CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Đổng Yến Châu cũng hít một hơi lạnh, bà đã tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp phải khung cảnh súng thật đạn thật như thế này!
Tuy Phùng Hồng nằm dưới đất, toàn thân rã rời, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn cũng kích động đến mức suýt thì nhảy lên.

Thậm chí hắn còn vô cùng mong đợi bộ dạng bị dọa sợ đến mức quỳ xuống xin tha của Dương Tiêu!
Khi hắn mong đợi nhìn sang khuôn mặt của Dương Tiêu, lại nhìn thấy một cảnh khác hoàn toàn!
Anh, anh ta…
Anh ta lại đang cười!
Vẻ mặt Phùng Hồng thoáng chút cứng đờ lại, bởi vì hắn nhìn thấy Dương Tiêu vẫn giữ bộ dạng cười nhẹ như cũ ấy!
Giống như thứ đang chĩa vào trán anh ta không phải súng mà chỉ là một món đồ chơi vậy!

“Cậu cười cái gì?”
Chị Liên cũng không còn thoải mái như ban nãy, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.

Dương Tiêu càng cười càng tươi.

“Cười cô trẻ con.


“Cậu!”
Chị Liên không thể tin nổi trừng mắt nhìn đối phương, lập tức bóp cò!

Kết quả giây tiếp theo, cô phát hiện súng trong tay mình biến tăm hơi!
Cô nhanh chóng lùi sau hai bước, vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm đối phương.

Chỉ thấy Dương Tiêu đã cướp lấy súng từ trong tay cô từ bao giờ!
Leng keng.

Dương Tiêu rung tay, khẩu súng lục kia của cô ta đã tan thành vô số phần nhỏ rơi xuống đất.

“Thứ đồ chơi này, tôi đã không còn chơi từ lâu rồi…”
Lời của Dương Tiêu tựa như một cơn gió lạnh thấu xương, thổi vào lòng mọi người!.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi