóc con này, lại còn dám nói Sở Kình Hồng là trò hề?
Không, chính xác thì tên này nói, bao gồm cả Trịnh Nhã Nam trong đấy, tất cả mọi người đều là trò đùa!
“Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không!”
Trịnh Nhã Nam có hơi thở dốc, người này lại còn dám ăn nói mấy lời cuồng ngôn như thế này trước mặt Sở Kình Hồng.

Cho dù nhà họ Trịnh như cô ta cũng không dám nói chuyện với Sở Kình Hồng như thế!
Trương Bắc Thần cũng hoàn toàn sửng sốt, cho dù ông ta có xem trọng Dương Tiêu nhưng cuối cùng vẫn dè bỉu nhìn anh!
Ông ta không dám tưởng tượng, ở Giang Thành này lại có người dám tỏ thái độ như thế trước mặt Sở Kình Hồng!
Trước tiên, Sở Kình Hồng cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó là yên lặng, cuối cùng giận dữ tới mức bật cười.

“Ha ha ha ha! Được, được lắm!”
“Tôi đã nói, với bản lĩnh kia của Trương Bắc Thần, sao lại dám cả gan không vâng lời Trịnh Nhã Nam, hoá ra cậu mới là người đứng phía sau điều khiển!”
Sở Kình Hồng vừa nói xong, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra!
Xem ra không phải Trương Bắc Thần bảo vệ người thanh niên này, mà bởi vì có người thanh niên này làm chỗ dựa, Trương Bắc Thần mới dám càn rỡ như thế!
“Nói một chút xem, rốt cuộc cậu là thuộc nhà giàu có quý tộc nào mà lại dám càn rỡ như thế trước mặt Sở Kình Hồng tôi!”
Dương Tiêu nhìn Sở Kình Hồng một cái, ha ha cười nhạt: “Ông là cái thá gì? Mà có tư cách biết thân phận của tôi?”
“Ha!”
Mọi người nhìn Dương Tiêu, dường như đã nhìn thấy một thi thể.

Nhiều lần chống đối, sự kiên nhẫn của Sở Kình Hồng cuối cùng cũng tới cực hạn!
“Được, vậy thì cũng không cần biết.



“Trọng Khôi, phế tên đó cho tôi!”
Người đàn ông vạm vỡ cao hai mét ngồi bên cạnh Sở Kình Hồng đứng dậy!
“Anh ta chính là Trọng Khôi sao?” Vương Hải Phong nhìn người đàn ông vạm vỡ này, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Trọng Khôi ngồi bên cạnh Sở Kình Hồng, anh ta đã nghe danh từ lâu, là một nhân vật hết sức kinh khủng!
Năm đó, Sở Kình Hồng có thể quét sạch những người còn sót lại của thế lực ngầm ở tỉnh Hồ, trong đó không thiếu công lao của Trọng Khôi.

Lần này Sở Kình Hồng tới Giang Thành, ngoại trừ Trọng Khôi ra, ông ta cũng không mang theo mấy người, không phải ông ta không có, mà là bởi vì có Trọng Khôi đã đủ rồi.

Ở Giang Thành, có thể nói Trọng Khôi hoàn toàn không tìm được đối thủ, dõi mắt khắp toàn bộ tỉnh Hồ, người có thể chống nổi ba hiệp khi đấu với Trọng Khôi có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Tất cả mọi người đều nhìn tên quái vật vạm vỡ cao hai mét Trọng Khôi này, trông đợi xem gã ta sẽ hành hạ Dương Tiêu thế nào!
“Nhóc con, bây giờ quỳ xuống vẫn còn kịp đấy.

” Trọng Khôi xem thường Dương Tiêu, cười châm chọc.

“Hừ, một lũ rắn chuột.

” Dương Tiêu chẳng thèm nhìn đối phương lấy một cái.

“Mày!” Trọng Khôi giận dữ, các cơ bắp trên cơ thể nhanh chóng nhô lên! Đánh một quyền, quả đấm va chạm với không khí đã thật sự tạo nên hiệu quả tương tự như tiếng nổ siêu thanh!
Trong nháy mắt, tiếng vang chói tai vang lên toàn bộ hiện trường, tất cả mọi người đều bịt tai lại, thán phục tiếng nổ siêu thanh này, mới chỉ có một quyền đã có uy lực như thế!

Dường như bọn họ đã nhìn thấy hình ảnh Dương Tiêu bị đánh chết bằng một quyền, thậm chí còn bị đánh đến máu thịt lẫn lộn!
Trên thực tế, chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, chỉ thấy Dương Tiêu giơ ra hai ngón tay, chỉ về phía trước, cản thiết quyền kia của Trọng Khôi lại!
“Chuyện này, chuyện này không thể nào!”
Vẻ mặt Trọng Khôi nhanh chóng trở nên cứng đờ, cảm giác quả đấm của mình đang va vào hai cột sắt, vô cùng đau đớn!
Hai ngón tay đang hướng về trước của Dương Tiêu dùng lực một chút, răng rắc một tiếng!
Tiếng động trong trẻo vang khắp đại sảnh, đó chính là tiếng xương trên cả cánh tay phải của Trọng Khôi gãy vụn.

“A!” Trọng Khôi kêu thảm một tiếng, ôm cánh tay phải của mình quỳ trên đất.

Dương Tiêu đá ra một cước, đá văng người đàn ông to lớn vạm vỡ, cao hai mét văng ra xa mười mấy mét, đập thẳng vào vách tường ở đại sảnh, lõm vào trong!
“Trọng Khôi!”
Sở Kình Hồng kinh hô một tiếng, nhìn Trọng Khôi đã lún vào vách tường ngất đi, trong lòng vô cùng kinh hãi!
Trọng Khôi theo ông ta đánh thắng bao nhiêu trận, không ngờ hôm nay lại bị người ta giết chỉ trong nháy mắt!
Thù này không báo, sau này Sở Kình Hồng còn đặt chân thế nào trên tỉnh Hồ nữa đây?
“Tất cả mọi người cùng tiến lên, dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng được, giết chết tên đó cho tôi!”
Sở Kình Hồng tức giận hạ lệnh, đáng tiếc, ông ta đã quên mình quá tự tin với thực lực của Trọng Khôi, thế nên chuyến này hoàn toàn không mang theo bao nhiêu người.

Mấy tên côn đồ mặc âu phục còn sót lại rụt rè e sợ, ngay cả một nhân vật như Trọng Khôi, đối phương còn có thể giết chết chỉ trong nháy mắt, nếu tiến lên chắc chắn sẽ chịu chết.

Nhưng nếu làm trái lệnh của Sở Kình Hồng, kết quả còn kinh khủng hơn chết, bọn họ chỉ có thể giữ chắc cái đầu.

Đúng lúc này, có một tiếng nói đột nhiên truyền tới!
“Cậu Dương, nhưng tên cặn bã này cứ giao cho tôi là được.



Bất ngờ, người nói chuyện lại là Trương Bắc Thần.

Trên thực tế, vừa nãy khi ông ta thấy thậm chí ngay cả Sở Kình Hồng mà Dương Tiêu còn chẳng coi ra gì, trong lòng ông ta đã nhận định Dương Tiêu.

Cái này gọi là chim khôn chọn chỗ ở.

Bây giờ đúng là lúc để ông ta thể hiện sự trung thành của mình!
“Đời này, Trương Bắc Thần tôi thề chết theo cậu.

Ban đầu nếu không có cậu, cũng sẽ không có tôi của hôm nay!”
Lời này vừa được thốt ra, Dương Tiêu âm thầm gật đầu, trẻ nít dễ dạy.

Nghĩ đến lúc đó, Trương Bắc Thần đúng thật chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở dưới đáy xã hội, sau đó vô tình gặp được Dương Tiêu.

Dương Tiêu chỉ tiện tay đề bạt ông ta, ông ta mới có được thân phận người giàu nhất ở khu Đông Giang như bây giờ.

“Tự ông biết phải xử lý thế nào.

” Dương Tiêu khoanh tay đứng đó, trong mắt anh, tựa như ở hiện trường chỉ là một trận náo nhiệt mà thôi.

Đối phó với kiểu tạp nham thế này, một đế tôn như anh thật sự không có hứng thú ra tay.

Nhận được sự phê chuẩn của Dương Tiêu, Trương Bắc Thần cũng không cần phải kiêng dè gì nữa.

Ra lệnh một tiếng, tất cả côn đồ của Galaxy International đều tập trung đến đại sảnh tầng hai.


“Mấy người các người còn dám trêu chọc cậu Dương, chán sống rồi! Hồng Tử ra tay, phế bỏ Trần Khải Hoàng đi! Những người khác bắt mấy tên mặc âu phục lại cho tôi!”
Có tự tin, ngay cả hiệu lệnh mà Trương Bắc Thần hô cũng sống động hơn.

Đây chính là ưu thế của rắn đầu đàn, ở địa bàn của Trương Bắc Thần, ông có thể triệu tập toàn bộ thuộc hạ bất cứ lúc nào.

Một người mạnh như Sở Kình Hồng, bình thường khi ra ngoài cũng sẽ không mang theo tất cả đàn em.

Lại càng không nói, Dương Tiêu còn giải quyết xong Trọng Khôi, người mạnh nhất của ông ta, thế nên tình cảnh nhanh chóng bị người của Trương Bắc Thần không chế.

Toàn bộ đàn em của Sở Kình Hồng đều bị bắt giữ.

Trần Khải Hoàng lảo đảo nghiêng ngả giãy dụa đến cuối cùng, nhưng cuối cùng vẫn bị Hồng Tử đạp nằm trên đất.

Giống như một con chó chết vậy, Trần Khải Hoàng hoàn toàn không còn tư thái của một cậu chủ nhà họ Trần của ngày xưa nữa, chật vật không thôi.

Những người khác nhìn thấy Trần Khải Hoàng như thể, vẻ mặt u ám không rõ, trong lòng đủ loại cảm xúc, nhưng lại không thể làm gì được.

Sở Kình Hồng nheo mắt, kiềm chế sự tức giận, nhìn Dương Tiêu và Trương Bắc Thần, cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: “Ha, xem như hôm nay Sở Kình Hồng tôi lật thuyền trong mương rồi.


“Nhưng.


“Hôm nay hai người các người đắc tội với Sở Kình Hồng tôi, còn đắc tội với nhà họ Trịnh, nhà họ Trần và cả nhà họ Vương.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi